Thiên Tài Chiến Lược

Chương 8: Trận pháp sư và triệu hoán sư

Hôm nay Túc Mạc lên game làm quen với kĩ năng, sau đó dựa theo chỉ dẫn tân thủ đến khu đánh quái hoang gần thành chính.

Cày quái thú vị hơn làm nhiệm vụ nhiều, mà kỹ năng của triệu hoán sư quả thật hơi khó.

Cậu thử triệu hồi Phong Ưng, vừa thả ra đã cảm nhận được rất rõ trong đầu có một sự hiện diện khác, mà thanh kĩ năng cũng có thêm mấy kĩ năng thuộc về Phong Ưng.

Phong Ưng là thú triệu hồi đánh quần thể, trước mắt đã mở khóa hai kĩ năng là đánh lan và giảm tốc.

Game thực tế ảo thú vị hơn mấy trò trên quang não nhiều, Túc Mạc thử mất một lúc lâu mới biết cách khống chế, lại thả Cô Lang ra, sau đó lợi dụng khu đánh quái này luyện kĩ năng.

Cậu luyện được chừng nửa tiếng thì bỗng chú ý xung quanh trở nên yên ắng hơn nhiều.

Trước đó để luyện kĩ năng, Túc Mạc đã cố tình tìm một góc vắng, nhưng chung quanh cũng có vài người chơi khác, nên thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng người ta dùng chiêu thức.

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Túc Mạc vừa quay đầu lại đã thấy một thanh kiếm to tướng lơ lửng giữa không trung, một giây sau chém xuống.

Cậu nghiêng người, khó khăn tránh được đòn tấn công.

!!!

Kiếm sĩ đánh không trúng thì sững sờ mất mấy giây, dường như không ngờ đòn tấn công của mình sẽ trượt, sau đó lại tiếp tục vung kiếm.

Túc Mạc lùi về sau mấy bước, lại tránh được đòn hiểm. Lần này cậu không cần hỏi cũng biết người này nhằm vào mình, liếc nhìn bốn người chung quanh, rõ ràng là một đội.

“Anh cần giúp không anh?” Y sư ở đối diện hỏi một câu.

Kiếm sĩ nói: “Không cần, mấy đứa đánh quái đi, một thằng triệu hoán sư rác rưởi thôi.”

Túc Mạc ngừng nửa giây: “Từ từ nói chuyện đã?”

Lưỡi kiếm xé gió mà đến, mũi kiếm rét lạnh đâm tới.

Game thực tế ảo đã chân thực hóa giác quan của người chơi, khiến mũi kiếm đang áp sát có một loại đáng sợ không thể coi thường.

Túc Mạc tiếp tục lùi về sau, không do dự nữa, gọi ra một con thú khác, Cô Lang.

Kiếm sĩ bỗng thấy trước mắt tối đen, cảm giác choáng váng ập tới.

Chuyện gì vậy! Sao thằng triệu hoán sư này còn biết triệu hồi hai con thú.

Cô Lang là thú triệu hồi tấn công đơn hệ vật lý của triệu hoán sư, kèm thêm 3 giây choáng.

Túc Mạc nhân cơ hội thả Thỏ Linh Tâm ra, phối hợp với trạng thái choáng của Cô Lang, vèo cái đánh bay 1/3 thanh máu của Kiếm sĩ.

“Vãi.”

“Mau tới hỗ trợ đi, thằng kia có pet.”

“Từ từ??? Sao nó còn cầm cái cần câu thế kia.”

Mấy người đang cày quái nghe vậy lập tức chạy tới hỗ trợ, lại thấy tên triệu hoán sư kia đang cầm một cái cần câu trong tay, bên cạnh hắn có hai con thú triệu hồi và một con thú cưng, còn đại ca của họ đã bị khống chế đứng im một chỗ, còn bị cần câu quất mất vài giọt máu.

“???”

Kiếm sĩ mắng một tiếng: “Còn không mau qua đây giúp tao!”

Túc Mạc lùi lại, triệu hoán sư cấp thấp chỉ có hai con thú triệu hồi, cộng thêm Thỏ Linh Tâm cũng không đối phó được với nhiều người như vậy.

Cậu còn đang nghĩ cách, một luồng sáng xanh bỗng rơi xuống Thỏ Linh Tâm và Cô Lang.

Thỏ Linh Tâm và Cô Lang đang đứng trên một cái trận pháp màu lam, là trận pháp tăng sát thương, tăng 10% lực tấn công và bạo kích.

Túc Mạc lập tức bắt lấy thời cơ, lợi dụng kỹ năng tổn thương cao của Thỏ Linh Tâm và Cô Lang cộng với trận pháp tăng sát thương, cứ thế rút mất 2/3 máu của kiếm sĩ.

Lúc này y sư đã chạy tới, cậu cũng hơi căng thẳng, nhích người né đòn tấn công của đám kia, khống chế Cô Lang choáng kiếm sĩ thêm lần nữa.

Kiếm sĩ: “Đm!”

Lúc này trước mắt Túc Mạc hiện lên thông báo xin gia nhập đội.

[Người chơi Hành Chỉ Vô Câu (Trận pháp – Thanh Nguyên Quan) xin được gia nhập đội của bạn.]

Trận pháp sư? Xin vào đội?

Túc Mạc nhấn xác nhận, tránh đi một đòn tấn công từ chính diện. Cậu thao túng thú triệu hồi khóa chặt kiếm sĩ, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam trầm.

“Cấm heal kiếm sĩ.”

Cấm heal, y sư sẽ không thể thực hiện trị liệu với mục tiêu.

Túc Mạc liếc nhìn các debuff của chiến sĩ, ngoài choáng váng của Cô Lang ra thì còn có một trạng thái cấm trị liệu.

Thỏ Linh Tâm là thú cưng có lực tấn công cao, vật công của nó còn cao hơn Túc Mạc, tương đương với một chiến sĩ cấp 25, lại có thêm trận pháp gia tăng, nó đã gϊếŧ được kiếm sĩ trước khi y sư kịp hồi máu cho gã.

“Y sư.” Túc Mạc nói.

Giọng nam kia lại vang lên: “Được.”

Túc Mạc chuyển mục tiêu sang y sư, Trận pháp sư tiếp tục cho cấm trị liệu, y sư nhanh chóng lên nóc tủ.

“Thằng triệu hoán sư này bị cái gì đấy!?”

“Trận pháp sư cũng tới kìa!”

“Nó có Thỏ Linh Tâm! Cả Cô Lang nữa!”

“Đ*t, nó cầm cần câu quất tao kìa!”

Thế cục biến thành 2 đánh 3.

Trận pháp sư nói: “Dẹp đạo sĩ.”

Túc Mạc lập tức đổi mục tiêu sang đạo sĩ, phối hợp với Trận pháp sư tiến hành tấn công. Mấy người kia cũng nhận ra, tất cả công kích liên tiếp rơi trên người Túc Mạc.

Trận pháp sư: “Lui.”

“Không lui.” Túc Mạc thấy khoảng cách của ba người kia càng lúc càng gần, miệng nói: “Cấm heal cho đạo sĩ, rời khỏi phạm vi của quái hoang.”

Trận pháp sư lập tức hành động.

Túc Mạc nhìn đúng thời cơ, khống chế Phong Ưng lao về phía trước, đằng sau còn dẫn theo vài con quái hoang máu siêu dày.

Cậu nhắm chuẩn thời gian hủy triệu hồi, quái hoang

mất mục tiêu lập tức lao tới đánh ba người gần nhất.

Đạo sĩ bị dính cấm heal, còn không có chiến sĩ hút quái cho, nhanh chóng lăn ra đất.

Túc Mạc vội vàng lùi lại, tránh khỏi phạm vi tấn công của quái hoang: “Suýt thì chết rồi.”

Cậu thoát khỏi cuộc chiến đứng ở nơi an toàn, vừa ngẩng lên đã có bình máu đưa tới.

Trận pháp sư đột nhiên vào đội nói: “Hồi máu đi.”

Túc Mạc nhận: “Cảm ơn cậu.”

Trận pháp sư nhìn ID trong đội cùng với Thỏ Linh Tâm và Cô Lang bên cạnh, cuối cùng mới nhìn cái cần câu trong tay người kia.

Túc Mạc hồi máu xong, như không có việc gì cất cần câu và Thỏ Linh Tâm đi.

Trận pháp sư do dự mất một lúc mới hỏi: “Cậu tính trước rồi?”

“Tính rồi.” Túc Mạc hơi ngừng lại: “Triệu hoán sư hủy bỏ thú triệu hồi cũng sẽ xóa thù hận, quái hoang sẽ tự động tìm mục tiêu gần nhất. Bọn họ lại nằm đúng trong khu quái hoang, muốn chạy ra khỏi tầm đánh của nó cũng cần 5 giây, tôi nhớ giới thiệu game có nói đạo sĩ máu giấy, bọn họ không kéo được quái.”

Trận pháp sư: “5 giây?”

Túc Mạc: “Tôi tính khoảng cách rồi, tầm 4-5 giây.”

Buổi chiều cậu ở đây cày quái, một mình cày quái đúng là khó, mặc dù thanh máu của triệu hoán sư dày hơn đạo sĩ một chút, nhưng cũng không bằng mấy nghề có thể tank*.

Thế nên lúc dụ quái cậu đã đo khoảng cách an toàn, phạm vi chiến đấu của quái hoang cậu thuộc nằm lòng.

(*Tank hay tanker là chỉ các nghề có máu dày, phòng thủ cao, nhiều chiêu thức bảo vệ bản thân và đồng đội aka khiên thịt.)

Hai người im lặng một hồi.

Trận pháp sư lại nói: “Điểm hồi sinh ở rất xa, trong vòng 15 phút họ sẽ không trở lại.”

“Ồ.” Túc Mạc khống chế Phong Ưng tiếp tục đánh quái: “Vậy tôi đánh thêm mười mấy phút rồi đi, cảm ơn cậu đã hỗ trợ.”

“Đừng khách sáo.” Trận pháp sư: “Cậu từng chơi game này à?”

“Không.” Túc Mạc đơn giản nói: “Từng chơi vài trò trên quang não.”

Trận pháp sư sửng sốt, lại hỏi: “Đánh chung không?”

Túc Mạc: “Được.”

Cậu lại rút cần câu ra.

Trận pháp sư im lặng hồi lâu: “Đây là vũ khí của cậu?”

“Ừ.” Túc Mạc vừa điều khiển thú triệu hồi dụ quái, vừa dùng cần câu quất quái, cũng không thấy có gì sai.

Sát thương của trận pháp sư không thấp, lại có thêm trận pháp tăng công kích, hai người đánh nhanh hơn một mình Túc Mạc mài quái rất nhiều.

Vừa hết 10 phút, đội ngũ Chúc Thiên đã ngóc đầu trở lại.

“Bọn họ đến rồi.” Trận pháp sư nói.

Túc Mạc vừa quất chết một con quái, quay sang nhìn: “Sao vẫn là 5 người vậy?”

Trận pháp sư: “?”

Túc Mạc không hiểu lắm: “Tôi tưởng là họ sẽ mời cứu binh, ăn đòn 1 lần rồi vẫn chưa chừa à.”

Người tới tràn đầy khí thế, cầm đầu vẫn là tên kiếm sĩ cấp cao kia, một đội người buff đầy trạng thái rồi mới xông tới chỗ bọn họ.

Trận pháp sư hỏi: “Đánh hay chạy?”

Túc Mạc nhìn thanh kinh nghiệm: “Tôi còn thiếu một chút nữa là lên cấp rồi, đánh đi.”

Kiếm sĩ xông lên vung một chiêu kiếm, lần này Túc Mạc không khống chế gã mà lợi dụng Cô Lang quay sang choáng y sư.

Tốc độ của cậu vốn cao, đối phó với Kiếm sĩ tương đối cồng kềnh hoàn toàn dư dả để né tránh công kích.

Bị choáng xong có Thỏ Linh Tâm gia nhập, cả hai hợp lực đút hành cho trị liệu duy nhất trong đội, sau đó chuyển sang đối phó với đạo sĩ máu giấy.

Kiếm sĩ đẳng cấp cao công kích mạnh, nhưng tốc độ lại không nhanh.

Có trận pháp sư phối hợp, Túc Mạc vừa dùng Cô Lang choáng gã, vừa dùng Thỏ Linh Tâm và Phong Ưng tấn công người chơi khác, nhanh chóng gϊếŧ đám kia.

Cuối cùng cậu rút dây câu lại, bắt đầu quất chết Kiếm sĩ bị dắt chạy vòng quanh nãy giờ.

Kiếm sĩ: “…”

Gã nằm trên mặt đất lạnh lẽo, tức tới nỗi run cả giọng: “Mày, mày dùng cần câu sỉ nhục bọn tao đấy à?”

“Hình như cậu hiểu lầm rồi?” Túc Mạc thu cần câu lại: “Tôi đánh quái cũng dùng cần câu.”

Kiếm sĩ: “Mày giỏi lắm, coi tao là quái hả?”

Túc Mạc rất là vô tội: “Cậu muốn nghĩ như vậy thì tôi cũng chịu thôi.”

Kiếm sĩ không chịu được nhục, chửi vài câu rồi đi mất, chắc là gọi hội.

Túc Mạc thấy cả đám chạy về điểm hồi sinh hết rồi thì nhìn trận pháp sư: “Tên đó có vấn đề thì phải?”

“Ừ.” Trận pháp sư hỏi: “Cậu mua cần câu ở đâu vậy?”

Túc Mạc: “Phần thưởng nhiệm vụ.”

Trận pháp sư gật đầu: “Có vẻ xài rất tốt.”

Điểm ấy Túc Mạc cũng đồng ý, cái cần câu này không chỉ có thể câu cá, đánh quái còn không bị hỏng, siêu bền.

Đánh được một nửa, trận pháp sư có việc đi trước, Túc Mạc cũng không ở thêm, kiếm đủ kinh nghiệm rồi về thành.

Qq Hai người vừa đi không bao lâu, kiếm sĩ dẫn theo một đám người oanh oanh liệt liệt chạy tới, kết quả vồ hụt, thế là lên kênh thế giới chửi bới.

Úc Trăn tắt kênh thế giới ầm ĩ, đứng trong rừng cây ngoài khu quái hoang giao dịch vật liệu với tài khoản phụ của Hai Vạn Năm.

Thời gian giao dịch rất lâu, Hai Vạn Năm bèn tám chuyện: “Không biết là ai chọc đám chó dại Chúc Thiên kia, nghe nói là gϊếŧ đội cày quái của chúng nó những hai lần. Tụi nó dẫn theo hai đội khác tới muốn đánh nhau.”

Nói rồi y bình luận: “Không nói những cái khác, nhưng vụ này đúng là quá hả hê.”

Úc Trăn nhìn y: “Cậu có thù với Chúc Thiên à?”

“Có chứ. Mấy ngày vừa rồi chẳng phải em bận chuẩn bị vật liệu cho anh sao? Ở khu quái hoang bị người của chúng nó gϊếŧ những hai lần. May mà em không mang đồ theo, không thì chết lại rơi hết vật liệu.” Hai Vạn Năm lầm bầm: “Có điều em ghi lại ID của chúng nó rồi, dám gϊếŧ clone của em, đợi tụi nó ra khỏi khu tân thủ, bố đây sẽ dẫn nguyên team đi hành chúng nó. Nghe nói gần đây bang chiến chúng nó bị đánh như con nên tuyển người ghê lắm.”

Hai Vạn Năm đột nhiên nghĩ ra: “Khoan, anh Chân, ban nãy anh ở bãi đánh quái đúng không? Có thấy là ai đánh chúng nó không?”

“Có.” Úc Trăn nói: “Một triệu hoán sư.”

Hai Vạn Năm: “Triệu hoán sư!?”

“Tôi cười bằng chết, Chúc Thiên tuyển người mới kiểu gì mà bị một triệu hoán sư cống thoát nước gϊếŧ chết, mất mặt quá thể.”

Úc Trăn: “…”

[Thế giới] Moe nà: Cười vãi, nghe nói Chúc Thiên bị chém cả team ở khu đánh quái chỗ rừng cây nhỏ?

[Thế giới] Sườn muối siêu thơm: Tôi chứng kiến từ đầu đến cuối luôn, bị trận pháp sư và triệu hoán sư đập chết những hai lần.

[Thế giới] Thích nhất váy đỏ: Anh hùng hảo hán nào đấy?

[Thế giới] Kiếm của mày: Ha ha, thằng chó ăn hại chỉ biết dùng thú cưng đánh lén.

[Thế giới] Kiếm của mày: Đừng có trốn, ngon thì ra khu quái hoang đi.

[Thế giới] Hoa lê không thơm: Chết cả team có thấy nhục không, thú cưng của người ta cũng đánh không lại còn dám đòi chiếm khu quái hoang, mặt mày còn dày hơn cái bụng mày nữa.

...

Túc Mạc không có thói quen xem kênh thế giới, tất nhiên cũng không chú ý kiếm sĩ đang chửi bới trên kênh.

Cậu lên tới cấp 23 thì ung dung về môn phái tiếp tục học kỹ năng.

Tới trụ sở môn phái Ngự Linh Cư, mới lên cấp kĩ năng được vài lần đã có thông báo đỏ lè nhắc nhở vàng không đủ.

“Thỏ.” Cái tay đang nhấn kĩ năng của Túc Mạc cứng đờ: “Sao một lần tăng cấp kĩ năng của mi tốn những 50 vàng vậy.”

Thỏ Linh Tâm làm tổ bên chân Túc Mạc, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu, thân mật cọ xát ống quần cậu.

Túc Mạc: “Mi còn hai gói đồ ăn.”

Thỏ Linh Tâm: “…”

Túc Mạc: “Chia ra sáu bữa chắc cũng đủ cho ba ngày.”

Thỏ Linh Tâm: “…”

Cái trò chơi này chỗ nào cũng tốn tiền, truyền tống tốn tiền, nuôi thú cưng tốn tiền, tăng cấp kĩ năng lại càng tốn tiền.

Nhất là kĩ năng đặc biệt của thú cưng, một lần lên cấp bằng tiền cậu lên cấp mấy kĩ năng môn phái.

Túc Mạc tính tiền trong túi, bỗng hỏi: “Game này có cho thú cưng đi làm thêm không?”

Chăm sóc khách hàng: “Người chơi thân mến, không có đâu ạ.”

Túc Mạc có chút tiếc nuối, đành phải xem lại kỹ năng của thú cưng. Ngoài tốn vàng ra thì cần phải có vài vật liệu đặc biệt để kích hoạt.

[Kĩ năng đặc biệt của Thỏ Linh Tâm (chưa kích hoạt)]

[Vật liệu kích hoạt: Nước Linh Hoa (0/1), Gỗ Trường Thanh (0/1)]

Thỏ Linh Tâm có kĩ năng khác, nhưng loại thú cưng hiếm này quan trọng ở kĩ năng đặc biệt của nó.

Ban đầu kỹ năng đặc biệt ở trạng thái chưa kích hoạt nên Túc Mạc cũng không đọc, đến môn phái mới biết hóa ra để kích hoạt còn cần vật liệu đặc thù, mà đống vật liệu đó hoặc là dùng tiền mua, hoặc là phải tự kiếm.

Tiền Túc Mạc kiếm được nhờ bán cá chưa nâng được mấy cấp kĩ năng đã cạn, miệng ăn núi lở không phải cách, chỉ có thể nghĩ đường khác kiếm tiền.

Cậu đang tính xem có nên tới thành chính xem thử, bỗng để ý thấy một bóng chat hiện lên trước mặt.

[Lân cận] Hồng Quả Quả số 14: Khiêu chiến Sơn Thủy Họa, cần T và DPS*.

Hồng Quả Quả? Số 14?

Tác giả có lời muốn nói:

(*T là viết tắt của tank, các nhân vật có máu dày phòng thủ cao, nhiều kĩ năng bảo vệ bản thân và đồng đội. Dps là damage per second, hay dùng để chỉ những nghề có khả năng gây sát thương cao, đôi lúc được dùng để chỉ lượng sát thương gây ra.)

Kênh thế giới tiến hành trận chiến nước miếng hết sức kịch liệt, Túc Mạc đang bận giáo dục gia đình.

Tiến hành thảo luận đơn phương với việc dạy con tốn tới 50 vàng một lần, phụ huynh Túc Mạc quyết định cắt xén khẩu phần lương thực của Thỏ, làm tiền đề cho quỹ giáo dục.

Thỏ Linh Tâm có lẽ là con thỏ thảm nhất từ lúc mở server tới nay, không có con thứ hai.