Hệ thống phó bản của vô cùng đặc sắc, căn cứ vào loại hình có thể đơn giản chia làm phó bản kinh nghiệm và phó bản khiêu chiến.
Phó bản kinh nghiệm chủ yếu là sản xuất kinh nghiệm và một vài trang bị, phó bản khiêu chiến thì sản xuất trang bị và vật liệu.
Sơn Thủy Họa là phó bản khiêu chiến cấp thấp, lúc người chơi vào phó bản sẽ được xét theo tình trạng của đội để xếp độ khó, do đầu não tối cao quyết định, độ khó chỉ có lớn chứ không có nhỏ.
Ít người có nhu cầu khiêu chiến phó bản cấp thấp, nhưng Túc Mạc không thể không đi.
Túc Mạc nói: “Một khúc Gỗ Trường Thanh bán trên chợ là 60 vàng, bằng 40 con cá đó.”
Thỏ Linh Tâm dụi cậu, cái tai mềm quấn lấy chân chủ nhân.
Gỗ Trường Thanh gần như chỉ rơi từ boss ẩn của phó bản Sơn Thủy Họa.
Túc Mạc tìm nửa ngày mới tìm được nút xin gia nhập đội, trong đội đã có 4 người, cộng thêm cậu nữa là 5.
Voice chat đội đang mở, 4 người kia là chiến sĩ của Phong Đình Sơn, đạo sĩ của Thanh Nguyên Quan, kiếm sĩ vật lý của Ly Sơn Kiếm Phái và đội trưởng Hồng Quả Quả số 14, hệ Trị Liệu của Ngự Linh Cư.
Chiến sĩ thấy thế nói: “Này không đủ sát thương đâu? Triệu hoán sư ăn hại lắm, đổi người đi.”
Kiếm sĩ: “Chắc đủ mà.”
Túc Mạc nhận được nhắc nhở triệu tập, sau đó bị truyền tống tới trước mặt một bức tranh sơn thủy.
Cậu vừa mới đứng vững quan sát xung quanh, trước mắt đột nhiên xuất hiện một dòng chữ đỏ.
[Người chơi Không Rời Không Bỏ đang xem trang bị của bạn.]
“Momo đúng không? Vũ khí cầm cần câu, trang bị thì toàn đồ nhiệm vụ, không đổi trang bị à?” Chiến sĩ Không Rời Không Bỏ lại nói: “Như này sao đủ sát thương, Triệu hoán sư còn không có vũ khí, đạo sĩ chơi lần đầu, đổi người khác công kích cao hơn đi, tuyển thêm một kiếm sĩ là được.”
Đạo sĩ mở miệng, là giọng nữ mềm mại: “Ơ? Không đánh được ạ?”
Chiến sĩ có vẻ nóng nảy: “Không đánh được, đi như này là chết cả lũ.”
Túc Mạc không biết đánh phó bản, game thực tế ảo không giống với game quang não cậu hay chơi, thế là chủ động mở miệng: “Vậy mọi người tuyển người khác đi, tôi thoát đây.”
Cậu nói xong nhấn mở danh sách đội ngũ, bắt đầu tìm nút rời đội.
Đúng lúc này, nam Ngự Linh Cư trong đội lên tiếng, giọng trong và rõ, lời nói ra lại có phần hung hăng.
“Thoát cái gì mà thoát, khó khăn lắm mới gọi đủ người, giờ thoát mấy người tự tìm người nhé?”
Người nói chính là đội trưởng Hồng Quả Quả số 14, y mặc trang bị lộn xộn, màu mè tạp nham, trông dở dở ương ương: “Đạo sĩ lần đầu chơi thì không đánh được à, kiểu gì cũng phải có sát thương chứ, không cần phải biết combo nhưng đọc chú thả kĩ năng có biết không?”
Đạo sĩ sửng sốt, vội nói: “Cái này em biết, anh yên tâm đi, em đánh được ạ.”
Chiến sĩ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hồng Quả Quả nói: “Thế là được rồi, đứng xa một chút trốn skill boss, phó bản này không khó đâu.”
Sơn Thủy Họa chỉ có một boss, là một tảng đá bình thường ở trong bức tranh vẽ núi non kia.
Còn đâu đều là mấy con quái nhỏ, máu sát thương cao, đánh cũng rất tốn sức, dọn hết quái rồi họ mới có thể vào trong tranh.
Túc Mạc đi xuyên qua bức tranh treo ở cổng, đi vào thế giới trong tranh.
Trước mắt mực nước như gió, đất trời chỉ có hai màu trắng đen, cả người chơi cũng có thêm một cái filter trắng xám.
Đã chơi game được mấy ngày, đây là lần đầu Túc Mạc được trải nghiệm loại hiệu ứng vô cùng đặc biệt này của thực tế ảo, là thứ cậu sẽ không thể nào cảm nhận được bằng thị giác nếu chỉ xem video.
Túc Mạc thu hồi tầm mắt, tập trung vào hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này hoàn toàn khác với bãi đánh quái hoang ban nãy, địa thế trong phó bản phức tạp, hai màu trắng đen rất dễ khiến người ta đánh giá sai hoàn cảnh, mà thanh máu của Quái Tảng Đá trước mắt cũng tăng gấp mấy chục lần so với máu quái nhỏ.
Cậu còn chưa phán đoán xong địa hình, Không Rời Không Bỏ đã xách đao xông lên mở màn, một luồng khói xám đen tỏa ra, gã tiến vào trạng thái chiến đấu.
Chiến sĩ xông lên đánh quái, một phát Trào Phúng cướp đi thù hận của Quái Tảng Đá, Túc Mạc nghe thấy Hồng Quả Quả bên cạnh khẽ chửi một câu, sau đó triệu hồi ra một đóa hoa trị liệu cho chiến sĩ.
Chiến sĩ bắt đầu quá đột ngột, Túc Mạc triệu hồi ra Cô Lang tấn công, kết quả trước mắt đột nhiên lướt qua một luồng khói, cậu vừa lùi ra sau đã nghe thấy ai hét, đạo sĩ vốn đứng cạnh cậu đã đo đất.
Túc Mạc vừa tránh xong đã có một chiêu khác rơi xuống, lại nghe một tiếng hét nữa.
Tay cầm cần câu khựng lại, nhìn hai bên trái phải mỗi bên một cái xác.
“…”
Phó bản kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vậy sao?
Hồng Quả Quả: “Chiến sĩ thoát đi, chết nhiều người quá.”
Chiến sĩ thoát boss, kiếm sĩ và đạo sĩ hồi sinh.
“Xin lỗi, em chết nhanh quá.” Em gái đạo sĩ sắp khóc rồi: “Hay là mọi người tuyển người khác đi, em không muốn hại cả nhóm.”
Hồng Quả Quả nói: “Không sao, chúng ta đánh lại, em có mở plug-in không? Chú ý tránh skill.”
“Có có, em có mở.” Đạo sĩ nói: “Để em đứng lùi ra sau một chút, lần này sẽ không chết nữa.”
Túc Mạc nghe vậy sửng sốt, plug-in gì? Đánh phó bản còn có plug-in?
Không đợi cậu nhìn rõ, chiến sĩ đã lại xông lên dụ quái, Túc Mạc đành phải tiếp tục triệu hồi thú ra cho đủ lượng sát thương.
Cậu để ý thù hận và thanh máu của boss, thấy dưới chân nó hiện lên vết mực là đống khói kia lại ập vào mặt.
Túc Mạc nhanh chân né tránh, đạo sĩ bên cạnh cũng né theo.
Lượng máu của boss ổn định tụt xuống, đến 60%, Túc Mạc đang định thả Thỏ Linh Tâm ra hỗ trợ, chợt thấy dưới chân boss lại xuất hiện một hiệu ứng mới.
Không ổn! Kỹ năng của boss rơi xuống, cả nhóm lại chết.
Hồng Quả Quả: “Lại đi, kiếm sĩ với đạo sĩ chú ý di chuyển với hướng mặt, chiến sĩ giữ hận thù.”
“Đánh cái gì nữa, sát thương không đủ còn không biết di chuyển, toàn một lũ ngu.” Chiến sĩ tiếp tục nói: “Giải tán được rồi.”
Hồng Quả Quả hỏi: “Chiến sĩ có đánh nữa không?”
Chiến sĩ lại xách đao xông lên, không nói không rằng đánh quái.
Mọi người còn chưa kịp hồi phục đã bị ép phải vào trạng thái chiến đấu, Hồng Quả Quả nhíu mày, điều khiển hoa bơm đầy HP cho những người khác.
Có lẽ là hai lần trước thất bại, lần này đánh đến là vất vả, chiến sĩ đứng im như cọc gỗ đánh quái, mấy người ở phía sau thì tay chân hỗn loạn né kĩ năng.
Túc Mạc nhanh tay lẹ mắt tránh sang bên cạnh, nhưng dấu mực nở rộ dưới chân vẫn khiến hai người kia chết trong nháy mắt.
Cậu thoáng ngừng lại, sau đó nhìn về phía chiến sĩ, thấy trị liệu Hồng Quả Quả vẫn còn sống dừng tay, chiến sĩ đứng đằng trước cũng ngã rầm xuống.
Chiến sĩ vừa nằm lập tức chửi: “Đm trị liệu có biết heal không đấy.”
“Biết chứ.” Hồng Quả Quả thong thả nói: “Tiền đề là có biết kéo quái không vậy? Tank phó bản bao giờ chưa?”
Chiến sĩ: “Tao biết hay không còn cần mày phải dạy à?”
“Không thì sao.” Hồng Quả Quả lùi tới khoảng cách an toàn rồi mới nói: “Mày hút thù hận của boss hay là hút ulti của nó vào mặt bọn tao vậy? Mày xem mày đút bọn tao ăn bao nhiêu chiêu rồi? Tao bảo mày để ý hướng mặt mày có chịu để ý không?”
Kiếm sĩ thấy thế nói: “Tank chính chết rồi hay là thoát phó bản làm lại đi?”
Em gái đạo sĩ cũng nói: “Để em ra ngoài tuyển người cho.”
“Hồi sinh đi lại…” Hồng Quả Quả sửng sốt, ánh mắt dừng trên ID triệu hoán sư với thanh máu ít ỏi vẫn còn sáng trong đội ngũ, cậu triệu hoán sư này không nói không rằng thế mà sống được qua ulti của boss.
Y không nói nhiều lập tức vọt tới, cây quạt trong tay nhẹ nhàng vung lên, ánh sáng chữa trị rơi trên người triệu hoán sư, kéo máu của cậu lên một đoạn nhỏ.
“Momo, trước hết lui…” Hồng Quả Quả còn chưa nói hết, triệu hoán sư đã thả một con thú cưng ra, chú thỏ nhỏ nhắn xinh xắn vọt tới trước mặt Quái Tảng Đá, không chút do dự cho nó một bạt tai.
Y sững sờ, sau đó lại thấy triệu hoán sư thả Phong Ưng, phối hợp với Cô Lang làm choáng, thành công khống chế boss đứng im một chỗ.
Lúc này lượng máu của boss còn 40%, người tank chuyển thành Triệu hoán sư.
“Cẩn thận!” Em gái Đạo sĩ thấy dưới chân boss lóe lên ánh sáng, plug-in cũng hiện nhắc nhở ulti.
Triệu hoán sư vẫn đứng im tại chỗ, khi tất cả mọi người cho rằng cậu không gánh được tổn thương, lại thấy cậu thoáng nhúc nhích, vô cùng vi diệu nghiêng người tránh ulti của boss, cơ thể nhẹ nhàng bắt đầu chạy quanh.
Em gái đạo sĩ ngạc nhiên: “Sao anh ấy lại không mất máu.”
“Là vì cậu ta kéo hướng mặt quái rất chuẩn.” Hồng Quả Quả điều khiển hoa trị liệu cho Momo, sau đó chọn mục tiêu là đạo sĩ trong đội, kĩ năng hồi sinh duy nhất rơi trên người cô nàng: “Em gái, ra chỗ anh đứng mà đánh này.”
Chiến sĩ mắng: “Mày bị điên hả trị liệu? Hồi sinh một đứa mới chơi chạy cũng không biết chạy.”
“Được, mày giỏi lắm. Thằng triệu hoán sư kia cũng điên mẹ rồi, có thú cưng lại đéo chịu lấy ra sớm, toàn một lũ ăn hại.”
[Người chơi Không Rời Không Bỏ đã bị đội trưởng mời ra khỏi đội.]
Hồng Quả Quả không nói gì thẳng tay đá Chiến sĩ.
Đạo sĩ sửng sốt, nghe lời đứng cạnh Hồng Quả Quả nhấn skill: “Sao lại hồi sinh em…”
“Phải hồi sinh em, em là DPS tầm xa, Quái Tảng Đá xuống 10% chỉ còn công kích phạm vi ngắn thôi, hồi sinh em là bảo đảm nhất.” Kiếm sĩ nằm dưới đất nói: “Đừng căng thẳng, chú ý tránh kĩ năng là được.”
Kỹ năng trị liệu của Hồng Quả Quả rơi hết trên người triệu hoán sư đang chạy khắp bản đồ.
Tốc độ di chuyển của triệu hoán sư rất cao, cậu còn có thể vừa chạy vừa khống chế Cô Lang làm choáng boss, còn lợi dụng thời gian làm choáng điều khiển Phong Ưng và thỏ tấn công.
Cảnh tượng tưởng như hết hồn này lại trật tự đến bất ngờ, kĩ năng có quy luật khiến lượng sát thương đạt tới một mức cân bằng vi diệu.
Không chỉ có thế, cậu còn có thể đồng thời khống chế hai thú triệu hồi và một thú cưng.
Trong tình huống hỗn loạn này mà có thể vừa bảo vệ mình vừa khống chế thú triệu hồi tấn công, cần có một sức tập trung vượt trội.
Thanh máu của triệu hoán sư chưa từng vượt quá 30%, lại có thể sống sờ sờ mài máu boss xuống 10%.
Kiếm sĩ đang nằm đất nhắc nhở: “Coi chừng đó, boss chuẩn bị thả ulti này.”
Trái tim của tất cả mọi người nhảy lên họng, triệu hoán sư đứng dưới chân boss bỗng nhúc nhích, điều khiển Cô Lang tiếp tục lao về phía trước.
Ngay khi Hồng Quả Quả cho là cậu định làm choáng boss, thanh đọc chú đếm ngược ulti của boss bỗng biến mất.
Ulti bị cắt ngang.
Đạo sĩ thấy plug-in nhắc nhở thì còn lo sợ, một giây sau lại không thấy bất cứ tổn thương nào: “Ơ, sao lại không mất máu…”
“Không có tổn thương, em đánh tiếp đi.” Hồng Quả Quả cong môi cười: “Triệu hoán sư biết chơi.”
HP từng chút tụt xuống, cuối cùng boss ầm ầm ngã xuống, thanh máu của Triệu hoán sư chỉ còn 1%.
Khi tất cả mọi người trong đội thấy thông báo thành công vượt phó bản hiện lên, phần thưởng của boss cũng nổ ra.
Em gái đạo sĩ rất bất ngờ: “Bọn mình đánh xong rồi? Nhưng chiến sĩ đi mất rồi.”
Hồng Quả Quả kiểm kê phần thưởng trong túi chung của đội: “Kệ thằng đó.”
Đạo sĩ không hiểu: “Anh kia là chiến sĩ, hồi sinh có thể làm tank mà, như thế thì cũng dễ hơn cho Momo nữa.”
Kiếm sĩ hồi sinh chạy tới: “Cuối cùng cũng đánh xong. Đội trưởng làm đúng lắm, cái thằng chiến sĩ đó vừa ngu vừa hãm, hồi sinh nó là lại chết cả đám.”
Đạo sĩ: “Hả?”
“Em nghĩ sao mấy lần trước bọn mình lại chết? Là do thằng chiến sĩ đó không biết kéo quái, nó toàn kéo boss quay mặt về phía bọn mình, đương nhiên kĩ năng của boss cũng sẽ trúng bọn mình rồi.” Kiếm sĩ tức giận nói: “Về sau tôi còn cố gắng tránh nó, kết quả thằng kia cứ như thể cố tình hại người ta ấy, càng lúc càng chạy tới gần chỗ cả nhóm, nếu không thì ban nãy cũng không đến mức chết hết đâu. May mà Momo biết chơi, không thì ba đứa bọn mình chắc bị thằng đó hại chết rồi.”
Hệ Trị Liệu của Ngự Linh Cư ở cấp thấp chỉ có một kĩ năng hồi sinh, thay vì hồi sinh một thằng chiến sĩ chỉ biết hại người khác thì thà kéo dậy một DPS ổn định còn hơn.
Túc Mạc đứng bên cạnh đang xem thanh trạng thái của Thỏ Linh Tâm, mức no màu đỏ đã sắp chạm đáy, cậu nghĩ xem nên đợi nó đói hẳn hay là cho ăn luôn mấy miếng, bỗng nghe thấy người ta nhắc đến tên mình.
“Hóa ra là vậy.” Em gái Đạo sĩ hiểu ra: “Momo đỉnh quá.”
Túc Mạc thu con thỏ lại: “Không, đây là lần đầu tôi đánh phó bản, cảm ơn mọi người đã gánh tôi.”
Kiếm sĩ cười ha hả: “Đại lão đừng khiêm tốn mà, nếu không có anh dụ quái thì sao bọn mình lấy được phần thưởng!”
Đạo sĩ cũng hùa theo: “Đại lão siêu thật đấy!! Cả bé thỏ kia nữa, hóa ra thú cưng lại mạnh như vậy, về sau em cũng phải kiếm một con mới được.”
“…” Túc Mạc: “Không, tôi mới chơi thật.”
Kiếm sĩ lại nói: “Em thấy ID của anh quen lắm, đại lão đừng khiêm tốn nữa.”
Túc Mạc: “… Chắc cậu nhận nhầm rồi.”
“Trang bị tôi chia theo nghề nhé, có yêu cầu gì về vật liệu không?” Hồng Quả Quả nhìn mọi người, cuối cùng nhìn triệu hoán sư bên cạnh: “Momo, cậu cần gì?”
Túc Mạc hỏi: “Có Gỗ Trường Thanh không?”
Hồng Quả Quả lục đống phần thưởng: “Hình như là không, vật liệu này có tỉ lệ rớt thấp lắm.”
“A! Phía trước có cái rương đang phát sáng kìa.” Đạo sĩ chú ý tới bên cạnh xác boss có một cái rương kho báu nhỏ, vội la lên: “Đó là cái gì thế?”
Kiếm sĩ chơi được một thời gian rồi, thấy thế đáp: “À, là rương kho báu đặc biệt, gϊếŧ được Quái Tảng Đá sẽ có 50% tỉ lệ xuất hiện. Nghe nói là có phần thưởng bí mật gì đấy, nhưng lừa thôi, bên trong toàn rác, còn có xác suất mở ra boss rớt cấp trong truyền thuyết nữa.”
Đạo sĩ ngạc nhiên: “Boss rớt cấp là cái gì?”
“Là một loại boss có cơ chế đặc biệt, sẽ chỉ xuất hiện khi mở rương ở các phó bản khiêu chiến nhất định. Bình thường thì đánh phó bản có chết cũng không mất kinh nghiệm hay mất trang bị.” Kiếm sĩ giải thích: “Nhưng loại boss này rất đặc biệt, nếu em chết trong tay nó thì sẽ tụt một cấp, mà bắt buộc phải đánh, không đánh còn bị trừ hai cấp.”
Đạo sĩ không ngờ: “Quá đáng vậy?”
Kiếm sĩ nói: “Nhưng yên tâm đi, hình như Sơn Thủy Họa chưa từng xuất hiện boss rớt cấp đâu.”
Trang bị rơi trong phó bản Sơn Thủy Họa khá phong phú, lần này tương đối hên, có hai món trang bị màu tím của triệu hoán sư.
Túc Mạc thay bộ đồ trang bị màu lam của nhiệm vụ ra, mặc đống trang bị tím vào, lại để ý thấy Hồng Quả Quả đang phân vật liệu.
Trước đó vì tra tìm nơi có Gỗ Trường Thanh mà Túc Mạc xem hết tất cả vật liệu đẳng cấp thấp, cũng có ấn tượng nhất định với giá của chúng.
Lần này mặc dù không có Gỗ Trường Thanh nhưng cũng rơi vài vật liệu đặc thù, mang lên chợ bán chắc cũng được tầm 70 vàng.
Hồng Quả Quả im im chia vật liệu cho từng người, nhưng lại nhân lúc kiếm sĩ và đạo sĩ nói chuyện mà lén bỏ vật liệu đặc thù kia vào túi mình.
Túc Mạc hơi nhướng mày, ánh mắt giao với Hồng Quả Quả.
Mà Hồng Quả Quả thì đang phủi bụi trên tay, như không có việc gì nhìn đi chỗ khác, lát sau lại quay sang làm khẩu hình với Túc Mạc —
‘Ra ngoài chia của.’
Túc Mạc: “?”
Tác giả có lời muốn nói:
Túc Mạc: Cậu ta định làm gì vậy?