Thiên Tài Chiến Lược

Chương 7: Triệu hoán sư

Lúc Túc Mạc lên game, cá đã bán hết.

Cậu nhìn lịch sử giao dịch của quầy hàng, phát hiện ngoài mấy con ban đầu, đống cá về sau bị một tài khoản có tên “Hồng Quả Quả số 16” mua sạch.

“Má sao mắc vậy!”

“Mọi người bảo là cá bán ở thôn Tân Thủ chỉ có hơn 1 đồng vàng mà, sao quầy này những 3 đồng!”

“Mua không?”

“Mua đi, tôi câu suốt nửa tiếng cũng không được, không câu được thì ra khỏi đây kiểu gì.”

Túc Mạc tính xong tiền trong túi, lại mua hai phần ăn cho thỏ, sau đó nhìn quầy hàng mới xuất hiện ở bên kia hồ.

Quầy này cũng treo biển bán cá, chủ tiệm là “Hồng Quả Quả số 16”, trên quầy chỉ còn lại 2 con, giá bán là 3 đồng vàng.

“Thú vị thật.” Túc Mạc tính thử tiền mà nhiệm vụ ở thôn Tân Thủ thưởng cho, nó thật sự nhiều hơn hẳn phần tiền thưởng cậu lấy được ở ảo cảnh kỳ văn.

1 vàng 50 bạc là cái giá mà hầu hết người chơi có thể chấp nhận, thế nên cậu chưa từng lo không bán được cá.

Nhưng Túc Mạc lại không cân nhắc đến việc sẽ có người đầu cơ trục lợi gấp đôi loại đạo cụ nhiệm vụ này, còn là bán ở thôn Tân Thủ không mấy giàu có.

Nhiệm vụ ở thôn Tân Thủ kết thúc, tiếp đó hẳn là nên tới trụ sở các môn phái làm nhiệm vụ chính rồi chọn phái tương ứng.

Túc Mạc không ở lại thôn Tân Thủ quá lâu, có tiền là thẳng tiến tới trụ sở chọn nghề.

Cậu đã đọc giới thiệu các phái của Thiên Hoàn lúc tạo nhân vật, về sau lại tìm hiểu sơ lược , cuối cùng quyết định chọn một nhánh của phái Ngự Linh Cư, hệ Triệu Hoán.

Nhân vật cấp 15 chỉ có thể học tập hai kĩ năng triệu hoán, Túc Mạc làm theo nhắc nhở thắp sáng ô kĩ năng cơ bản, thanh kỹ năng trước giờ chỉ có một đòn đánh thường lập tức có thêm hai biểu tượng mới.

“Phong Ưng Quyết… Cô Lang Ấn…” Túc Mạc vừa xem giới thiệu kĩ năng vừa thêm điểm.

Cậu mới cộng được vài điểm, “Thanh Phong Đến Đây” đã xin gia nhập đội.

“Anh chọn nghề chưa?” Thanh Phong vừa tới đã bật míc, thấy tiêu chí môn phái của Túc Mạc thì sững sờ: “Vãi, sao anh lại chọn Ngự Linh Cư! Nó là phái cống thoát nước đó!”

Túc Mạc không có cảm giác gì, tiếp tục xem giới thiệu cộng điểm: “Cái này đơn giản.”

Thanh Phong làu bàu: “Đơn giản chỗ nào??? Độ khó của hệ Triệu Hoán cao nhất trong tất cả các hệ của Thiên Hoàn, hệ Trị Liệu còn được gọi là vυ' nhìn mặt, hên thì vυ' siêu to, xui thì thành u ác tính diệt cả đoàn. Anh chọn môn phái này lại không chơi được hệ nào, cái nick này coi như bỏ rồi!”

Nghề cống thoát nước, hay còn gọi là nghề bị đánh, phiên bản con trai.

Mấu chốt là gì?! Là thiết lập của Thiên Hoàn, nó chỉ cho phép người chơi chuyển nghề cùng môn phái, không cho phép nhảy môn phái.

Các nghề trong được chia ra làm năm môn phái lớn, theo thứ tự là Ly Sơn Kiếm Phái, Phất Y Các, Thanh Nguyên Quan, Phong Đình Sơn và Ngự Linh Cư.

Trong từng môn phái lại căn cứ vào chỉ số cộng điểm của nhân vật và vũ khí khác nhau mà có các trường phái khác nhau.

Ngự Linh Cư trong 5 phái lớn lại là một phái không chơi theo xu hướng, nó chỉ có hai chi nhánh, một là hệ Triệu Hoán, hai là hệ Trị Liệu.

Hệ Triệu Hoán không hỗ trợ được nhiều, lực sát thương cũng không cao, tên như nghề, dùng kĩ năng triệu hồi thú để đánh nhau, yêu cầu rất lớn với tinh thần lực, độ khó là 5 sao.

Hệ Trị Liệu thì lượng trị liệu cũng lè tè, muốn bùng nổ còn phải xem nhân phẩm, được người đời gọi là vυ' nhỏ của Thiên Hoàn.

Hai trường phái đứng trong một đống nghề như hai đứa lạc loài, đến mức mà từ lúc mở server đến giờ, cả môn phái Ngự Linh Cư vẫn ngồi im dưới cống.

Túc Mạc không cho là thế: “Vậy à? Tôi đọc giới thiệu thấy cũng được mà.”

“Được chỗ nào, anh đọc ở đâu thế, muốn đọc thì lên diễn đàn Tinh Võng ấy, trên đó có một đống giới thiệu và đánh giá các nghề.” Thanh Phong chọn hệ vật lý cận chiến của Ly Sơn Kiếm Phái, phiên bản cha chuẩn chỉnh, lợi hại còn dễ chơi: “Anh chọn trường phái nào?”

“Hệ Triệu Hoán.” Túc Mạc nói.

Thanh Phong: “…”

Cậu ta yếu ớt nói: “Anh, số anh hên thật á, nhưng mắt có vấn đề rồi. Anh chọn vυ' nhỏ cũng tốt hơn là chơi triệu hoán sư!”

Túc Mạc tiếp tục cộng điểm: “Thật à?”

“Cái hệ đó cạn lời lắm luôn, anh triệu hồi ra bao nhiêu thứ thì phải khống chế từng đó, mỗi con triệu hồi ra còn có kỹ năng khác nhau, là kiểu làm nhiều việc cùng lúc luôn ấy.” Thanh Phong rất là đau lòng, tài khoản này có Thỏ Linh Tâm đó, sao lại chọn hệ Triệu Hoán của Ngự Linh Cư vậy, đúng là phí của giời!!

Túc Mạc lại không có cảm giác gì, cậu chọn nghề này chỉ có một nguyên nhân.

Nghề này có yêu cầu với tinh thần lực, còn không bị thể chất ảnh hưởng.

Đúng vậy, mặc dù game thực tế ảo đã cân bằng chỉ số, nhưng con người được sinh ra với kí ức cơ bắp, và nó sẽ vô thức tạo thành ảnh hưởng trong lúc vật lộn, nhất là thời buổi bây giờ, kĩ thuật chiến đấu gần như là một môn bắt buộc của tất cả các trường.

Túc Mạc không được học kĩ xảo chiến đấu, kĩ thuật của cậu chỉ có mấy chiêu tập thể dục hàng ngày cho khỏe người.

Tốt ở chỗ nhẹ nhàng linh động, lúc cần có thể mượn lực dồn lực, nhưng thực tế mà solo với mấy ông khỏe như trâu thì cậu chỉ có đứt.

Túc Mạc có yêu thích cá nhân, cậu thích chạy nhanh.

Bản thân phái Ngự Linh Cư này đã gia tăng tốc độ cho nhân vật, thời gian đọc chiêu ngắn, đòi hỏi điểm thuộc tính phải cân bằng.

Thuộc tính của hệ Triệu Hoán lại móc nối với thuộc tính cơ bản của người chơi, cộng thêm 150%, phối hợp với kĩ năng ngẫu nhiên tăng một thuộc tính bất kì Cung Vạn Tượng kia, là lựa chọn tốt nhất hiện giờ của cậu.

Túc Mạc: “Chơi đại thôi mà.”

Thanh Phong thở dài: “Chơi game mà không có mục tiêu thì coi như mất cả linh hồn rồi.”

Túc Mạc nghi hoặc nhìn cậu ta: “Cậu không đi cày cấp đi, tìm tôi có việc gì à?”

“Nay em nghỉ không stream, định đi cày cấp.” Thanh Phong nhìn sang Túc Mạc: “Anh thì sao, mới chọn nghề xong không có nhiệm vụ, có muốn tới chỗ thành chính đánh quái không, đánh càng lâu kinh nghiệm càng nhiều. Đi chung nhé?”

Túc Mạc nhìn giờ: “Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.”

“Sớm vậy!?” Thanh Phong ngỡ ngàng, mới có 10 giờ tối.

Túc Mạc nhìn đồng hồ, cậu đã online hơn 4 tiếng: “Ừ, cậu đi đánh trước đi.”

...

Chiếc rèm trải từ trần xuống đã chặn nửa ánh sáng, bên dưới tầng lầu có từng chùm sáng của xe bay lướt qua.

Bỗng có tiếng động, cả căn phòng tối tăm bừng sáng. Người đàn ông bước vào cửa, vừa đi vừa cởi cà vạt: “Từ chối?”

“Vâng.” Người bên kia nói: “Nghe nói cậu sinh viên kia nghỉ hè có việc, chủ nhiệm Lưu đã đề cử một sinh viên khác, nhưng chắc sẽ không tới dự án của chúng ta, bị một tổ khác của sở nghiên cứu xin mất rồi.”

Úc Trăn hơi day lông mày: “Mấy chuyện kia thì sao, bên phía server và đầu não không có vấn đề gì chứ?”

“Chuyện đó ngài yên tâm ạ. Trước mắt máy đăng nhập vẫn hoạt động bình thường, nếu không có vấn đề gì thì cuối tuần sẽ được chuyển sang cho bên kinh doanh.” Người kia tiếp tục nói: “Lịch trình mới đã gửi tới quang não của ngài, tôi đã làm theo lời dặn cắt giảm một nửa hoạt động trong sáu tháng cuối năm, ngài quyết định cuối tuần này sẽ bắt đầu kì nghỉ ạ?”

“Ừ.”

Thư kí nhanh chóng cúp máy.

Úc Trăn mở quang não xem hết mấy mục cần chú ý, sau đó mới lấy hai con chip từ trong ngăn kéo ra, trên mỗi con chip đều có logo rồng bay phượng múa của Thiên Hoàn.

Anh lấy một cái nhét vào máy đăng nhập, sau đó vào game.

Thành chính của Thiên Hoàn người đến người đi, xạ thủ của Phong Đình Sơn với ID “Quy Chân Phản Phác” đứng trước mặt NPC kho hàng.

Xạ thủ đứng được một lát thì một y sư nam ăn mặc hoa hòe hoa sói chạy tới, vừa gặp đã nói: “Anh vào game cũng không nói với em một tiếng, em tưởng anh bảo là ngày mai mà?”

Úc Trăn lấy đạo cụ từ trong kho ra: “Muốn vào thì vào thôi, clone nhờ cậu cày sao rồi?”

ID của nam y sư là “Một Hớp 2 Vạn 5*”, trước kia từng làm việc với Úc Trăn một thời gian, về sau tự mở công ty làm ông chủ.

Úc Trăn hợp tác với y khá nhiều, vật liệu làm trang bị đều là nhập hàng từ chỗ y. Thời gian vừa rồi anh bận việc ngoài đời nên tạm thời giao hai cái tài khoản cho Hai Vạn Năm cày giúp.

(*Gốc là 一奶二万五, một nãi hai vạn năm, tui để số là để cho dễ phân biệt nhưng các đoạn Hai Vạn Năm thì nó như tên gọi ấy nên sẽ để chữ nha. Về sau mọi người sẽ gọi nhân vật này là Tiểu Nhị. Nãi ở đây là buff/heal ấy nên tui chuyển thành 1 hớp (sữa) =))))))), ý là ông này có thể buff 25000 máu 1 lượt lận =)))) (ban đầu định để là ‘bú’ cơ nhưng sợ tục quá =]]]]]] gomen))

“Acc kia mới ra khỏi thôn Tân Thủ thôi, mấy thứ khác anh không dặn em cũng không dám động.” Hai Vạn Năm nói: “Nhiệm vụ kỳ văn đã xong, lấy được một kĩ năng khá thích hợp với Thanh Nguyên Quan, xem ra nick phụ của anh phải chơi đạo sĩ hoặc là trận pháp sư.”

Thiên Hoàn có chức năng ủy quyền đăng nhập, hai tuần trước anh đã tạm thời trao quyền đăng nhập tài khoản cho Hai Vạn Năm, nhờ y làm hết mấy cái kỳ văn Tân Thủ.

Úc Trăn nghe vậy nói: “Không sao, lát nữa cậu chuyển vật liệu sang tài khoản kia của tôi đi.”

“Không thành vấn đề. À đúng rồi, cái kỳ văn Tinh Tượng Sư mà anh dặn em để ý ấy, hai hôm trước ở thôn Tân Thủ xuất hiện một cái, kĩ năng là Cung Vạn Tượng, nhưng chi tiết cụ thể thì chưa tìm ra. Người chơi kia là tân thủ.”

Úc Trăn: “Tân thủ?”

“Đúng không, lạ nhờ. Cậu ta còn bắt được cả Thỏ Linh Tâm, mấy hôm nay diễn đàn ầm ĩ hết lên rồi.” Hai Vạn Năm nói: “Rất nhiều người muốn tìm cậu ta lại không tìm được, giờ còn chưa biết kĩ năng đó là gì, ID là Momo, hình như còn chưa chọn nghề nữa.”

Úc Trăn nói: “Nhiệm vụ Tinh Tượng Sư ra kỹ năng kỳ văn thường sẽ là kỹ năng đặc biệt, cũng không thiên về bất cứ nghề nào. Nếu về sau cậu ta còn chơi thì chúng ta sẽ biết thôi.”

Hai Vạn Năm nhanh chóng gửi các loại tài liệu tới tài khoản phụ của Úc Trăn, Úc Trăn lên diễn đàn xem tình huống mấy hôm nay, hiểu sơ sơ rồi mới về lại game.

là một tựa game do đầu não khống chế, hình thức game là khám phá, tiến độ thúc đẩy toàn bộ dựa vào mức thăm dò của người chơi, ngoài hình thức game cố định mà trang chủ quảng bá thì thứ quan trọng nhất chính là cơ chế thám hiểm của game.

Những nhiệm vụ thám hiểm này hoàn toàn dựa vào ghi chép lịch sử, kết hợp với khả năng tính toán của đầu não, hoàn mỹ dựng lên một cách chơi đặc thù.

Thứ khiến Úc Trăn cảm thấy hứng thú cũng là nó, thúc đẩy tiến độ khám phá game thú vị hơn là chơi bình thường nhiều.

...

Ban đêm, người chơi Thiên Hoàn online càng đông.

Trong khoảng thời gian này, đẳng cấp tạm thời chưa có giới hạn, càng đông người chơi thì giành chỗ đánh quái cày cấp càng là chuyện cơm bữa.

Từ trụ sở các môn phái đi ra, cách đó không xa là một khu quái hoang ngay cạnh thành chính, cấp 15-23, có rất đông người đánh quái.

Lúc này trong khu vực có hai đội ngũ đang cày quái, mới đánh được một lát đã có một đội khác xông vào.

Đội ngũ vừa tới trên đầu có dấu bang hội màu vàng, một chữ Chúc sáng loáng vô cùng dễ thấy.

“Móa, sao người của Chúc Thiên đã tới rồi!?”

“Cạn lời rồi, lại tới dọn bãi à? Đêm cũng không cho người ta đánh?”

Server của Thiên Hoàn phân kênh tự do, thường thì những nhóm người chơi có cấp bậc ngang nhau sẽ được phân đến cùng một kênh để tiện cày cấp, qua level 40 sẽ hủy giới hạn này, mục đích là để bảo vệ người chơi mới.

Thế nên các tài khoản đã vượt qua cấp 40, tiến vào khu chia kênh sẽ không thể đánh những người chơi cấp bậc thấp hơn, nhưng từ cấp 40 trở xuống lại không có hạn chế này.

Chúc Thiên là một bang hội chiến tranh cực kì nổi tiếng ở server chính, mấy vụ như giành chỗ đánh quái họ thường xuyên làm.

Người chơi trung lập không dám chọc họ, tân thủ thì thao tác lại không bằng họ, thường đám đó đến dọn bãi thì chỉ có bị dọn cả người, cũng không dám cứng đối cứng, sợ về sau bị trả thù.

Gần đây bang Chúc Thiên có thêm một đám người chơi mới, mà đám tân thủ kia buổi tối sẽ được nhóm quản lý dẫn đi bao thầu hết các khu đánh quái, chuyện này kéo dài được hai tuần rồi.

Mấy hôm nay không thấy, người chơi còn tưởng người bang họ cày cấp xong rồi, không ngờ đêm nay lại tới.

Đội ngũ này xếp đủ đội hình, vừa tới đã ra tay với đội ở chính giữa.

Đội hình của Chúc Thiên có một người cấp 35, cả đội vừa bạo lực vừa ngang ngược, cứ thế đuổi hai nhóm người kia đi, không đi thì sẽ bị họ bật chữ đỏ* đánh gϊếŧ.

(*Mỗi game có cách nói khác nhau, nhưng có thể hiểu là ID người chơi màu xanh/trắng thì ở trạng thái hòa bình sẽ không đánh mình và mình không đánh được họ, nhưng ID màu đỏ thì tương tự với quái chủ động, có thể đánh có thể gϊếŧ kể cả khi mình không bật chữ đỏ với họ.)

Tài khoản cấp 35 kia có đầy đủ trang bị, đối phó với nhóm người còn chưa đầy level 20 quá dễ dàng.

“Mẹ nó, quá đáng vừa thôi.”

“Được rồi, đi làm nhiệm vụ đi, gặp Chúc Thiên vẫn nên trốn thì hơn.”

“Nhịn đi, không cần phải đánh nhau với họ, chết ở ngoài thành sẽ tụt cấp!”

Đội ngũ Chúc Thiên đuổi xong hai nhóm người ở khu đánh quái, kiếm sĩ cấp 35 dẫn đầu đội ngũ kia nhìn quanh, thấy vẫn còn rải rác vài người chơi đơn lẻ cày quái.

Có người trong đội nói: “Bên kia còn hai thằng nữa chưa đi, qua đuổi bọn nó không anh?”

Dọn bãi đánh quái tức là đuổi tất cả những người chơi khác ngoài người nhà mình ra khỏi khu vực đánh quái, sau đó đội năm người sẽ chia ra làm 5 bãi đánh một mình, cày quái nhanh mà tốc độ lên cấp cũng nhanh.

Trong góc đằng xa có hai người chơi, hai người rõ ràng không phải một đội, đứng tách nhau ra kéo mấy con quái nhỏ lại đánh.

“Có một trận pháp sư, với đứa kia là…” Kiếm sĩ nhìn lướt qua: “Triệu hoán sư? Thế mà còn có người chơi triệu hoán sư.”

Tác giả có lời muốn nói:

Túc Mạc: Chơi game mà, chơi đại cho vui thôi, đừng nghiêm túc quá.