“Khoan? Nghĩa là sao?” Thanh Phong sửng sốt, tạm thời mất khả năng nói chuyện.
Momo: Mua không?
[Streamer ngốc này, mau mua đi.]
[Làm quen với đại ca Momo rồi thì anh muốn sờ thỏ bao nhiêu chẳng được!]
Thanh Phong sực tỉnh, lập tức trả lời lại là có, sau đó nói chuyện với fan: “Ý anh ấy là gì? Tôi đang hỏi vụ kỳ văn mà sao tự dưng lại nhảy sang cá thế này.”
Cũng không lâu lắm, Thanh Phong đã nhận được thư nhắc nhở —
“Người chơi Momo đã chỉ định Cá Tiểu Linh cho ngài, xin hãy mau chóng mua sắm.”
Chợ giao dịch của người chơi trong là hệ thống giao dịch nội bộ, có thể treo đồ vật bày bán, cũng có thể chỉ định người mua sắm, rất thuận tiện, không hạn chế cấp bậc, ai lúc nào cũng có thể mua, chỉ là game sẽ thu phí thủ tục tương ứng.
“…” Thanh Phong phức tạp nhấn mua Cá Tiểu Linh: “Rốt cuộc là có ý gì?”
[60 bạc một con cũng không đắt, dù sao cũng tốt hơn là ông lãng phí thời gian đi câu cá.]
[Là em em cũng mua, trước kia em tốn 3 tiếng câu cá đấy.]
[Không đắt +1]
[Mua cá lôi kéo làm quen thôi mà, mau mau nghe ngóng xem đại ca Momo đi đâu đi, có thể xem Thỏ Linh Tâm được không?]
Thanh Phong Đến Đây: Em mua rồi! Anh, anh cho em sờ thỏ được không? Em chưa thấy Thỏ Linh Tâm bao giờ.
Mười phút trôi qua, Momo không trả lời.
Thanh Phong trầm tư: “Sao ảnh không trả lời tôi? Là do tôi dùng từ không đủ chân thành à?”
...
Túc Mạc nhận được thư nhắc nhở từ chợ thì thỏa mãn thu cần: “Không tệ, có tiền đi đường rồi.”
Bên hông cậu cài một cái sọt nhỏ, trong có chứa mấy con giun tươi vừa đào.
Xẻng nhỏ tổ truyền của nhà trưởng thôn đúng là danh bất hư truyền, đào phát nào ra giun phát đấy, cộng thêm cần câu bách phát bách trúng, câu Cá Tiểu Linh dễ như đi chơi.
Thỏ Linh Tâm thì chạy tới chạy lui bên cạnh, vô cùng lanh lợi hoạt bát, ư ư giục cậu.
Túc Mạc cũng không vội, thong thả câu hết số mồi trong sọt, nói với nó: “Bên này ít người, anh câu chút cá kiếm đồ ăn cho.”
Hết mồi rồi Túc Mạc mới lội về nhà kho của thôn Hoa Đào, rút tiền từ chợ, miễn cưỡng góp đủ tiền đò.
Lúc ngồi đò cần phải thu thú cưng lại, Túc Mạc thả Thỏ Linh Tâm về cột thú cưng, nộp tiền xong nhanh chóng rời khỏi ảo cảnh thôn Hoa Đào, một lần nữa trở lại thôn Tân Thủ.
Thôn Tân Thủ kẻ qua người lại, so với mấy hôm trước còn náo nhiệt hơn nhiều.
Cậu lách qua đám người, đi không bao xa đã có người vội vã chạy đến trước mặt.
Túc Mạc hơi lùi lại, tránh tiếp xúc trực diện với người kia.
“Anh, sao anh không đọc tin nhắn!” Thanh Phong thở hồng hộc.
Túc Mạc không có thói quen kiểm tra tin nhắn, cậu nhìn ID: “Là cậu.”
Thanh Phong vội vàng kéo cậu sang bên: “Trước hết anh ẩn ID đi, không thì lát nữa có một đám tới chặn đường đó.”
Cậu ta lại giải thích cho Túc Mạc chuyện xảy ra mấy hôm nay ở thôn Tân Thủ: “Có người còn muốn hỏi anh tìm kỳ văn kiểu gì, hoặc là mua lại tài khoản của anh. Anh tốt nhất khóa kết bạn với trò chuyện riêng đi.”
Túc Mạc ẩn ID dưới sự chỉ đạo của Thanh Phong, lúc mở hệ thống trò chuyện riêng thì kẹt vài giây: “Hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Cậu chỉnh cài đặt xong lại nhìn Thanh Phong: “Cậu mua cá rồi mà?”
Thanh Phong: “Ừ thì… Mua rồi.”
Túc Mạc: “Không đi làm nhiệm vụ đi à?”
Thanh Phong: “Em không vội!”
[Rốt cuộc streamer có được không vậy?]
[Xin sờ con thỏ thôi cũng õng ẹo.]
“Anh, em với anh thương lượng chuyện này được không?” Thanh Phong bị màn đạn thúc giục, tiến lên giải thích: “Em là streamer, người xem livestream cứ giục từ nãy tới giờ. Bọn mình bàn một chút nhé, có thể cho em xem Thỏ Linh Tâm trông thư thế nào được không?”
Túc Mạc vốn đang điều chỉnh giao diện vừa xuất hiện một đống biểu tượng mới, nghe vậy hơi nghiêng đầu: “Cậu là streamer?”
Thanh Phong gật đầu: “Vâng, phòng phát sóng của em trên Tinh Võng là v15687547.”
“Ồ.” Túc Mạc tiếp tục chỉnh giao diện, tiện tay nhấn thả Thỏ Linh Tâm ra.
Thỏ Linh Tâm vừa rơi xuống đất đã hoạt bát nhảy nhót, phát hiện bên cạnh có người ngoài thì vội vàng rúc ra sau chân Túc Mạc, tò mò nghiêng đầu nhìn.
[Má ơi!! Thú cưng level truyền thuyết lại moe như vậy sao.]
[Nghe nói mấy con này đều có AI đặc biệt á, về sau còn có thể trưởng thành, biết tương tác, thông minh hơn thú cưng lập trình bình thường nhiều.]
[Hự, đáng yêu quá vậy!!!! Chẳng trách là top 1 thú cưng ao ước của người chơi nữ.]
[Liếʍ màn hình!]
Lần đầu tiên Thanh Phong nhìn thấy Thỏ Linh Tâm, nhìn mà tan chảy cả tim, cậu ta đang thò tay định sờ thử, Thỏ Linh Tâm lùi lại tránh, trốn ra sau Túc Mạc.
Túc Mạc bế nó lên, thấy vậy nói: “Cậu muốn thử vuốt nó à?”
Thanh Phong sửng sốt: “Có được không anh?”
“À.” Túc Mạc xoa đầu nó, thản nhiên nói: “Được thì được, nhưng giờ độ no của nó không cao, chơi đùa sẽ làm giảm thể lực.”
“Độ no à, cái này đơn giản, chờ em một chút!” Thanh Phong hiểu ngay: “Em đi mua đồ ăn!”
Người vừa đi, thỏ nhỏ nghi hoặc ngẩng lên nhìn Túc Mạc.
Túc Mạc nắn tai nó: “Mi là thỏ đánh được cả quái, phải tự kiếm thức ăn hiểu không?”
Thỏ con nghiêng đầu, không biết có nghe hiểu không.
Thanh Phong chạy xa mua về một phần thức ăn cao cấp, không chỉ cho thỏ nhỏ ăn, mà còn xoa lông đến nghiện, sờ xong vẫn còn thèm thuồng: “Chẳng trách nhiều người tranh nhau tìm Thỏ Linh Tâm như vậy, cấp bậc tương tác hoàn toàn khác biệt, nó còn ăn được đồ người khác cho, đỉnh thật.”
[Sao tui thấy có gì đó sai sai.]
[Thỏ con đáng yêu quáaaaa, điên cuồng chụp màn hình!]
“Ừ.” Túc Mạc thoáng nâng mí mắt, nhìn chỉ số no nê của Thỏ Linh Tâm, lại hỏi: “Cậu chưa làm xong nhiệm vụ à?”
“Em làm xong nhiệm vụ ở thôn Tân Thủ là đi nè.” Thanh Phong đi cùng với Túc Mạc, vừa đi vừa kể cho cậu nghe tình hình mấy hôm nay, về tới thôn Tân Thủ mới sực tỉnh: “Anh, anh không đi làm nhiệm vụ nhập môn à?”
Túc Mạc đi tới bên hồ, thấy bè trúc trên hồ chật ních người, hiển nhiên không còn chỗ câu.
Cậu không nhanh không chậm nói: “Không vội, có vài việc cần làm.”
Nói rồi bắt đầu bày quán ngay trước mặt Thanh Phong.
Thanh Phong: “?”
Bày quầy bán hàng cũng là chức năng cơ bản của Thiên Hoàn, điểm khác nhau giữa bày quầy trên đường và bày quầy trên chợ giao dịch là bày trên đường không tốn phí thủ tục.
Trước đó Túc Mạc nghiên cứu hệ thống giao dịch mới phát hiện ra cái này, vừa hay dùng tới.
Mặt hồ phong cảnh tươi đẹp, người làm nhiệm vụ, người tìm kỳ văn đều đang chen chúc ở đây.
Quầy hàng cấp thấp chỉ là một tấm vải to trải trên đất, đi kèm với một cái ghế đẩu.
Vừa mở quầy, Thanh Phong đã xích lại gần xem, thấy trên quầy bày đủ các thể loại Cá Tiểu Linh, khoảng hơn 30 con, mỗi con có giá 1 vàng 50 bạc.
[?]
[Lên giá?]
[Mới một tiếng trước còn 60 bạc mà?]
[Từ từ???? Rốt cuộc ổng lấy đâu ra nhiều cá vậy, hơn 30 con????]
Thanh Phong cũng không hiểu: “Anh, anh lấy đâu ra nhiều cá vậy!!”
“Câu.” Túc Mạc thao tác bày quầy bán hàng: “Sao?”
[Được trời độ hả!?]
[Vãi, hơn 30 con, câu dễ vậy sao!]
[???]
Thanh Phong nhìn một đống cá cũng choáng, giờ mới để ý giá bán: “Vừa rồi là 60 bạc mà…”
Túc Mạc nghe vậy nhướng mày: “Muốn trả thêm à?”
Thanh Phong: “… Em không có ý đó.”
“Vừa rồi là bán thử, giờ là kinh doanh chính thức.” Túc Mạc ngồi xuống cái ghế đẩu, hỏi tiếp: “Đủ vật liệu nộp nhiệm vụ chưa? Có muốn mua một ít không.”
Thanh Phong: “Không… Không cần đâu ạ.”
Túc Mạc có chút tiếc nuối: “Được rồi.”
Cậu nhấn nút offline: “Vậy cậu chơi trước đi nhé, tôi off đây.”
Thanh Phong thấy thế, còn chưa kịp hô khoan, người trước mắt đã biến thành một luồng khói trắng, chỉ còn lại quầy bán cá.
Cậu ta tròn mắt hỏi màn đạn: “Ổng cứ thế off?”
[Bị khùng mới bán cá, có thời gian đó chi bằng đi làm nhiệm vụ.]
[1 vàng 50 bạc, ăn cướp à.]
[… Thật ra cũng không đắt lắm đâu.]
Quầy hàng cực kỳ mộc mạc, ngoài một cái biển viết “Bán Cá Tiểu Linh” thì không có bất cứ vật trang trí nào.
Thanh Phong đứng ngây ra trước gian hàng một lúc lâu, người chơi ở xung quanh đang tìm kỳ văn làm nhiệm vụ cũng phát hiện ra cái quầy nhỏ này, nhao nhao đi tới xem.
“Cái này là làm gì vậy? Bán cá?”
“Vãi chưởng, Cá Tiểu Linh kìa!”
“Má, tôi không muốn xếp hàng đâu, tôi mua trước.”
“Tôi mua với!”
“Để tôi một con!”
Thanh Phong vốn đứng trước quầy hàng, thấy nhiều người tới quá thì chỉ đành lùi ra sau, tròn mắt nhìn người ta tranh nhau mua cá: “Có thị trường thật luôn?!”
[Thật ra cũng rẻ mà…]
[Xếp hàng câu cá bét cũng 2 tiếng, trong khi trả 1.5 vàng là có thể giải quyết nhiệm vụ.]
...
Túc Mạc thoát game xong không lên lại, hai hôm nay vì làm nhiệm vụ tân thủ, mỗi ngày cậu online ít nhất 5 tiếng, còi báo động của Nhạc Nhạc kêu mấy lần, cuối cùng toàn cậu tự tay nhấn tắt.
Túc Mạc vừa nằm ra ghế sô pha đã nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm Lưu. Cậu nghe máy xong sửng sốt: “Sở nghiên cứu số 1 của Thủ Đô?”
Trong phòng khách đang phát một bản nhạc nhẹ chầm chậm, Nhạc Nhạc bưng đĩa từ phòng bếp ra, vừa đi vừa nói: “Túc Mạc Túc Mạc, đến giờ ăn tối rồi!”
Trong nhà không có ai, tiếng của người máy Nhạc Nhạc là âm thanh duy nhất của sự sống.
Túc Mạc im lặng nghe người ở đầu kia đề nghị, liếc nhìn khung hình treo trên tường: “Chủ nhiệm Lưu, cảm ơn ý tốt của thầy.”
Chủ nhiệm Lưu nghe vậy lập tức ngắt lời: “Sở nghiên cứu số 1 thật sự rất tốt, mà gần đây họ đang nghiên cứu dự án mới, là cơ hội học tập rất hiếm có. Em thật sự không cân nhắc à?”
“Không ạ.” Túc Mạc cười: “Nghỉ hè em có kế hoạch rồi, nếu là cơ hội học tập hiếm có, chi bằng thầy đề cử anh Chu qua đi ạ.”
Chủ nhiệm Lưu có chút tiếc nuối, nói thêm vài câu với Túc Mạc rồi bận việc của mình, chỉ dặn cậu hãy suy nghĩ thêm một chút.
Sau khi cúp máy, Túc Mạc đột nhiên cảm thấy cả người mỏi mệt. Cậu nằm ngửa trên ghế sô pha, nhìn Nhạc Nhạc đứng im bên cạnh, hỏi nó: “Sao vậy?”
“Đến giờ ăn cơm rồi.” Nhạc Nhạc đặt cái khay xuống: “Hôm nay không phải dịch dinh dưỡng nha, là thịt bò xào hành lá, canh cải trắng… À với cốc cà phê cuối cùng của tuần này.”
Túc Mạc mất một lúc mới ngồi dậy, miệng nói: “Ừ.”
Nhạc Nhạc đã dọn xong bàn: “Mau ăn cơm nào, ăn xong còn uống thuốc nữa!”
Người máy nhỏ líu ríu nói, mở ngăn kéo nhỏ dưới bàn trà, bên trong có đủ loại thuốc.
Cà phê xoay vòng, Nhạc Nhạc chuẩn xác đổ thuốc từ trong lọ ra: “Túc Mạc, ăn xong phải uống thuốc nha, uống thuốc mới khỏe mạnh được.”
Ánh mắt Túc Mạc rơi trên tờ báo cáo khám sức khỏe đặt dưới mấy lọ thuốc, phối hợp mở miệng: “Hôm nay chủ nhiệm Lưu hỏi tớ có muốn tới sở nghiên cứu của thủ đô học tập không. Trước kia tớ rất muốn đi, giờ lại không muốn nữa. Không thể dùng máy thí nghiệm vô vị lắm, cũng không có tính khiêu chiến, tính toán công thức cũng khô khan…”
Nhạc Nhạc lại nói: “Túc Mạc! Trước khi ăn cơm không được uống cà phê!”
“Biết rồi biết rồi.” Túc Mạc bưng cà phê lên nhấp một ngụm: “Nhạc Nhạc, hôm nay cậu không bỏ đường.”
Nhạc Nhạc phản bác: “Tớ cho rồi!”
Túc Mạc lại nhấp mấy ngụm: “Thế để tớ nếm lại.”
Nhạc Nhạc: “!!! Túc Mạc! Cậu lại lừa tớ! Trước khi ăn cơm không thể uống cà phê!”
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Phong: Lời quá lời quá, tui được xoa Thỏ Linh Tâm nè!
Dân mạng:... (cứ thấy kì kì chỗ nào)
Túc Mạc: Mi là thỏ trưởng thành, phải biết tự bán nghệ kiếm tiền.
Thỏ Linh Tâm: Ư!