[Song Tính] Nghiệp Chướng

Chương 33: Đi làm sợ anh rể ở nhà đi gặp gian phu

Hứa Đình Chương vứt sạch tự chủ được tôi luyện trong nhiều năm qua. Hắn như cá mắc câu, vội vàng cắn vào miếng mồi Lục Kiến Huy vừa quăng đến. Côn ŧᏂịŧ chôn ở trong người anh lập tức ra sức nỗ lực, bàn tay ôm chặt hai cánh mông của anh, dươиɠ ѵậŧ thỏa thích quấy nhiễu bướm nhỏ. Ở nơi hai người giao hợp, thuốc mỡ ở bên trong vì ma sát kịch liệt mà hòa tan, quyện cùng dâʍ ɖị©ɧ, tí tách chảy ra.

---

Buổi tối hôm đó, hai người bọn họ lãng phí hai tuýp thuốc mỡ. Vì sợ thuốc hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sẽ xảy ra chuyện gì, Hứa Đình Chương tiết ra xong liền giúp anh lau dọn sạch sẽ, cuối cùng vẫn là dùng ngón tay chen vào kiểm tra. Lục Kiến Huy cho dù là xấu hổ đến chết vẫn phải thừa nhận thuốc kia đúng là hiệu quả, chỗ đó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Mặt trời vừa móc, anh vẫn như cũ thức dậy, tất bật nấu bữa sáng rồi đưa Hứa Càng đi học. Khi về đến nhà, Hứa Đình Chương cũng đã đi làm. Đổi lại là một cái áo ngủ được vắt trên sô pha, còn có một tờ giấy lót ở dưới gạt tàn thuốc, trên giấy viết ra mệnh lệnh cho anh ở nhà, đừng có đi lung tung khắp nơi. Lục Kiến Huy có chút nghi ngờ, có lẽ chuyện của Lục Thanh Nghiên đã tạo thành bóng tối trong tâm trí của hắn, cẩn thận đọc tờ giấy rồi cất sang một bên.

Thành phố ồn ào, Lục Kiến Huy cũng không tự nguyện muốn ra ngoài, cũng không thể hiểu được hành động của Hứa Đình Chương. Buổi sáng, anh quét dọn nhà cửa, Hứa Đình Chương cứ cách một lúc lại gọi điện thoại đến, không có quy luật, cũng không có lý do chính đáng để gọi. Lục Kiến Huy nhấn mạnh rất nhiều lần "Hứa tiên sinh, cậu sao không chịu nghiêm túc làm việc? Tôi đã đồng ý là ngày hôm nay sẽ không ra khỏi cửa. Hơn nữa tôi tại sao lại không được ra ngoài? Người giúp việc cũng không thể ở nhà cả ngày trông nhà đâu nhé."

Không nghĩ tới Hứa Đình Chương ở đầu dây bên kia đập bàn mà hùng hổ trả lời, "Anh là người giúp việc sao? Anh dám nói giữa hai chúng ta là quan hệ chủ tớ? Lục Thanh Nghiên cắm sừng tôi, anh cũng họ Lục, tôi sao có thể không đề phòng anh?"

Lục Kiến Huy mím chặt môi, dẫn theo một chút tức giận, "Tôi với cậu cũng không phải là vợ chồng! Tôi không cần quan tâm phụ trách đến cậu, càng, càng... Càng không cần phải giữ trinh!" Nói ra hai chữ này, anh quá mức tức giận, suýt chút nữa thì cắn cả vào lưỡi. Nhưng khi ở trong thôn, người song tính tất yếu phải bảo vệ cơ thể mình.

"Vậy chúng ta có thể đăng ký kết hôn, chính thức là vợ chồng. Đến lúc đó tôi sẽ có trách nhiệm với anh, có trách nhiệm cho anh một cuộc sống thoải mái. Anh chỉ cần vì tôi mà bảo vệ cái động dâʍ đãиɠ của anh là được rồi," Hứa Đình Chương cấp tốc nói, đề nghị tràn đầy phấn khởi.

Lục Kiến Huy muốn ném điện thoại xuống đất, nhưng anh không có can đảm, vẫn là dùng giọng điệu nhàn nhạt trả lời, "Cậu muốn làm gì thì làm, tôi sẽ đều từ chối. Cậu thực sự là phiền muốn chết, tôi còn chưa quét xong cái nhà, quần áo vẫn còn chưa giặt." Nói xong, anh liền muốn cúp điện máy.

Nhưng thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng của Hứa Đình Chương lại truyền tới, "Nếu như anh không nghe điện thoại, vậy chính là đi gặp gian phu. Mà anh dám đi gặp người khác sau lưng tôi, đêm nay anh sẽ chết rất thảm, ha ha..." vừa dứt lời, hắn liền cúp máy.

Lục Kiến Huy nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, biểu hiện biến ảo không định, cuối cùng thì tắt điện thoại, tay đỡ trán, hít một hơi thật sâu. Người này vừa ấu trĩ vừa vô lý, những quyển tạp chí kia quả nhiên là lừa người, nói là quý công tử thông minh sắc sảo, nhưng anh nhìn mãi cũng không ra.