Lục Kiến Huy mở cửa, trong lòng tha thiết muốn quay gót rời đi thật nhanh. Thế nhưng đôi chân không ngừng bước, đặt anh dưới ánh đèn mờ nhạt ám muội.
Giả bộ chờ đã lâu, Hứa Đình Chương ngồi tựa ở đầu giường, trên đùi là một hộp giấy, trên tay là một tuýp thuốc mỡ. Lục Kiến Huy không tốn nhiều tâm tư để suy đoán, vẻ mặt anh cứng ngắc như đeo đá, đóng cửa rồi khóa trái, bước tới bên giường, cởi hết tất cả quần áo trên người, không nói lời nào rồi nhấc chăn nằm xuống. Anh nằm thẳng tắp, cánh tay quy củ đặt ở trên bụng.
Hứa Đình Chương không khỏi buồn cười. Hắn quơ quơ tuýp thuốc mỡ. "Anh thực sự nghĩ tôi là cầm thú sao? Đây là thuốc mỡ, tôi tìm anh tới để bôi thuốc."
Lục Kiến Huy nửa phần đều không tin ý tốt chăm sóc của hắn. Anh quay mặt, tuyệt vọng nhắm mắt lại, thoáng tách ra bắp đùi. "Theo cậu, thế nào cũng đều theo cậu."
"Thật là... Anh thật ngốc, tôi không phải là nghĩ muốn chăm sóc anh, muốn giúp anh bôi thuốc sao?" Hứa Đình Chương oán giận nói. Hắn bóp ra một ít thuốc mỡ, chậm rãi bò lên người Lục Kiến Huy, chen một bàn tay có bôi thuốc vào dưới dươиɠ ѵậŧ của Lục Kiến Huy, tùy ý mà quệt một cái, rồi sau đó liền cúi người chen vào giữa hai chân của anh, dùng qυყ đầυ của chính mình mà vuốt nhẹ thịt huyệt sưng tấy.
"Bôi thuốc buổi tối thì rất thuận tiện, ngón tay đương nhiên không có tác dụng bằng dươиɠ ѵậŧ. Lúc tôi cắm vào liền có thể xoa đều thuốc bên trong da^ʍ huyệt của anh," hắn ôn nhu giải thích, hai tay chống ở bên người Lục Kiến Huy, thân thể chen ở giữa hai chân ương bướng mà hướng về phía trước chà một cái, thuốc mỡ mát lạnh được đẩy vào trong thư huyệt của Lục Kiến Huy.
Anh không nhịn được liền run rẩy mấy lần. Môi huyệt sưng phù vẫn luôn có cảm giác nóng rát, oi oi bức bức. Lúc anh đi lại, chỗ đó càng thêm bị chà xát. Hiện tại thịt non vừa được quệt một mảng thuốc mỡ mát lạnh, anh liền rên lên, nhiệt độ bên trong lỗ nhỏ được tản ra mấy phần. "Ahhh... thật mát..."
Nghe thấy anh thở nhẹ, Hứa Đình Chương mang chút bỡn cợt, nhìn chăm chú, bắt được một điểm ngượng ngùng khiến tâm địa của hắn càng trở nên xấu xa. Hắn ghé vào lỗ tai của anh. "Lúc tôi đến tiệm thuốc, y tá ở đó có hỏi. Tôi nói là tôi mới kết hôn, vợ mới cưới của tôi rất nề nếp, trước đây luôn không chịu để tôi làm, vì thế nên đêm tân hôn là lần đầu tiên. Vợ tôi chỗ đó vẫn còn trinh, vừa chặt vừa mềm, kết quả là tôi nhịn không được cả đêm đã làm đến bảy, tám lần. Anh ấy đều nghe theo lời tôi, cả đêm đều rêи ɾỉ hai tiếng “lão công”, khỏi nói có bao nhiêu dâʍ đãиɠ. Tôi lại dùng ngón tay làm chỗ đó của anh ấy quá nhiều, anh ấy ra không ít nước, cái lỗ nhỏ kia cũng để tôi chơi cho sưng lên, nhưng tôi vẫn muốn thao anh ấy, muốn lấy dươиɠ ѵậŧ nhét vào cái lỗ nhỏ chặt khít đó, phải làm sao đây? Có thuốc nào như thế không?" hắn giả giọng nghi ngờ, tất cả lời nói đều là lừa người, thuốc mỡ này rõ ràng là Cao Lâm đi mua giúp hắn.
Lục Kiến Huy ngu ngơ cả tin, cho là thật. Chuyện như vậy lại bị người ngoài biết, còn bị gọi là vợ của Hứa Đình Chương. Anh mở to mắt ngốc nhìn, mặt đỏ tía tai, vừa sợ lại vừa giận, run run giọng, “Cậu... Cậu, cậu là đồ vô liêm sỉ. Sao lại có thể, sao lại có thể, nói ra những câu như thế với người ngoài? Cậu là người không có văn minh,"
Anh quở trách đầy khí thế. Nhưng khi nghe thấy ngôn từ dơ bẩn của Hứa Đình Chương, phía dưới im lặng của anh liền có phản ứng. Côn ŧᏂịŧ nhỏ run rấy đứng thẳng, mật huyệt bắt đầu tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, thoải mái làm ướt lỗ nhỏ cùng hai mép thịt.
Hứa Đình Chương cười trầm một tiếng, hai tay xoa ngực anh, đầu ngón tay vân vê hai núʍ ѵú, cảm thấy được nơi riêng tư của anh có dấu hiệu động tình, lại trầm giọng, "Tôi cũng hơi sơ sảy, quên hỏi một chuyện. Nếu như tôi bôi thuốc cho anh, phía dưới của anh lại vì thế mà tí tách chảy nước da^ʍ, không biết có ảnh hưởng gì đến tác dụng của thuốc không?" Hắn cười khẩy, nhẹ nhàng gặm cắn cổ Lục Kiến Huy, đầu lưỡi đảo quanh, làm cho lỗ nhỏ của anh càng tiết thêm mật ngọt. Hắn cũng không khách khí nữa, dùng côn ŧᏂịŧ xuyên mở miệng huyệt, không dừng lại mà tàn nhẫn ra vào hai lần, rồi lại chôn sâu ở bên trong lỗ nhỏ, dừng lại không di chuyển.
"Nếu như tôi làm đến, thuốc bên trong cũng sẽ bị đào móc ra chứ? Làm sao đây? Muốn tôi làm anh, hay là chỉ nhét vào thôi?" Hơi thở của hắn cũng có chút rối loạn, thẳng lưng để côn ŧᏂịŧ nhét đến càng sâu, qυყ đầυ nhồi vào bên trong huyệt tâm mềm mại, một cái tay mò xuống dưới mông Lục Kiến Huy, bắt đầu nhào nặn cái mông căng mẩy. "Sao? Anh nói đi, muốn bị làm thế nào?"
Thuốc mỡ mát mẻ được bôi lên vách thịt, lạnh đến nỗi cảm thấy có chút đau đớn, đồng thời còn có côn ŧᏂịŧ thô to nhồi nhét ở bên trong. Vì sưng tấy nên mật động càng kẹp chặt côn ŧᏂịŧ. Cái kia rất nóng, ở bên trong anh tỏa ra nhiệt độ rất cao. Anh còn có thể cảm nhận từng đường gân mạch đập của thứ đáng sợ đó. Lục Kiến Huy không chịu nổi mà run rẩy. Trong lúc nóng lạnh đan xen lỗ thịt, làm chảy ra không biết bao nhiêu nước da^ʍ, anh sốt sắng mà nắm chặt gối, nuốt nước bọt, tay phải chạy tới phía dưới, nắm chặt dươиɠ ѵậŧ nhỏ mà tuốt.
Hứa Đình Chương uy hϊếp đâm đâm mấy lần. "Tôi muốn làm anh, dâʍ ѵậŧ, có được hay không?"
Anh hết cách rồi, chỉ có thể kẹp chặt lỗ nhỏ, tự an ủi côn ŧᏂịŧ ở phía trước, phía dưới mật huyệt lại ngậm lấy một côn ŧᏂịŧ, rêи ɾỉ đáp lời "... Trước tiên làm tôi đi, xin cậu... Trước tiên làm tôi, chỗ đó rất ngứa… khó chịu… Tôi muốn bị cậu làm..."