Tối thứ tư, Hứa Đình Chương vẫn như một con sư tử bảo vệ lãnh thổ. Hắn đột nhiên lại nghĩ ra một biện pháp hay. Hắn nhiều lần gọi điện thoại tra hỏi, hai người đều không làm được việc gì. Hơn nữa nếu như Lục Kiến Huy học được cách tắt điện thoại di động, hắn gọi vào điện thoại bàn cũng không nhất định đảm bảo an toàn. Vậy không bằng mang theo Lục Kiến Huy đến công ty. Đóa hoa nhỏ được đặt ngay thắt lưng sẽ không bị lợn rừng đi ngang làm dơ bẩn. Huống hồ, lúc rảnh rỗi hắn còn có thể lấy đóa hoa nhỏ ôm vào trong ngực xoa một phen, bất cứ lúc nào đưa tay liền có thể nắm, cởϊ qυầи liền có thể chơi bướm nhỏ kia. Hắn ảo tưởng những hình ảnh này, cảm thấy cả người khô nóng.
Hứa Đình Chương từ trước đến giờ có một nguyên tắc bất di bất dịch, chính là ở nơi công tác quyết không dung túng tình cảm riêng tư, không cho phép vì người nào đó mà làm hắn phân tâm trong công việc, không bao giờ có thư ký nữ.
Hiện tại, cái nguyên tắc này bị hắn ném vào một góc. Ngay đêm đó, khi cảm xúc mãnh liệt đã qua, Hứa Đình Chương càng nghĩ càng thấy ý tưởng này thật hoàn mỹ. Hắn ngồi trên giường, nhìn Lục Kiến Huy, đắc chí nói "Ngược lại không ai sẽ dám nói gì, có đúng không? Như vậy anh cũng không cần trách tôi lúc nào cũng gọi điện làm phiền anh, tôi cũng không phải lo anh ở nhà xảy ra chuyện gì."
Miệng lưỡi khô khốc của Lục Kiến Huy sắp bốc lửa, hơi thở của anh còn chưa ổn định. Đối với việc Hứa Đình Chương vừa đề ra, anh trợn mắt nhìn sang, nhỏ giọng nói, "Cậu điên rồi sao? Sao có thể làm thế được? Tôi đến công ty của cậu làm gì? Việc nhà cũng không cần làm sao?" Không muốn mỗi lần tranh chấp đều là bị tình ái áp bức, Lục Kiến Huy muốn tránh xa hắn một chút.
Hứa Đình Chương quyết không chịu thuận theo. Hắn ôm chặt ngực của Lục Kiến Huy, quay về hướng môi của anh cưỡng hôn mấy lần, hôn đến khi thân thể của anh mềm nhũn, lúc đó mới buông ra, gợi cảm liếʍ láp tàn dư ý nhị. "Tại sao ư? Anh đến công ty cùng tôi, Glees có căng tin cho nhân viên, buổi trưa anh có thể nấu cơm cho tôi. Việc nhà cái gì, có thể trở về rồi làm sau cũng được," Hứa Đình Chương ôn nhu nói, vươn mình để Lục Kiến Huy nằm ở phía dưới.
Hắn như một con sói lớn nằm sấp trên người anh. Lục Kiến Huy hạ thấp khuôn mặt, trong nháy mắt tiếp theo hô hấp đều tựa hồ bị cắt đứt. Anh trong mắt hắn lúc này đẹp không thể tả nổi. Đôi mắt hắn lộ ra một màu trà nhàn nhạt hiếm thấy, đôi môi tinh tế mang theo ý cười, thần sắc hiện ra một sự mê hoặc tỉ mỉ.
Hắn nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói, "Ừm, anh vợ, xin nhờ anh, theo tôi đi làm, có được không?"
Hứa Đình Chương trước đây chưa bao giờ phô ra mị lực trước mặt anh, đây là thử nghiệm ngưu đao lần đầu. Lục Kiến Huy lập tức thất bại thảm hại, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó. Chỉ là ở sáng ngày hôm sau, lấy Hứa Đình Chương làm tâm điểm, trong nhà đều dập dờn gió xuân. Lại lấy Hứa Càng làm tâm điểm, ở trong một phạm vi nhỏ nổi lên bão tuyết. Bọn họ ăn sáng xong, Hứa Đình Chương lái xe, trước tiên đưa Hứa Càng đi học, sau đó sẽ cùng Lục Kiến Huy trở về công ty.
Hứa Đình Chương lái một chiếc xe màu đen nhã nhặn, không còn là chiếc xe thể thao lộ liễu ương ngạnh, trầm ổn hơn rất nhiều. Hứa Càng nhìn không tình nguyện lắm nhưng vẫn là ăn bữa sáng, ngoan ngoãn lên xe của Hứa Đình Chương. Ngồi ngay ngắn trên xe xong, nhóc con còn lầm bầm, "Tôi chịu ngồi xe của ông, là nể mặt ông."
Tâm tình Hứa Đình Chương đang rất tốt, không chấp mấy chuyện vặt vãnh. "Hừ, thật sự cảm ơn tiểu thiếu gia nể nang mặt mũi, vinh hạnh cực kỳ."
Lục Kiến Huy ngồi cùng Hứa Càng ở ghế sau, lén nhìn cháu mình một cái, phát hiện nhóc con bên ngoài tỏ ra bất mãn nhưng trên thực tế trong đôi mắt cất giấu không ít vui mừng. Nhóc con rất vui vẻ, nguyên do là được bố đưa đi học. Tâm trạng Lục Kiến Huy cũng từ từ thả lỏng. Bọn họ đưa Hứa Càng đi học, đấy cũng là một lý do mà Hứa Đình Chương đưa ra.
Hứa Càng đeo cặp sách bước qua cổng trường. Nhóc con vừa mới xuống xe chưa được vài bước đã có mấy bé gái vây quanh, một cô bé còn chủ động giúp nhóc cầm cặp. Nhóc con không thừa hưởng cái tính lưu phong từ bố, phản ứng đều cứng nhắc, khuôn mặt trông như ông cụ non. Mấy bé gái nắm chặt tay, bưng hai gò má, hai mắt lóe lên, càng vây chặt hơn. Vài bóng lưng nho nhỏ biến mất ở bên trong khuôn viên trường, Lục Kiến Huy liền chuyển đến ngồi lên ghế phụ, đương nhiên, đây là do Hứa Đình Chương thân mật ám chỉ. Bọn họ chậm rãi rời đi, hướng về phía tòa nhà của Glees.
Vẫn chưa đi được xa, Hứa Đình Chương có chút oán giận nói, "Ranh con, mới tí tuổi mà đã lăng nhăng ong bướm. Tôi không muốn bị cha mẹ của mấy bạn nhỏ đó đến trách cứ. Mới là học sinh tiểu học thôi a, thực sự là chán ghét."
Lục Kiến Huy lấy ra một cái khăn giấy từ trong ngăn đựng, xoa xoa tay. "Tiểu Càng không đáng ghét, con nó rất hiểu chuyện, đối với người ngoài thì rất lễ phép ngoan ngoãn. Bé con làm việc rất có chừng mực, cậu không cần phải lo lắng."
Hứa Đình Chương liếc nhìn anh một chút, một ngón tay gõ nhịp trên tay lái, trên môi có chút ý cười mỉa mai. "Lời này tôi nghe tự nhiên lại thấy không đúng lắm?"
Kính chống đạn chậm rãi kéo lên, điều hòa phả ra một luồng gió. Lục Kiến Huy không lên tiếng, tầm mắt của anh hướng ra ngoài cửa sổ xe. Xe cộ trên đường phố tấp nập qua lại.