Năm giờ sáng thứ bảy, mặt trời đã nhuốm hồng một mảng trời. Rèm cửa sổ ngăn lại bất kỳ một tia nắng dò xét nào. Trong căn phòng ngủ, ánh đèn ấm áp vẫn phủ một nét mơ màng lên đồ vật. Bị đồng hồ sinh học đánh thức, Lục Kiến Huy thoát ra khỏi giấc ngủ, cố nén lại cảm giác đau đớn ê ẩm toàn thân. Lông mi của anh rung động, đôi mắt chậm rãi hé mở, lộ ra đôi con ngươi mờ mịt. Trong vòng mười lăm phút đầu, anh chỉ có thể ngơ ngác nhìn góc tường đối diện, dùng tay dụi dụi mắt. Nơi này không phải là căn phòng ngủ quen thuộc của anh. Phòng anh rất nhỏ, ngang dọc lẫn nhau cũng không có bức tường rộng rãi như vậy. Lục Kiến Huy nhớ rõ ràng điều ấy, nhất thời không nhận ra nổi đây là đâu. Anh lại mơ hồ ấn ấn thái dương, đầu óc rối như tơ vò. Thực sự là kỳ quái, anh sao vậy lại ngủ nhầm phòng.
Trong lúc anh vẫn còn ngơ ngác giữa mộng cảnh cùng hiện thực, một thứ trên vách tường liền đập vào tầm mắt. Thứ kia có một ấn tượng quá sâu, chính là tác phẩm hội họa yêu thích của Hứa Đình Chương. Khuôn mặt Lục Kiến Huy đột nhiên cắt không còn một giọt máu, lẩm bẩm với chính mình "Ông trời ơi, đây không thể là sự thật… "
Ba từ then chốt mới vừa hiện lên, ký ức đêm qua lại ùa về, thi nhau nhồi nhét vào trong đầu óc trì độn của anh. Sau gần mười phút, anh mới có thể hồi phục tinh thần, tiêu hóa sự tình ngày hôm qua. Ký ức đến rồi tri giác mới thức tỉnh. Lúc này, Lục Kiến Huy mới nhận ra trên giường cũng không phải chỉ có một mình anh.
Dưới lớp chăn mỏng, hai thân thể không mảnh vải che thân quấn chặt lấy nhau. L*иg ngực của Hứa Đình Chương dính sát vào lưng của Lục Kiến Huy, cánh tay rắn chắc ôm chặt eo anh, để từng tấc da thớ thịt trần trụi của hai người dính lấy nhau, dù là trong giấc ngủ nhưng vẫn không chịu buông tay. Lục Kiến Huy nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, Hứa Đình Chương không có phản ứng, vẫn là một dáng vẻ ngủ say, hơi thở đều đều phả vào gáy anh. Hắn không biết cũng còn tốt, hiện tại anh đã tỉnh táo lại, tóc gáy đều bị thổi dựng đứng lên, còn toát ra một ít mồ hôi.
Trong bầu không khí yên tĩnh đến nghẹt thở, tim Lục Kiến Huy như muốn bắn ra khỏi l*иg ngực. Anh cắn cắn môi, kết quả càng cắn càng làm, môi bị cắn đến tụ máu sưng đỏ, thế là anh lặng lẽ chuyển sang gặm gặm móng tay, con mắt không tự chủ nhìn bốn phương tám hướng. Hai chiếc qυầи ɭóŧ vắt trên sô pha, trên sàn nhà còn sót lại vài mảnh vải vụn, tàn dư của chiếc áo sơ mi. Anh không có can đảm quay đầu nhìn về phía sau, đầu óc hoảng loạn, không dám suy đoán xem Hứa Đình Chương đã tỉnh hay chưa.
"Làm sao bây giờ..." anh nhỏ giọng, cùng chính mình thương lượng. Anh hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, cũng không hiểu chính mình nên phản ứng ra sao, không biết có nên tức giận hay không. Có thể là vui mừng, suy cho cùng người kia là Hứa Đình Chương.
Anh thật sự bị người cường bạo, nơi tư mật bên dưới thật sự bị người làm qua, nhưng vẫn là không biết nên làm gì. Chuyện như vậy căn bản là không ngờ được, đặc biệt là người bị làm qua là một người có cơ thể dị dạng như anh. Lục Kiến Huy suy nghĩ thật lâu. Đồng hồ trên tường đã điểm sáu giờ, anh vẫn là bó tay toàn tập, chỉ có thể nằm ngốc ra đấy, hoài nghi không biết nên khóc lóc hay là phẫn nộ gào thét. Cuối cùng, anh nghĩ đến chuyện cần làm.
Phải nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, năng lực suy nghĩ hiếm hoi còn sót lại cho hay. Rời đi là biện pháp tốt nhất. Anh thử nhúc nhích vai trái, động tác này lại khiến toàn thân đau nhức, cả phần eo như bị roi quất. Anh ngửa cổ lên, cắn chặt răng mới nén xuống tiếng rên thổn thức. Bản năng thôi thúc anh không được đánh thức Hứa Đình Chương. Sự tình tối qua không nên để cho hắn biết.
Anh còn chưa kịp rời đi cánh tay như xúc tu bạch tuộc đang ôm chặt eo mình, một giọng điệu ngái ngủ lười biếng liền truyền tới, "Anh tỉnh rồi?" Thanh âm này tuyệt nhiên không giống với giọng nói bình thường của Hứa Đình Chương, vừa thấp trầm mà lại gợi cảm, còn có một chút khàn khàn ngái ngủ.
Tim Lục Kiến Huy đập lỡ một nhịp. Anh gặm nhẹ ngón tay cái, tay trái ép chặt ở ngực. Không có cách nào phủ nhận sự việc đêm qua. Anh là người bị hại, nhưng hiện tại lại cảm thấy sợ hãi, ánh mắt lập tức liền ướt nhẹp.
"Đúng, xin lỗi, Hứa tiên sinh, nhưng tôi, tôi, tôi muốn rời giường," giọng anh run run, ngữ khí có chút không tự nhiên, một chút sợ hãi không thể kiềm chế mà sinh sôi. Anh cố gắng nén nó lại. "Trời sáng rồi, tôi nên dậy, rất nhiều việc muốn làm."
Anh khá là tận trách, nhưng Hứa Đình Chương không buông tay, nghe xong lời nói của anh thì càng thêm thân mật ôm eo, ngáp một cái, trầm thấp lẩm bẩm một câu "Không cần sớm như vậy, bảo bối nhỏ, cùng tôi ngủ thêm một lát." Hắn kề sát gò má lên bả vại của Lục Kiến Huy mà làm nũng, đôi mắt nhắm nghiền, cử chỉ hình thái đều khá giống một con mèo lười biếng.
Bị gọi là “bảo bối” khiến cho cả người anh hơi run, cảm thấy có chút sai sai. Do dự một lát, Lục Kiến Huy cố hết sức cười, vẫn là lựa chọn gỡ ra hai cánh tay đang bám chặt trên eo mình, nỗ lực dùng sức, nhưng hai xúc tu kia không hề di chuyển.
"Hứa tiên sinh, tôi ở đây ngủ không quen. Tôi, tôi về phòng mình, xin cậu hãy bỏ tay ra," anh lại cầu khẩn, chỉ sợ tình thế không ổn. Thân thể anh dính đầy chất lỏng hoan ái từ đêm qua. Da thịt ẩm ướt dính dính, chắc chắn đêm qua Hứa Đình Chương không lau chùi gì cả. Thư huyệt bị chà đạp cũng là nơi nghiêm trọng nhất. Anh đã không cảm thấy được thứ giữa hai chân mình, chỉ cảm thấy chất lỏng như tô vẽ nơi đó. Hai mép hoa thịt sưng đỏ dính chặt bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô, bên trong cũng trướng căng vì thứ chất lỏng trắng đυ.c đó. Côn ŧᏂịŧ nhỏ vì bị bắt tiết ra quá nhiều lần, chỉ có thể buông xuống ủ rũ.
"Linh tinh, anh về phòng cái gì, sau này ngủ ở đây là tốt rồi." Hứa Đình Chương mỉm cười. Hắn không mở mắt, cũng không mảy may chút nào về yêu cầu của Lục Kiến Huy. Hắn mặc kệ mà giam giữ anh vợ ở trong ngực mình, đầu gối chen vào giữa bắp đùi của anh, tay trái cũng lập tức chui vào, bá đạo ngang nhiên mà sờ mó nơi riêng tư. Một bên khẽ vuốt côn ŧᏂịŧ cùng mật động, một bên thì thầm đề nghị, "Vậy chiều chúng ta đi xem giường, đổi một cái để anh ngủ quen hơn. Anh muốn thế nào, tôi đều chiều."