[Song Tính] Nghiệp Chướng

Chương 25: Không cho phép anh nghĩ đến người khác (H)

Giường lớn theo động tác kịch liệt giao hợp mà lay động rung lắc. Khắp người Lục Kiến Huy là dấu ấn của sự hoan ái. Hai bên đùi phủ một tầng mồ hôi, dâʍ ɖị©ɧ cùng máu trinh chảy men theo bắp đùi. Lỗ nhỏ ở giữa hai chân không chịu được tàn nhẫn thao động, môi huyệt bị chà sáp đến sưng đỏ, huyệt nhỏ trước kia khép chặt giờ đã bị thao mở, lộ ra tầng tầng thịt mềm ẩm nóng. Nội bộ huyệt bích cũng không thoát khỏi da^ʍ tính độc hại, côn ŧᏂịŧ tiến vào thì ra sức quấn mυ'ŧ, để Hứa Đình Chương thoải mái nhanh tới cực điểm, lẳиɠ ɭơ thao túng dươиɠ ѵậŧ nhằm vào nơi sâu nhất.

"Tôi không lừa gạt anh chứ? Tôi đã nói rồi, lỗ nhỏ của anh được mài mở ra, anh sẽ thoải mái đến không muốn tôi dừng lại."

Lục Kiến Huy cái gì cũng không nghe được. Đồng tử của anh dại đi, ý thức đã tan rã, chỉ còn thân thể là thành thực. Dươиɠ ѵậŧ nhỏ trướng đến đau, thư huyệt thỏa mãn nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, đến cả hậu huyệt chưa được đυ.ng chạm gì cũng có phản ứng.

"Ô... A... h-hỏng … mất, sẽ, sẽ làm hỏng ..." Anh khóc rưng rức, mờ mịt luống cuống mà nhìn lên trần nhà, một tay ôm chặt cổ Hứa Đình Chương, một tay theo bản năng nắm chặt côn ŧᏂịŧ nhỏ xoa xoa, ngón tay vụng về an ủi, chỉ cần đi xuống một chút liền có thể chạm vào mật động đang bị côn ŧᏂịŧ khai phá. Nhưng anh nào dám làm vậy, chỉ có thể vừa tự an ủi vừa nơm nớp kinh hãi.

Một người mới khai thân thì không thể làʍ t̠ìиɦ trong quá lâu, đặc biệt là anh đã ra một lần. Hứa Đình Chương hiểu rõ điều này, làm hắn phát hiện thân thể Lục Kiến Huy bắt đầu co giật, mật huyệt cũng kịch liệt co thắt. Hắn nhíu hai hàng lông mày, có chút không cam lòng mà mạnh mẽ cắn lên vai Lục Kiến Huy, cắn đến khi anh co rúm lại vì đau thì mới buông. Hắn tiếp tục gia tăng tiết tấu ở mật động, mạnh mẽ khuấy đảo dâʍ ŧᏂủy̠ dồi dào. Côn ŧᏂịŧ quấy nhiễu hai mép huyệt, vang lên biết bao âm thanh phóng túng. Qυყ đầυ đẩy vào tận cùng mà nghiền ép huyệt tâm, ép nơi tư mật yếu ớt kia chảy ra không biết bao nhiêu chất lỏng.

Một cỗ thanh dịch nhất thời phun ra…

"Ahhh ahh..." Lục Kiến Huy dùng sức bám lầy vai Hứa Đình Chương. Làn sóng kɧoáı ©ảʍ như nhấn chìm anh, cao trào từ thư huyệt mãnh liệt gấp nhiều lần so với dươиɠ ѵậŧ. Anh thoáng vặn người, miệng không phát ra được một chút tiếng động, hai chân quấn chặt eo Hứa Đình Chương, ngón tay thô bạo xoa lung tung côn ŧᏂịŧ. Rất nhanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh liền bắn thành từng vệt trên bụng Hứa Đình Chương, yêu dịch của mật huyệt thì lại từ khe hở giữa côn ŧᏂịŧ và môi huyệt ồ ạt trào ra!

Thịt huyệt ẩm ướt trong nháy mắt chặt đến mức sắp bấm gãy dươиɠ ѵậŧ của hắn. Hứa Đình Chương nằm bên gáy Lục Kiến Huy thở hổn hển. Hắn ngăn chặn du͙© vọиɠ của bản thân, mím chặt môi, con ngươi màu trà nhạt lóe lên ánh sáng hung ác, côn ŧᏂịŧ cường tráng cứ như thế mà nút lại miệng huyệt, để phần lớn xuân triều của Lục Kiến Huy đều bị tích ở bụng dưới.

Hứa Đình Chương dùng ngữ điệu ngọt ngào một cách quái dị, "Anh à, thoải mái sao? Xem đi, tôi đã nói là sẽ làm anh thoải mái, hiện tại lỗ da^ʍ của anh đều đã cao trào..." Ở trong lỗ thịt này thật là thoải mái, thiếu một chút động nhỏ suýt làm hắn bắn ra, chặt đến khiến người muốn nghiến răng, vừa khít vừa nóng, dâʍ ŧᏂủy̠ còn nhễu ra không ngớt.

Cả người Lục Kiến Huy đều ở trong trạng thái đê mê bất thường, tứ chi đều không còn chút sức lực nào, ôm không được mà giáp không xong. Liên tiếp hai lần phát tiết khiến anh buồn ngủ cực kỳ, hai mắt nhíu lại, nhỏ giọng lẩm bẩm vài lời vô nghĩa trong cuống họng, "... Không xong rồi, phía dưới vừa tiểu tiểu ... ? Cái kia, ngày mai phải giặt ga trải giường sao... Không xong rồi, tôi sao vậy lại tiểu tiểu ..." Đầu óc của anh ngơ ngác, quá nhiều cảm xúc mãnh liệt khiến khả năng suy nghĩ của anh đều rút lui. Anh chỉ cảm thấy con thịt nhỏ có chút chua trướng, dâʍ ɖị©ɧ từ thư huyệt thấm ướt cái mông của anh, hết thảy đều như là anh đái dầm. Trong cơn mông lung, Lục Kiến Huy bắt đầu sinh ra xấu hổ cùng lo lắng, sắc mặt nổi lên một vẽ quẫn hồng đáng yêu.

Hứa Đình Chương nằm bên cạnh anh, nghe được rõ ràng lời nói ngu ngơ của chú cừu nhỏ, thấy anh lại còn nhớ phải giặt ga trải giường. Dục hỏa tràn ngập trong mắt hắn bất giác mà hòa thành nhu tình, có phải hay không yêu thích người này. Thế là hắn nặng nề hôn lên hai gò má của anh, than thở, "Anh đúng là, bị tôi thao đến sắp nát còn cho là mình tiểu tiểu. Sau này nếu như ai cũng như thế lừa anh..."

Nói còn chưa xong, hắn bỗng dưng im bặt, quên hết những câu dâʍ ɖu͙© vừa định nói ra. Gương mặt hắn lộ ra mấy phần suy nghĩ sâu sắc. Cũng không biết hắn nghĩ tới cái gì, trong giọng nói đột nhiên liền ngưng tụ không ít mù mịt, hung tợn nhìn chằm chằm Lục Kiến Huy, quát lên "Anh vợ dâʍ đãиɠ kia, anh nghe cho rõ đây! Lục Thanh Nghiên cắm sừng tôi, tôi không truy cứu, thế nhưng anh nếu dám nghĩ tới chuyện đó, tôi liền muốn cái mạng anh! Nghe rõ chưa?!" Hắn không thể không nhắc nhở, nhặt được người đàn ông này, là tuyệt đối không thể chia sẻ với bất kỳ ai.

Sẽ là một kỳ tích nếu Lục Kiến Huy có thể nghe rõ mấy lời này. Thần trí anh đều mơ mơ hồ hồ, chỉ là có thể nhận ra người trên thân thể mình là Hứa Đình Chương, nhớ tới khuân mặt anh tuấn của hắn, cũng dựa vào ngũ quan của hắn để suy ra là trong lời nói có ý đe dọa. Bởi vậy anh liền sửng sốt vài giây, lúc này mới chậm chạp gật gù, oan ức hít hít mũi. "Biết rồi..."

Thu về câu trả lời thỏa mãn, Hứa Đình Chương mỉm cười sung sướиɠ. Phần eo tinh tráng của hắn đẩy ra khỏi tiểu huyệt của Lục Kiến Huy, lấy côn ŧᏂịŧ rút ra một chút xong lại chầm chậm xuyên trở lại, thô bạo mà ép mật dịch trong cơ thể anh trào ra. Ở thời điểm chơi đùa, hắn còn cất giấu trong giọng nói một tia hung tàn uy hϊếp "Anh thật là ngoan. Anh phải như bé ngoan ở nhà, không cho phép chạy loạn khắp nơi, không thì tôi sẽ đánh gãy chân anh!"

"Cậu là người xấu, ah, là người xấu..." Nước mắt của Lục Kiến Huy mới ngừng lại giờ lại tràn ra. Anh hiền như khúc gỗ mà khóc, phó mặc thư huyệt bị vật cứng cuồng dã va chạm.

Anh ngơ ngác không hiểu nổi sao chỗ đó lại có thể chứa được thứ kia của Hứa Đình Chương, cảm giác bị nhồi căng khiến anh hoảng sợ mà khóc thút thít, chỉ biết an phận mà mở rộng hai chân cho người ra vào phía dưới. Mãi đến khi mật dịch trong nơi tư mật đó bị lau khô, côn ŧᏂịŧ thô to gần như mài nát huyệt nhỏ mới xuất ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ hăng nồng... Ở lúc đó, anh đã gần như mê man, bên trong cảm thấy lâng lâng. Thịt động chật vật bị xuyên giờ lại dính đầy chất lỏng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c hòa quyện với máu tươi từ màиɠ ŧяiиɧ cùng vách động mẫn cảm, chậm rãi trào ra từ hai mép thịt vẫn còn bị nhồi đầy, men xuống bắp đùi và hai cánh mông, thong thả nhuốm đẫm nơi hai người giao hợp.

Một đêm dài chỉ mới bắt đầu.