[Song Tính] Nghiệp Chướng

Chương 24: Tôi chính là muốn làm hỏng anh (H)

Lục Kiến Huy đau muốn ngất đi, từng màng đen chập chờn vờn quanh tầm mắt, cảm giác như là thư huyệt bị xé rách. Gáy của anh chảy đầy mồ hôi, con mắt hơi trợn lên lộ ra lòng trắng, tay chân lạnh đến buốt giá. Thứ dã thú kia phá trinh anh xong hoàn toàn không dừng lại, hướng về nơi sâu xa áp sát, anh làm sao mà có thể chịu được, nhất thời liền kêu thảm "A ── đau ── Hứa tiên sinh, đau ──"

Anh ra sức nâng mông, đầu ngón tay bấu chặt vào vai Hứa Đình Chương, ý muốn giãy dụa. Nhưng côn ŧᏂịŧ đâm vào trong cơ thể anh vững vàng mà nhồi vào nửa người dưới, anh vặn vẹo sẽ chỉ làm thống khổ tăng lên, nhấc mông muốn chạy trốn lại làm cho con thịt cắm đến càng sâu, miệng huyệt đều căng nứt!

Sau một hồi vặn eo, anh chỉ có thể thoi thóp nằm đó, để côn ŧᏂịŧ hung ác chiếm lĩnh thư huyệt của mình, qυყ đầυ to lớn chống đỡ ở huyệt tâm. Thư huyệt chặt khít bị nhồi đầy, cảm giác phình trướng đến cực hạn. Một dòng máu đỏ tươi chói mắt từ nơi hai người kết hợp chảy ra. Tơ máu đỏ tươi nhuộm dần côn ŧᏂịŧ đen sẫm đang chặn ở miệng huyệt, tưới ướt âm mao dày đặc.

Bao nhiêu kinh nghiệm cuộc sống của Hứa Đình Chương chợt tan vỡ. Giao hoan nhàm chán thường ngày sao lại có thể mang đến một cảm giác đê mê khó tả, để tâm của hắn lật lên sóng lớn. Giao hợp không còn là đơn thuần phát tiết sinh lý nữa. Móng tay của Lục Kiến Huy bám chặt ở bả vai hắn, phút chốc đã cào ra máu. Nếu như là người khác, hắn nhất định sẽ nổi một trận lôi đình. Nhưng đối với người này, hắn chỉ cảm thấy vui mừng khôn tả. Chút đau đớn ở bả vai còn thôi thúc con dã thú trong người. Hắn ép mình lưu lại lý trí, ngăn chặn nó, không cho nó mất khống chế.

"Rất đau phải không? Tôi đã bảo sẽ rất đau mà. Ngoan nào, đừng khóc, rồi sẽ ổn thôi," hắn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà áp vào vành tai Lục Kiến Huy an ủi, cố ý dừng ngữ điệu mềm mại, để dươиɠ ѵậŧ đã lút cán trong bướm nhỏ nằm yên không động, dùng tay gạt đi nước mắt chảy dài trên gương mặt vật nhỏ, lần thứ hai sờ lấy bộ ngực của anh. Hai lòng bàn tay mỗi cái nắm chặt một bên vυ' thịt, động tác không còn là thô bạo nắm bấm, ngược lại là tinh tế vuốt ve bầu ngực, khoan khoái mà thưởng thức cơ ngực của anh, khi thì nhẹ nhàng mơn trớn, khi thì chộp vào trong tay xoa xoa.

"Đừng khóc, ngoan, tôi xoa ngực cho anh. Đừng quá sốt sắng, anh không muốn cũng không có cách nào đâu. Tôi đều là đã thao phá động nhỏ của anh, anh cũng đã cho tôi chơi anh, không thể dừng lại được. Hiện tại không bằng liền thả lỏng một chút, lập tức sẽ thoải mái hơn." Đến lúc đó, thật muốn nhìn người đàn ông này sẽ có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, xem xem lỗ nhỏ kia có bị thao ra nước được hay không.

Khuyên giải như vậy thì thà đừng nói còn hơn. Lục Kiến Huy không khỏi cảm thấy cay đắng. Anh tức giận nhìn Hứa Đình Chương, nước mắt lưng tròng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, "Tôi không phải là để cho cậu chơi! Không phải! Tôi không phải!" Bác bỏ không mang theo một chút khí thế nào.

Hứa Đình Chương thèm nhỏ dãi, càng thêm tà nịnh mà cười, "Vậy chúng ta nói cách khác nhé. Anh cho tôi thao anh, được chưa? Tôi còn làm lỗ da^ʍ phía dưới của anh..." vừa nói, hai bàn tay đã linh hoạt xoa nắn nhũ thịt của Lục Kiến Huy, trong miệng hắn còn phát sinh lời ca ngợi khàn khàn, "Giỏi quá, xoa nơi này cho anh. Nhìn núʍ ѵú của anh này, căng ra đến mức như thế là cầu xin? Tôi chuẩn bị cho anh, anh sẽ thích, a. Chờ phía dưới chảy nước, anh liền biết mùi vị bị làm sẽ như thế nào, thời điểm anh bị đâm sẽ càng thích."

Lục Kiến Huy nghe không vô những câu dâʍ ɭσạи kia. Anh đơn giản nhắm chặt hai mắt, quay mặt sang một bên, vài giọt lệ đã lăn dài nơi khóe mắt. May mà hai bàn tay xoa nắn trên ngực anh dần dần cũng có tác dụng. L*иg ngực anh truyền đến một cảm giác tê dại vi diệu, đặc biệt là núʍ ѵú trướng cứng được bàn tay xoa xoa, cảm giác bị nhồi căng dần có chút thoải mái.

Như vậy qua năm, sáu phút, anh cuối cùng cũng coi như thỏa mãn, tầm mắt mơ hồ không ít mờ mịt. "Ô... Ô... Hứa tiên sinh..." anh vô tình rên lên, tiếng rên nương theo nức nở, hai cánh tay bất an mà ôm chặt cổ Hứa Đình Chương. Dằn vặt cùng sợ hãi với những điều vừa xảy ra, hiện tại anh rơi vào một hoàn cảnh quỷ dị. Hai bắp đùi mở rộng giờ đã rất đau nhức, thứ kia công chiếm ở trong cơ thể anh tỏa ra nhiệt độ rất cao, không lơ là biểu lộ sự tồn tại của nó. Điều làm anh sợ hãi nhất chính là vυ' thịt bị xoa ra vui vẻ, huyệt tâm bị nóng đến có chút mềm nhũn, hoa môi bị nhồi căng cũng khôi phục tri giác. Chúng nó bất lực mà đón tiếp vị khách không mời mà đến này, cẩn thận phụng dưỡng, bướm nhỏ còn có phần mυ'ŧ chặt…

Đúng là một dâʍ ѵậŧ thiếu thao, vừa mới đâm thủng thịt huyệt, anh ta liền biết chuẩn bị thịt động để bị thao, Hứa Đình Chương trong lòng thầm nghĩ, ngay lập tức đã nhận ra được chuyển biến của lỗ nhỏ kia. Vách thịt non mềm chủ động quấn lấy dươиɠ ѵậŧ. Hắn tỉ mỉ nhìn kỹ thần thái đau thương của Lục Kiến Huy, như là muốn tìm ra chút manh mối.

"Hăng hái ?" hắn nhếch mép cười, âm điệu khàn khàn vì áp chế lửa dục. Hai tay hắn lại tự tiện chiếm lấy bộ ngực của Lục Kiến Huy, vần vò đầṳ ѵú rồi chà xát cơ ngực, lợi dụng cử động này để phân tán sự chú ý của anh, đồng thời cẩn thận không lộ dấu vết mà từ từ rút ra dươиɠ ѵậŧ đang đâm lút cán trong thịt huyệt chặt chẽ, rồi lại chầm chậm chen vào, bắt đầu khinh nhu chuyển động. "Anh đừng lo, tôi không có ý định thao chết anh. Anh cứ nghĩ là tôi xoa núʍ ѵú của anh là tốt rồi, đừng nghĩ tôi đang làm anh, từ từ đi... Hô, thao, anh quá chặt a..."

Lục Kiến Huy nghe theo lời của Hứa Đình Chương. Anh buông xuống mi mắt, tập trung vào hai bàn tay cường tráng đang chăm chỉ an ủi bộ ngực mình, nhưng chẳng qua hiệu quả không nhiều. Anh coi như là nhìn chằm chằm không chớp mắt nhưng không khống chế được, sự chú ý lại quay trở về nơi thư huyệt. Nếu nói là anh không nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của Hứa Đình Chương thì giờ khắc này thân thể anh có thể cảm nhận được nó. Anh ý thức được hình dạng côn ŧᏂịŧ bên trong, qυყ đầυ thô to cùng hành thể cường tráng, như một cây chùy nhồi chật ních da^ʍ huyệt của anh. Anh nỗ lực lắc đầu, một mực cố gắng nhưng không đuổi được hình ảnh khó coi khỏi tâm trí.

Ngay ở lần đầu tiên Hứa Đình Chương ra vào, thư huyệt liền nếm trải mùi vị. Bên trong róc rách phân bố ra xuân triều, bôi trơn ma sát giữa côn ŧᏂịŧ cùng thư huyệt.

"A... A... Khó, khó chịu, cậu đừng nhúc nhích!" Lục Kiến Huy nức nở. Anh năng cao nửa người trên. Đùa bỡn ở ngực không dừng lại, côn ŧᏂịŧ tàn nhẫn mài mở thư huyệt nhỏ, chậm chạp mà cắm vào, làm cho anh khó có thể chịu được. Dươиɠ ѵậŧ của anh không ngờ mà run rẩy cương lên. Thư huyệt bị gậy thịt khai phá, bên trong càng ngày càng tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, khiến hai chân của anh kẹp chặt phần eo của Hứa Đình Chương, ngăn cản hắn tiến thêm một bước nữa, run giọng nói, "Hứa tiên sinh... Tôi, tôi sẽ làm bẩn ga trải giường, ô, cậu đừng nhúc nhích có được không..."

Anh van xin thế nào cũng không gặp tác dụng. Hứa Đình Chương nghe xong, khí tức càng bùng cháy. Hắn hôn cánh lên mũi đã vã mồ hôi của Lục Kiến Huy, bàn tay vén lên tóc mái đã bết trên trán của anh, ôn nhu hôn lên vầng trán, theo sau liền hạ thấp đầu tựa ở vai trái của anh, gương mặt đẹp trai tỏa ra nụ cười quỷ dị. Ở giây tiếp theo, hắn liền hung hăng thúc eo, bắt đầu va chạm hung ác ở mật huyệt của Lục Kiến Huy, trong miệng đều là những lời nói dâʍ ɖu͙© xấu xa, "Làm bẩn ga trải giường? Không liên quan, ngược lại người giặt ga trải giường là anh, tôi không ngại. Anh làm càng bẩn càng tốt... Hô, thực sự là chặt, động nhỏ này của anh thật con mẹ nó rất tốt!"

Lời nói thô tục rót vào tai, Lục Kiến Huy chỉ nghe một mảnh ong mật, giận dữ và xấu hổ thiêu đến khuôn mặt và cần cổ đều đỏ chót. Toàn thân anh đều lay động theo nhịp đưa đẩy của đối phương, trái tim gấp gáp đập gần như làm anh nghẹt thở. Một lúc lâu sau, cổ hạn lạnh lẽo kia mới cường bỏ ra vài chữ, "Hứa tiên sinh, đồ vô lại ── cậu là đồ vô lại ──"

Lời chỉ trích khiến Hứa Đình Chương thoáng nhíu mày, trừng phạt càng mãnh liệt hơn. Hắn thúc hông, ở động thịt nhỏ hẹp đâm lút cán, quấy nhiễu làm anh khóc lên tiếng. Dâʍ ŧᏂủy̠ nơi miệng huyệt mềm mại bắn ra rối tinh rối mù. Nó còn như một cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy Hứa Đình Chương.

Thịt bích như vật sống, liều mình cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ. Huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ làm người cắm vào liền không muốn rời đi. Hứa Đình Chương nhăn trán, tàn nhẫn trách mắng, "Đây là lần thứ nhất sao? Tôi thao anh như thế, anh còn có thể dâʍ đãиɠ đến thế mà hăng say! Để anh phát da^ʍ, để anh mắng tôi, ngày hôm nay tôi sẽ chơi nát anh!" Hắn chớp mắt liền vứt bỏ kiên nhẫn, trước sau nhún eo phóng túng thao mạnh lỗ thịt, như nếm được trái cấm, dùng qυყ đầυ không chút thương tiếc mà loạn động Lục Kiến Huy, đem anh thao đến khóc lóc nỉ non.

"Chậm, chậm một chút ---- Ahhhh----- Ahhhhhhh----- Như vậy-----như vậy----- quá nhanh! Ahh- Tôi, tôi sẽ hỏng mất!"

Côn ŧᏂịŧ dị thường hùng tráng điên cuồng chen nhét thịt huyệt, cái miệng nhỏ kia đều bị xuyên đến không đóng lại được.

Lục Kiến Huy căn bản không biết được, anh tạo ra âm thanh đều chỉ có thể càng tăng thêm thú tính của Hứa Đình Chương, làm máu trong người hắn đều nóng lên. Hắn mất kiểm soát, phóng túng mà ra vào mật huyệt. Trong chốc lát, một lớp mồ hôi bóng loáng đã phủ lên cơ thể tráng kiện kia.

"Tôi chính là muốn làm hỏng anh. Anh vợ, anh hiểu cái gì? Con mẹ nó! Ông đây sẽ nhồi đầy cái miệng da^ʍ của anh!" Hứa Đình Chương hít thở nặng nề, eo hông như máy chày mà vận động theo kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy nhất. Hắn nghĩ tới việc chính mình là chủ nhân của tấm thân thể gợi cảm này, trong tâm trí liền nổi lên ham muốn hòa tan với người này. Hắn khép hờ đôi mắt, trầm ngâm để thân thể và linh hồn cùng hưởng thụ. Hắn vốn là không quan trọng lắm chuyện trinh tiết, xưa nay liền không để ý điểm ấy, thậm chí đối với xử nữ còn luôn từ chối vì trách nhiệm. Nhưng trước mắt, thân thể tinh khiết của Lục Kiến Huy khiến lòng hắn mang không biết bao nhiêu thỏa mãn.