[Song Tính] Nghiệp Chướng

Chương 23: Đâm thủng màng trinh mỏng manh (H)

"Hah..." Lục Kiến Huy nghẹn ngào. Lần đầu cao trào khiến khuôn mặt anh đỏ ửng một cách mê người. Khóe miệng anh chảy đầy nước bọt, ánh mắt có chút đờ ra. Chưa bao giờ trải nghiệm qua vui vẻ này khiến anh gần như sôi trào, kɧoáı ©ảʍ như rót vào từng tế bào trong cơ thể, làm cho toàn thân anh run rẩy. Từ từ, hai tay của anh dò quanh tìm kiếm, nỗ lực tìm một thứ nào đó để ký gửi tâm tình. Nhưng trên giường cái gì cũng không có, anh không thể làm gì khác hơn là cắn vào đốt tay ngón trỏ, lẩm bẩm niệm, "... Làm sao đây, làm sao đây, phải làm sao đây..." Dù là ai cũng có thể nghe ra bao nhiêu hoảng hốt từ giọng nói trầm muộn kia.

Hứa Đình Chương nhàn nhạt nhìn qua gương mặt tuấn tú của anh, bắt gặp gương mặt có biết bao nhiêu xuân tình. Hắn cười lạnh một tiếng, mặc kệ mà đưa tay xoa nắn bắp đùi bóng loáng mồ hôi của đối phương. Cứ như vậy ôn nhu xoa xoa, Lục Kiến Huy càng thêm nơm nớp lo sợ. Bụng dưới của anh đầy căng thẳng, vị trí khó nói giữa hai chân kia lại lập tức nhễu ra một chút chất lỏng trong suốt, hòa quyện với nước miếng còn sót lại của Hứa Đình Chương, khiến cho bướm nhỏ bị dính một mảng nước ướŧ áŧ. Cũng không phải là anh cố tình, khe thịt mềm mại ở dưới ánh đèn tỏa ra một phong thái phóng đãng thủy sắc, nhìn thế nào cũng giống như là đang đợi côn ŧᏂịŧ đến chà đạp, đem nó thao đến ngoan ngoãn.

Hứa Đình Chương hít sâu một hơi. Da^ʍ vị như có như không phảng phất trong không khí, làm hắn cực kỳ hưng phấn. "Rất tuyệt, anh vợ. Tôi không động tới cái động nhỏ kia của anh một chút nào mà nó lại có thể ướt như thế. Chặc chặc, tôi còn coi anh là một người đàng hoàng, anh là đã sớm chuẩn bị câu dẫn tôi đúng không?"

Hắn đem ánh mắt thiêu đốt bơi lội ở giữa hai chân Lục Kiến Huy, nói chuyện cố ý kéo thật dài âm cuối, tay trái đặt tại bắp đùi của anh, tay phải lặng lẽ sờ tới bướm nhỏ, làm bộ lơ đãng dùng đầu ngón tay sát qua hoa môi, làm nó co rút lại mấy lần. Hắn cười nhạo nói, "Nhìn anh thật ngon, khắp nơi chảy nước miếng, đúng là dâʍ ѵậŧ!"

Lục Kiến Huy buồn khổ, cau mày nói, "Không có, tôi không có câu dẫn cậu, cậu nói bậy... Tôi chỉ là, chỉ là, tôi... Chỗ ấy cảm thấy… Thật lạ..." Anh như cầu cứu, tâm tư hỗn loạn không mở được miệng, thậm chí không thể nào hiểu được thân thể chính mình lại biến đổi như thế, chỉ cảm thấy có chất lỏng chảy ra từ bộ phận bị bỏ hoang nhiều năm kia. Bướm nhỏ nóng bỏng, khiến anh muốn kẹp chặt chân lại, không cho dâʍ ŧᏂủy̠ chảy loạn. Côn ŧᏂịŧ vừa xuất ra mềm nhũn, không khôi phục được.

Người không biết diễn biến sự việc đều sẽ có trốn tránh trong lòng, Lục Kiến Huy lại có phần trì độn so với người khác. Đối mặt với phía dưới gây rối, anh rõ ràng là nhằm sai đối tượng.

Hứa Đình Chương nhận định anh có ý định câu dẫn mình, một thân thể kỳ diệu như vậy liền cần đàn ông. Đối với lời “câu dẫn” của anh, hắn cũng chỉ có hừ lạnh một tiếng, châm biếm nói, "Đồ ngốc, anh nên nhớ rõ, cảm giác lạ này chính là anh phát da^ʍ, hiểu chưa? Sau này nếu anh có cảm giác này thì phải đến tìm tôi, tôi liền có thể giúp anh chữa khỏi, thao miệng nhỏ của anh, sẽ không ngứa nữa..." Hứa Đình Chương vì chính lời nói của mình mà cao hứng.

Hắn nhếch môi cười cợt, nghĩ đến sau này có thể thoải mái đến thao da^ʍ huyệt. Hắn chầm chậm bò lên người Lục Kiến Huy, du͙© vọиɠ cướp đoạt hiện rõ trong con ngươi. Hắn đã hết công sức đối xử tử tể với người đàn ông này, hiện tại là lúc để báo thù. Giữ lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn, hắn muốn thứ đầu tiên khai phá động nhỏ kia không phải là ngón tay hay đầu lưỡi, chỉ có thể là côn ŧᏂịŧ của hắn.

Trái tim của Lục Kiến Huy như muốn phá tan l*иg ngực. Hứa Đình Chương như một dã thú to lớn che đi ánh đèn. Anh ở trong bóng tối không cách nào ngọ nguậy, mơ hồ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng lại không dám nghĩ đến. Hai bắp đùi bị tách ra hồi lâu tê dại không ngớt, cố gắng kẹp lại đều không thành, chỉ có thể phó mặc thân thể cho con sói kia.

"Hứa tiên sinh, tôi, tôi muốn đi nấu cơm, tôi, tôi phải đi nấu cơm cho Tiểu Càng," anh nói năng lộn xộn. Lén nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của Hứa Đình Chương, anh hoảng hốt đến muốn tìm thứ gì để ôm, mò mẫm tứ phía, cuối cùng cũng là không kiềm chế nổi mà ôm lấy Hứa Đình Chương, vùi vào trong l*иg ngực của hắn mà gào khóc, "Đừng mà... Hứa tiên sinh, đừng mà, tôi không muốn..."

"Không muốn cũng đừng khóc đến phát da^ʍ như thế chứ. Anh không phát da^ʍ liền không chịu được à! Lão dâʍ ѵậŧ, ông đây làm nát phía dưới của anh, để anh sau này đi đứng cho đàng hoàng!" Hứa Đình Chương vừa mắng vừa hưởng thụ tiếng khóc của anh. Tiếng khóc oan ức thấp trầm, thật sự là êm tai đến cực hạn. Hắn liền ép chặt Lục Kiến Huy, ở trên mặt anh hôn lung tung ba, bốn lần, tiếp theo dùng tay nhẹ đẩy anh nằm xuống, luồn tay ra sau lưng anh mà ôm chặt vào lòng. Tay phải của hắn đỡ lấy côn ŧᏂịŧ dưới khố, một bên di chuyển eo thăm dò góc độ thích hợp, một bên nâng dươиɠ ѵậŧ áp sát vào khe thịt nhỏ. Vừa nãy đυ.ng tới huyệt môi mềm mại, qυყ đầυ đã sưng to liền cứng thêm mấy phần, trên dưới làm phiền khe nhỏ, dính vào âm dịch ở miệng huyệt mà nhè nhẹ đưa đẩy…

May là ở góc độ hiện tại, Lục Kiến Huy không có cách nào nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của Hứa Đình Chương đang hôn môi thư huyệt của anh. Côn ŧᏂịŧ tráng kiện đỏ sẫm dán vào mật huyệt nhỏ nhắn, qυყ đầυ nóng bỏng ấn chặt vào khe thịt, nhiều lần đâm mở ra hai cánh hoa để xen vào một chút. Anh chưa kịp kêu đau, qυყ đầυ đang chen vào trong khoảnh khắc lại lùi lại, lặp lại mấy lần như là hắn đang thăm dò chuẩn bị, đáng tiếc chỉ là làm cho Lục Kiến Huy càng thêm kinh hồn bạt vía.

"Hứa tiên sinh... Hứa tiên sinh, có phải là quá lớn không? ... Tôi, tôi phải làm sao đây? Lớn quá, tôi phải làm sao đây..." Anh hoảng loạn vịn vào người Hứa Đình Chương, rưng rưng nước mắt mơ hồ nhìn hắn, ngón tay mân mê tấm lưng mạnh mẽ, dáng vẻ như một con thú nhỏ tội nghiệp.

Hứa Đình Chương cảm thấy người dưới thân mình cực kỳ đáng yêu. Ngón tay hắn tuốt thứ dưới khố đã cương đến muốn phát đau, cúi đầu tựa ở tai trái của Lục Kiến Huy, ôn nhu liếʍ láp cần cổ mẫn cảm của anh, trả lời bằng một giọng tràn đầy hạ lưu dâʍ ɖu͙©, "Anh không cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn chịu thao là được rồi. Thứ này của tôi có thể làm cho anh thoải mái." Dứt lời, hắn cười một cách quái dị, khuôn mặt đẹp trai phủ kín tà ý, đỡ côn ŧᏂịŧ nhắm ngay mật huyệt của Lục Kiến Huy, qυყ đầυ dùng sức mà chen vào miệng huyệt không đề phòng. Hắn nghe được giọng mũi chít chít ướŧ áŧ đầy gợϊ ɖụ© của anh, cũng cảm thấy một luồng nhiệt nóng rát trong l*иg ngực của chính mình.

"Thực sự là dâʍ ѵậŧ, đã ướt như vậy rồi. Con mẹ nó, chảy ra bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠..." Cuối cùng, Hứa Đình Chương kiềm chế không được, dần dần tiến vào thư huyệt, tuy cảm thấy bên trong của anh chống cự đè ép nhưng hắn vẫn không chịu trì hoãn cường độ. "Anh à, anh phải ngoan, lần thứ nhất nhất định sẽ rất đau, không ai là không đau cả. Anh nhịn một chút, tôi làm xong, sau này nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Anh đừng sợ, để tôi thao đến thoải mái, để tôi cưới anh về, sau này chỉ nghe lời anh." Hứa Đình Chương vội muốn hỏng rồi, nói năng loạn tùng phèo.

Qυყ đầυ ở bên trong đυ.ng tới một cản trở hoàn hảo. Đáy lòng hắn tràn đầy sung sướиɠ, toàn thân đều dán chặt lên người của Lục Kiến Huy. Hắn thoáng rút ra côn ŧᏂịŧ rồi lại tàn bạo đâm vào, thừa thế xông lên đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ mỏng manh, xuyên thẳng vào bên trong tiểu huyệt, nhồi đầy khe thịt, chen tách hai bên hoa môi. Bướm nhỏ bé bỏng suýt nữa thì bị phá hỏng.