Lục Kiến Huy giả bộ kiên cường trấn định, tự nói với mình không thể, không có khả năng người này muốn liếʍ chỗ ấy. Chỗ đó không thể ăn, lại rất xấu xí, liếʍ cũng không được. Đáng tiếc hiệu quả thôi miên không tốt, càng nghĩ anh lại càng không chắc chắn, bắp đùi đang dang rộng không ngừng run. Anh sợ hãi che mắt, cố gắng trốn tránh tình cảnh. Anh mím chặt môi, nghẹn ngào thốt lên, "Trời... Nơi đó sao có thể liếʍ... Bẩn lắm, Hứa tiên sinh, chỗ ấy bẩn lắm!"
Anh lấy tay đặt lên tóc Hứa Đình Chương, cố gắng đẩy đầu hắn ra khỏi giữa chân mình, trong miệng dung hợp đau khổ cùng phẫn nộ, "Cậu sao lại muốn làm vậy, chỗ đó là chỗ tiểu tiểu, tại sao muốn liếʍ nó! Không nên như vậy!" vừa nói vừa di di cái mông như muốn chạy trốn. Anh hận không thể ngất đi.
Anh biết giao hợp là muốn lấy đồ vật đâm vào tiểu huyệt dư thừa của mình. Sống ở trong thôn, anh sớm đã biết đa số cảm giác đối với chuyện như vậy là tuyệt vọng. Tác dụng của chỗ đó là bị người làm, nhưng đối với việc bị liếʍ láp, vị trí dơ bẩn kia có thể bị người dùng miệng liếʍ láp, anh đều chưa từng nghe nói tới, cũng không muốn.
Quả nhiên là một ""lão trinh nữ "". Anh đại khái cho rằng dươиɠ ѵậŧ chỉ có thể dùng để đi tiểu, lỗ nhỏ cũng chỉ có thể dùng để giấu ở trong qυầи ɭóŧ. Con mẹ nó, thật là thiếu thao, cái mông dâʍ đãиɠ còn không cho người làm. Hứa Đình Chương không nhịn được mà thầm mắng, tay trái kiềm chế vòng eo đang vặn vẹo muốn né tránh, quát lên, "Anh thử cử động nữa xem! Anh có muốn hay không, ông đây muốn liếʍ thì anh liền phải chủ động dạng chân ra, giả bộ làm cái gì! Cái mông này thật là da^ʍ!", vừa nói, tay phải của hắn không chút lưu tình mà đét một cái lên cánh mông của anh.
Lực đánh rất nặng, anh đau đến hít vào một cái, trong nháy mắt liền bất động, khí lực cũng biến mất, mềm nhũn nằm ở trên giường. Lục Kiến Huy chôn mặt trong khuỷu tay, bất cứ lúc nào cũng là yếu đuối. Anh sẽ không ngốc đến độ cứng rắn chống lại để đổi lấy một kết cục tồi tệ hơn, chỉ có thể cố nuốt xuống cay đắng đang nghẹn ở trong cổ họng, thấp giọng khóc nức nở. “Cậu, cậu, chỗ đó..."
Hứa Đình Chương cúi đầu ở giữa hai chân anh, căn bản không để ý tới dấu tay đỏ hồng in trên cánh mông. Hắn cũng mặc kệ lời van xin, tách ra hai bắp đùi non mịn, khiến cái mông của anh lại nhổng lên thêm phần dâʍ đãиɠ. Hắn cúi đầu, ở bướm nhỏ nhổ ra một miếng nước bọt, để hai cánh hoa ở miệng huyệt nhỏ trước tiên ngâm ngụm nước, tiếp theo liền không chậm trễ chút nào ngậm vào, thẳng nuốt đến cùng, bắt đầu tham lam liếʍ mυ'ŧ.
Khó có thể miêu tả cảm giác của nơi đó, khoang miệng ướŧ áŧ như muốn ăn sạch màng thịt mềm mịn. Vừa bị liếʍ vào một giây, sống lưng Lục Kiến Huy đột nhiên thẳng tắp. Mặt anh càng chôn vào khuỷu tay. Cảm giác bị liếʍ mυ'ŧ khiến cho dươиɠ ѵậŧ của anh càng căng cứng. Đầu lưỡi tà ác càn quét bên trong, làn sóng kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ xô bờ.
Anh khẽ hé môi, liều mình thở nhẹ một chút, tầm nhìn mờ mịt sương mù, lần lượt hô hấp, cổ họng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, "Ưʍ... n... Không... Mau buông ra..." anh mềm yếu cầu xin. Hứa Đình Chương giả điếc.
Tuy chưa từng thử chạm vào hạ thể của một người đàn ông khác, hắn dựa vào ký ức khẩu giao trước đây mà phát huy năng lực học tập siêu cường, đem hết tất cả kỹ thuật áp dụng lên người Lục Kiến Huy, liếʍ đến khi dươиɠ ѵậŧ của anh hoàn toàn cương cứng. Hắn cẩn thận bao lấy côn ŧᏂịŧ nhỏ vào khoang miệng của mình, nuốt đến tận gốc rồi bắt đầu di chuyển lên xuống, để nó có thể ra vào trong miệng chính mình, mấy lần đều nhẫn nhịn để nó chọc vào cổ họng.
Lục Kiến Huy ở lĩnh vực tìиɧ ɖu͙© thì vô cùng ngu ngơ. Anh cũng không hiểu rốt cuộc là thoải mái hay không, chính là tim đập nhanh đến muốn vỡ ra, toàn bộ khuôn mặt đều nóng như bị sốt, bàn tay đặt ở đỉnh đầu Hứa Đình Chương cũng vô lực, cuối cùng ngón tay đành phải luồn vào tóc của hắn, theo bản năng mà ấn xuống, để côn ŧᏂịŧ nhỏ sưng trướng được đưa vào trong khoang miệng ấm nóng, qυყ đầυ có cảm giác đau đớn một cách quái dị, thật giống như muốn tiết ra thứ gì đó, lại không giống với cảm giác muốn đi tiểu bình thường.
"Có chút đau... Hứa, Hứa tiên sinh, Hứa tiên sinh... Làm sao đây?" Lục Kiến Huy quay mặt lại nhìn Hứa Đình Chương, biểu hiện ngây thơ mờ mịt, lại có vài phần sợ hãi. Ngón tay của anh nắm chặt gối, nâng lên cái mông mướt mồ hôi, tấm lưng ở trên giường khẽ vặn vẹo, vò nát ga trải giường. Thu được lời cầu cứu của anh, Hứa Đình Chương cảm thấy kiêu ngạo, chứng minh hắn hầu hạ rất khá. Hắn bận rộn liếʍ láp, không hề trả lời. Lục Kiến Huy cảm nhận được chóp mũi của hắn dụi vào da thịt mình. Vô tình, hắn như lấy lòng côn ŧᏂịŧ nhỏ, từ trên xuống dưới hoàn toàn liếʍ sạch sẽ. Từ đỉnh chóp hút tới một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn càng ra sức hoạt động môi lưỡi, tranh thủ thu về mùi vị nồng nặc.
Đèn sắc tối tăm nhuộm đẫm sắc thái tìиɧ ɖu͙©. Trên vách tường, kim đồng hồ lười nhác nhích về phía trước. Toàn bộ căn hộ đều vô cùng yên tĩnh, tiếng môi lưỡi ngậm mυ'ŧ ướŧ áŧ đặc biệt rõ ràng, trong đó chen lẫn tiếng thở gấp của ai đó. Ở bên trên giường lớn, Lục Kiến Huy để trần, mở rộng hai chân. Trước nay chưa từng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh gần như không thể lên tiếng, đôi mắt đen lu mờ ảm đạm, đôi môi hồng hào hé mở rất gợi cảm, khóe môi chảy vài dòng nước bọt.
"A... A..." Anh đau đớn dán chặt gan bàn chân lên giường, mượn lực ưỡn lên nửa người dưới, côn ŧᏂịŧ đỏ bừng đứng thẳng tắp, vụng về ra vào bên trong đôi môi. Không tới mười phút trôi qua, Lục Kiến Huy cảm thấy một sự nôn nóng vô danh, ngọn lửa tích lũy tại bụng dưới đã muốn bùng lên đến đỉnh điểm. Thế là không có cách nào bận tâm, anh ưỡn cong eo, hết sức xen vào trong khoang miệng ấm nóng kia, hi vọng được an ủi, may là đối phương cũng hùng hồn tương đương, lập tức dùng đầu lưỡi dính sát hành thân, ra vào ma sát côn ŧᏂịŧ nhỏ.
Hứa Đình Chương có linh cảm anh muốn xuất ra. Một cỗ mùi tanh bị lưỡi hắn lôi tới. Hẳn muốn mắc ói, nhưng lại bị mùi vị lạ lẫm hấp dẫn, rõ ràng liếʍ đến khi Lục Kiến Huy bắn ra thì có thể nếm càng nhiều hơn. Hắn không chịu nổi kỳ vọng, chôn thấp đầu, thư giãn cổ họng, lấy dươиɠ ѵậŧ nuốt đến gốc rễ, dùng sức hấp quấn nó, lợi dụng yết hầu nhẹ nhàng đè ép qυყ đầυ. Đúng như dự đoán, hắn mới làm không bao lâu, Lục Kiến Huy đột nhiên gào khóc thất thanh, du͙© vọиɠ mãnh liệt phá tan điểm mấu chốt của anh, eo lưng uốn cong như cánh cung, dươиɠ ѵậŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c, cái mông thít chặt.
Bướm nhỏ chưa qua đùa bỡn róc rách nhễu ra mật hoa óng ánh, chảy ra khỏi hai mép thịt chặt khít. Khe nhỏ trơn bóng đỏ bừng, hai mảnh hoa môi hé mở, hình dạng càng giống với một nụ hoa...
Hứa Đình Chương có thể nghe thấy anh kêu thư mộng động mị. Hắn áp chế ham muốn muốn dày vò khe thịt kia, cẩn thận từng li từng tí một mà nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Kiến Huy, một giọt cũng không để lãng phí, liếʍ sạch chất lỏng còn lưu lại ở trên qυყ đầυ, sau đó mới nhả ra côn ŧᏂịŧ đã mềm xuống. Hắn quỳ gối, dùng mu bàn tay chùi qua miệng đã có phần tê dại, hai mắt thì lại không chớp, nhìn kỹ thư huyệt yểu điệu của anh. Hai cánh hoa thịt non mềm khiến người ta thấy đã muốn thọc ngón tay vào mà tìm tòi bới móc.