Năm giờ chiều thứ bảy, bọn họ ăn tối sớm hơn thường ngày. Lục Kiến Huy ăn cơm với một tâm trạng rối rắm. Bàn tay không an phận của Hứa Đình Chương ngang nhiên sờ soạng trên người anh, mấp mé là muốn thò tay vào trong quần anh. Anh mấy lần đều phản kháng không được, cuối cùng chỉ có thể trưng ra sắc mặt cứng ngắc, chịu đựng quấy nhiễu ở khắp nơi trên thân thể mình.
Hứa Đình Chương ân cần gắp một miếng thịt vào bát của anh, cười nói, "Anh vợ, nào, ăn nhiều một chút. Anh cả ngày đã làm việc vất vả rồi. Ăn nhiều chút thịt cá vào, bồi bổ thân thể. " Nói rồi hắn gắp thêm một khối cá, cánh tay cũng choàng lên vai anh, nắm chặt bắp tay của anh mà khẽ vuốt, tiếp theo liền dùng sức mà ôm gọn anh vào l*иg ngực, hôn một cái lên khóe miệng anh, ý vị mà liếʍ liếʍ môi. "Ai, đều là lỗi của tôi, không nghĩ đến đây là lần đầu tiên của anh, làm anh đến độ mệt như thế này. Ngoan, sau này tôi sẽ chú ý hơn. Đừng giận tôi, là tôi sai rồi." Hắn nói xong, còn hướng về phía tai của Lục Kiến Huy mà thở dài, tỏ ra một vẻ áy náy.
Lục Kiến Huy hạ thấp mi mắt, đôi đũa gảy cơm trong bát, tóc mái dày đặc rủ xuống che khuất biểu hiện trên mặt. Hứa Đình Chương ăn một bữa cơm cũng không chịu yên ổn, táy máy tay chân. Anh một khi phản kháng cũng chỉ là cung cấp cho đối phương cái cớ để trừng phạt anh. Anh bị ép học được thỏa hiệp.
Vài món ăn đơn giản, Hứa Đình Chương vẫy vẫy đôi đũa ăn no nê, mà ở trước mặt hắn bát cơm vẫn còn nguyên. Ánh mắt hắn không che giấu được nhiệt tình, dán trên người Lục Kiến Huy, như một con sói rình mồi, lúc anh buông bát đũa xuống thì lập tức sẽ dùng tốc độ nhanh nhất ôm người vào phòng, thử xem cái giường mới của hai người. Lục Kiến Huy tuy là chậm chạp nhưng cũng thấy được ý đồ của Hứa Đình Chương. Tốc độ ăn của anh càng chậm lại, cẩn thận ăn từng hạt cơm, ngốc nghếch câu giờ. Anh hiện tại thông minh, biết được cách thích ứng trong mọi tình cảnh. Nếu lại tỏ ra dấu hiệu phản kháng chắc chắn sẽ bị đè xuống thao tàn nhẫn, không chỉ là thư huyệt phải chịu tội, thứ kia thô bạo xoa xoa sẽ làm dươиɠ ѵậŧ nhỏ cũng đau đớn không ngớt.
Nhân sinh đắc ý chỉ đến như thế, Hứa Đình Chương nghĩ thầm. Hắn lười biếng kiều chân, cánh tay trái khoác lên vai Lục Kiến Huy, tay phải ngắt một miếng cơm cháy, cử chỉ khá là thong dong vênh váo. Hắn cũng cảm thấy tâm tình thư thích. Du͙© vọиɠ bị áp chế đã lâu được phát tiết, hôm sau còn được ngắm bộ dáng người bị làm đến độ chân đi không vững, sinh hoạt quả thực quá tốt rồi. Hứa Đình Chương khẳng định là đã quên rằng điện thoại di động của hắn từ hôm qua đã tắt máy. Tinh thần hắn thoải mái, còn đáng thương chính là nhóm nhân viên không tìm được hắn, bận rộn đầu tắt mặt tối.
Lúc hắn đang nhởn nhơ quấy rối chú cừu nhỏ nhà mình thì Cao Lâm đang đập đầu vào tường ở văn phòng, nắm lấy tóc, ngửa mặt lên trời kêu thảm, "Ông trời ơi, điện thoại di động của hắn tại sao tắt máy? Điện thoại bàn tại sao không gọi được? Tôi rốt cuộc phải sang nhà hắn một chuyến? Nhưng hắn đã dằn mặt, không cho phép tôi sang nhà hắn... Vậy tôi có nên đi hay không? Thật là muốn chết, hắn giấu bảo bối ở trong nhà à?!" Đó là vì chuyện mấy ngày trước, Hứa Đình Chương uy hϊếp Cao Lâm không cho cậu tự tiện sang nhà mình. Thời điểm nói ra mấy lời đó người nói thì cười híp mắt, còn người nghe thì lại run rẩy chảy mồ hôi lạnh toàn thân.
Lục Kiến Huy câu giờ đến khi cơm đã nguội. Không viện được một cái cớ nào nữa, anh mới lí nhí nói, "Hứa tiên sinh, tôi dọn bát đũa," rồi duỗi ra đôi tay khẽ run, cầm lên vài bát sứ, thu thập chồng chúng lên nhau.
Hứa Đình Chương chờ thời khắc này đã lâu. Hắn hưng phấn mà vồ lấy eo của Lục Kiến Huy, không để ý anh giãy giụa mà vững vàng kiềm chế anh ở trong l*иg ngực mình, da^ʍ ô cười nói,
"Không vội, một lúc nữa tôi giúp anh rửa bát. Sau bữa tối thì chúng ta nên vận động một chút cho tiêu cơm."
Lục Kiến Huy cảm thấy biết bao bi phẫn. Liên tiếp chịu đựng mấy lần giao hoan, thứ ở giữa hai chân vẫn không thoát được số phận bị đùa bỡn, còn không có thời gian để tẩy rửa sạch sẽ,hiện tại anh cảm nhận được thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi kia của Hứa tiên sinh đang từ từ chảy ra.
Trong khi anh hãy còn đau buồn, bàn tay của Hứa Đình Chương không khách khí mà xoa nắn bộ ngực của anh. Lục Kiến Huy bị đè bẹp lên bàn ăn. Trong tích tắc, côn ŧᏂịŧ tráng kiện đã dán sát vào mông anh, cách mấy lớp vải đều có thể cảm nhận được độ nóng hừng hực.
"Cậu để tôi nghỉ ngơi một chút. Hứa tiên sinh, nếu như chơi hỏng tôi, sau này sẽ không có..." cổ họng khô khốc của anh phát ra mấy lời cầu khẩn. Khuỷu tay của Lục Kiến Huy chống trên mặt bàn, bộ ngực bị xoa bóp đến sưng tấy, hai viên đầṳ ѵú sớm đã mất hết cảm giác. Hứa Đình Chương chờ cả buổi chiều để có cơ hội tiếp tục lấy côn ŧᏂịŧ chôn vào mật động của anh, hoặc là có thể xuyên phá hậu huyệt, lại một lần nữa phá trinh. Hiện tại dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Hai người bọn họ quấn lấy nhau. Hứa Đình Chương kề sát mặt anh, ý vị muốn hôn môi. Lục Kiến Huy không có kinh nghiệm hôn môi, lại còn bị mấy chuyện đêm qua dọa sợ. Đầu lưỡi của người kia luôn làm loạn trong khoang miệng của anh, làm cho anh hít thở cũng không thông. Anh cúi gằm mặt, cố chấp mà né tránh, khiến Hứa Đình Chương mấy lần đều không hôn được. Hứa Đình Chương không cẩn thận còn bị sứt môi mẻ lưỡi, lửa giận liền bùng lên, âm trầm gằn giọng, "Anh vợ, anh không phải là thích mạnh bạo chứ? Không thao liền không thoải mái?" Nếu như là như vậy, hắn càng vui, đỡ phải tốn thời gian nói lời ngon tiếng ngọt.
Lục Kiến Huy bị chấn động. Anh nghe ra ngữ ý đe dọa của Hứa Đình Chương, một cỗ chua xót oan ức liền cuộn lên. Anh quá vô tội, không duyên không cớ mà gặp phải chuyện như vậy, còn bị vu oan. Anh yếu ớt giãy giụa hai cánh tay, oán giận tiếp thêm dũng khí, trấn áp lại hoảng sợ trong lòng.
"Tôi không cần cậu hôn tôi! Không muốn cho cậu thao, cậu là kẻ hạ lưu!" anh không không cẩn thận ngôn từ mà lớn tiếng, quay lưng lại với Hứa Đình Chương, vặn vẹo thân thể sát qua cái mâm bên cạnh, không cẩn thận đẩy nó rơi xuống, méo mất một góc.
Hứa Đình Chương đối mặt với phản kích thì chỉ có thể gia tăng sức mạnh tấn công. Hắn là người khó tính, điều này ai cũng biết. Lục Kiến Huy mới ấn nhẹ điểm mấu chốt của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm trong khoảnh khắc liền lộ ra vẻ thịnh nộ. "Xem ra tôi đã không làm đến triệt để. Lão dâʍ ѵậŧ, không muốn cho tôi thao, anh còn muốn cho ai thao đây? Anh đã cho tôi chơi qua, còn ai dám mò da^ʍ huyệt của anh? Anh có gan câu dẫn em rể. Cũng được, hy vọng một lúc sau anh vẫn còn cái gan lớn đó!" Dứt lời, hắn nắm tóc anh, thô bạo mà kéo người về phía phòng ngủ.
Ở thời khắc này, Lục Kiến Huy mới rõ, Hứa Đình Chương có vẻ ngoài tuấn tú nhưng sức lực lại hơn người. Hắn ngang tàng không cho anh cơ hội lựa chọn. Đầu anh bị ép ngược lại, da đầu đau nhói khiến anh tỉnh táo, rõ ràng chính mình ngu xuẩn mà lỡ mồm nói ra những từ đó.