Giống Như Nhớ Em

Chương 13: Kiên định

Ninh Chi và Trần Dã trở lại phòng bi-a, cô và Tiết Bân tiếp tục chơi cờ cá ngựa.

Trần Dã ngồi bên cạnh nhìn xem.

Chơi cờ cá ngựa hoàn toàn không cần kỹ thuật gì, chủ yếu phải dựa vào may mắn. Nhưng hiển nhiên, hôm nay Ninh Chi không được may mắn lắm thì phải.

Mỗi lần ném xúc xắc, nếu không phải là một thì sẽ ra hai, sau một lúc đã tụt lại một đoạn xa so với ba người kia.

Ninh Chi vô cùng chán nản.

Trần Dã không nhịn được nữa, chờ đến lượt cô, anh mở miệng nói: “Để anh thay em ném một lần.”

Đương nhiên Ninh Chi không có ý kiến gì, gật đầu nói: “Được.”

Anh cầm lấy xúc xắc, quơ quơ vài lần rồi ném một cái đã ra số sáu.

Theo quy định, tung ra số sáu có thể tiếp tục đổ một lần nữa.

Trần Dã tiếp tục đổ xúc xắc, ba lần liên tiếp ra số sáu, mấy con cá ngựa ở phía sau đã đuổi kịp đối thủ.

Ninh Chi ‘oa’ một tiếng, quay đầu nhìn anh, mắt hạnh lấp lánh tràn đầy khâm phục: “Anh Trần Dã, anh lợi hại thật đó.”

Nói xong, cô bóc một viên kẹo, đặt lên lòng bàn tay trắng mềm đưa qua cho anh: “Cho anh nè.”

Tiết Bân, Phó Khải và Thành Nhất Minh bị nhồi cơm chó ngay tại chỗ, trong lòng cực kỳ chua xót.

Giọng nói của cô vô cùng mềm mại, nụ cười ngọt ngào động lòng người, đến bây giờ ba người bọn họ mới cảm nhận được lợi ích của việc có em gái.

Nghe em gái dùng giọng nói ngọt ngào, mềm mại gọi anh trai, khen anh trai lợi hại, chẳng phải lòng tự trọng của đàn ông đã được bơm kịch trần rồi sao!

Huống chi đây còn là cô em gái xinh đẹp như vậy! Chỉ nhìn thôi đã thấy vui rồi!

Trong nháy mắt bọn họ đã nghĩ thông suốt, bảo sao anh Trần Dã lại mất khống chế như vậy, ngày đó suýt chút nữa đánh chết thằng nhóc Triệu Thần kia.

Nếu bọn họ có cô em gái xinh đẹp, ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn bọn họ cũng sẽ liều mạng che chở cho cô rồi!

Thành Nhất Minh động lòng, không sợ chết mà hành động: “Em gái Chi Chi à, hay là em cũng nhận anh là anh trai đi, sau này nếu có ai bắt nạt em, em cứ nói với anh một câu, anh nhất định sẽ đánh chết thằng quỷ đó.”

Phó Khải cười đến vui tươi hớn hở giống như một con nai vàng ngốc nghếch, không biết mình sắp chết cũng hùa theo: “Đúng vậy, hay là em cũng nhận anh làm anh trai luôn đi.”

Tiết Bân không phục: “Nếu hai người bọn họ có thể làm anh trai của em vậy thì anh cũng làm được!”

Ninh Chi: “...”

Cô cần nhiều anh trai như vậy làm gì?

Chỉ là mọi người biểu hiện rất nhiệt tình, cô cũng ngại cự tuyệt bọn họ.

Chỉ có thể lặng lẽ kéo tay áo Trần Dã dưới bàn, muốn anh đứng ra nói hộ cô một câu.

Trần Dã đã sớm khó chịu với ba người bọn họ.

Bên ngoài còn nhiều em gái như vậy, sao bọn họ lại muốn cướp người của anh?

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua ba người, không còn chút tình nghĩa anh em nào với bọn họ nữa: “Dựa vào cái gì mà bọn mày muốn em ấy nhận làm anh trai? Em ấy học giỏi đứng đầu trong lớp, còn bọn mày thì sao?”

“Tổng điểm còn chưa đến 300, ha? Thành tích nát như vậy còn muốn người ta gọi mình là anh trai?”

Ba người bọn họ xấu hổ cúi đầu.

Ai da, thời buổi này, thành tích quá kém cũng không xứng với em gái mà.

Quá khó khăn, bọn họ quá khổ rồi!

Nhưng mà suy đi nghĩ lại, bọn họ chợt phát hiện ra một điểm không đúng…

Anh Dã à, anh dựa vào cái gì mà dám khinh bỉ thành tích của chúng tôi vậy? Nếu thành tích của anh tốt thì vì sao trước đó anh phải vào trường cao đẳng giống như chúng tôi chứ?

Huống chi lần nào diễn ra kỳ thi, không phải tụi tôi mới là người bận rộn đi tìm đáp án cho anh chép đấy sao?

Sắp đến giờ ăn cơm tối, Trần Dã định dẫn Ninh Chi đi ăn cơm cùng.

Thành Nhất Minh giữ lại: “Chúng ta cùng đi đi, phía dưới có tiệm lẩu ngon lắm đấy.”

Tiết Bân cũng nói: “Dưới tầng một có một nhà hàng được đánh giá rất cao, tớ đã đặt chỗ trước rồi, chúng ta cùng đi ăn nhé, nhiều người ăn lẩu mới càng vui chứ.”

Trần Dã trực tiếp cự tuyệt: “Cổ họng đau, không ăn được món cay.”

Phó Khải nghĩ ra một biện pháp: “Vậy anh đừng ăn cay nữa, gọi một nồi lẩu uyên ương đi.”

Trần Dã: “Không có cay ăn không quen.”

Phó Khải, Tiết Bân và Thành Nhất Minh: ?

Bình thường anh ăn cái gì cũng được, sao hôm nay lại đổi gió đòi hỏi nhiều thế?

Đúng là không hiểu nổi mà.

Trần Dã dẫn Ninh Chi ra khỏi phòng bi-a.

Ninh Chi đề nghị: “Anh Trần Dã, hay là buổi tối chúng ta đi ăn cháo đi, cháo thanh đạm sẽ thích hợp với anh hơn.”

Trần Dã không chút do dự đồng ý, dù sao đó cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.

Ninh Chi lại nói: “Vậy anh thử tìm kiếm xem gần đây có quán cháo nào không.”

Trần Dã lấy điện thoại di động từ trong túi quần, đang định mở khóa bàn phím, động tác trên tay đã dừng lại.

Anh nhớ ra hình nền điện thoại di động của mình vẫn để ảnh chụp của cô, tuyệt đối không thể để cho cô nhìn thấy.

Ninh Chi ở bên cạnh chờ một lúc lâu mà anh vẫn không di chuyển, qua một lúc lâu, anh mới khô khan nói một câu: “À, anh chợt nhớ ra điện thoại bị hỏng rồi, không dùng được.”

Ninh Chi: “...?”

Ninh Chi có chút buồn bực, cô vốn xui xẻo như vậy sao?

Lần trước anh đến tìm cô thì xe máy của anh bị hỏng.

Lần này cô đến tìm anh thì điện thoại của anh bị hỏng rồi!

Bên cạnh trung tâm thương mại có một con phố ăn vặt.

Bởi vì không có điện thoại di động dẫn đường, hai người quẹo trái quẹo phải, cuối cùng mới tìm được một quán bán cháo.

Cửa hàng này có phong cách vô cùng thanh lịch, bàn ghế đều làm bằng trúc có màu xanh biếc, ghé sát vào còn có thể ngửi thấy mùi trúc nhàn nhạt.

Ninh Chi rất thích bầu không khí này, cô và Trần Dã cùng ngồi xuống, gọi hai chén cháo thịt nạc trứng muối và hai phần bánh bao.

Trong lúc chờ đợi, Ninh Chi nhìn anh, mím môi, ngữ khí chân thành nói: “Anh Trần Dã, chuyện nam sinh kia, thật sự rất cảm ơn anh.”

Trần Dã cầm ấm nước nóng trên bàn lên, ngón tay thon dài chạm đến quai ấm, rót chút nước nóng vào trong ly.

Nước mới đun xong nên hơi nóng lập tức bốc lên.

Anh nhúng hai đôi đũa vào khử trùng: “Em đã gọi anh một tiếng anh trai thì sao anh có thể để những người đó bắt nạt em được?”

Nói xong, lông mày anh chợt nhăn lại, bắt đầu giáo huấn: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài thì phải đề cao cảnh giác, mười thằng thì có chín thằng chẳng có ý định tốt đẹp gì cả, vậy mà em còn dám đi dạy thêm cho người ta?”

Ninh Chi cong mắt, mỉm cười làm hòa: “Đâu đến nỗi như vậy, anh Trần Dã là người tốt mà.”

Trần Dã chợt im lặng, không lên tiếng nữa.

Trong lòng anh tự biết bản thân mình cũng chẳng phải loại người ngoan hiền, tốt lành gì, bằng không anh đã không mơ thấy mình làm mấy chuyện dơ bẩn đó với cô.

“Em vẫn có ý thức cảnh giác mà.” Ninh Chi lên tiếng giải thích cho chính mình, cô kéo khóa cặp sách bên ngoài, lấy ra một thứ.

“Anh xem cái này đi.”

Trần Dã đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một gói giấy nho nhỏ, không biết bên trong chứa cái gì.

“Sáng sớm trước khi ra khỏi nhà, em đã lấy một nắm bột ớt. Nếu cậu ta dám làm gì quá đáng thì em sẽ rắc bột ớt lên mặt cậu ta, sau đó nhân cơ hội chạy đi.”

Cánh tay trắng mịn của cô gái nhỏ chống trên bàn, mặt mày nghiêm túc kể lại kế hoạch của mình, dáng vẻ vô cùng tin tưởng vào kế hoạch hoàn hảo không lỗ hổng kia.

Trần Dã bật cười một tiếng: “Ai dạy cho em phương pháp ngu xuẩn này vậy?”

“Sao lại ngu xuẩn được?” Ninh Chi trợn tròn mắt, giọng nói có chút không phục.

“Là em nhìn thấy người ta làm trên TV đó.” Cô nói tiếp: “Trên TV người ta nói rằng con gái đi bộ ban đêm nên mang theo một gói bột ớt bên mình, nếu gặp phải kẻ xấu thì ném lên mặt hắn ta.”

Trần Dã nhếch môi, nhìn gói đồ chơi nhỏ kia rồi cười nhạo một tiếng: “Em biết không, nếu đàn ông đã nổi lên ham muốn thì một gói bột ớt này cũng vô dụng thôi.”

Trước kia hiếm khi nào anh sẽ nói những chuyện này với cô vì cô còn quá nhỏ, lại đơn thuần như tờ giấy trắng, rất khó để nói thành lời những việc như thế này.

Hơn nữa lúc ấy bọn họ còn cùng học ở trường trung học cơ sở, Trần Dã nghĩ mọi việc đều có anh che chở thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng giờ mọi việc đã khác. Rất nhiều lúc anh sẽ không ở bên cạnh cô, quan trọng hơn là cô đã không còn vẻ thiếu nữ, ngây ngô trẻ con kia nữa, càng lớn lên thì càng xinh đẹp lóa mắt.

Giống như hoa sơn chi lặng lẽ nở rộ trên đầu cành, thanh thuần động lòng người khiến người ta liếc mắt một cái liền không rời mắt được nữa.

“Trên TV người ta còn dạy cái gì nữa?” Trần Dã nhướng mày, dứt khoát mượn cơ hội này để giảng giải cho cô.

Ninh Chi chống cằm, nhớ lại một chút, sau đó mặt từ từ đỏ lên.

“Là…” Cô đỏ mặt, ấp a ấp úng, thật sự có chút khó mở miệng: “Chương trình nói nếu gặp nguy hiểm thì… có thể đá vào nơi đó.”

Trần Dã nhíu mày muốn mắng chửi ngay lập tức. Cái chương trình vớ vẩn này dạy cái quái gì vậy?

Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc nói: “Với chút sức lực cỏn con kia của em sẽ có tác dụng ư? Mà em đá có chuẩn không? Nếu em đá không trúng, chọc giận người ta thì em biết hậu quả sẽ nghiêm trọng nhường nào không?”

Ninh Chi bị anh ép hỏi đến á khẩu không trả lời được, cô đỏ bừng mặt, yên lặng lắc đầu.

Trần Dã lại nói: “Gặp nguy hiểm thì phải chạy, chạy càng nhanh càng tốt.”

“Nếu gặp phải chuyện như tối hôm qua thì em đừng chuẩn bị bột ớt gì cả, lập tức gọi điện thoại cho anh để anh tới đánh nó một trận, thế mới có tác dụng được.”

Ninh Chi cúi đầu, không lên tiếng.

“Biết chưa?” Anh lại hỏi.

“Nhưng nếu lần nào em cũng tìm anh thì em sẽ gây thêm phiền toái cho anh, em không muốn làm như thế.” Cô trả lời, giọng nói nho nhỏ vô cùng rầu rĩ.

“Sẽ không.” Anh nói, ngữ khí hết sức kiên định.

Ninh Chi ngẩng đầu lên, chạm vào tầm mắt của anh.

“Chi Chi sẽ không bao giờ gây phiền toái cho anh cả.”

Ninh Chi sửng sốt, nhũ danh của cô được anh gọi bằng chất giọng cực kỳ dịu dàng, còn có chút lưu luyến nỉ non.

Trần Dã tiếp tục nói: “Vì Chi Chi là…”

Dừng lại một chút, hồi lâu sau vẫn không thấy anh lên tiếng, đôi đồng tử đen kịt thâm thúy khiến Ninh Chi không hiểu anh đang nghĩ gì.

Lông mi cô run rẩy, ngây thơ hỏi: “Là cái gì vậy?”

Là ánh bình minh, là khát vọng, là tình yêu và du͙© vọиɠ mà anh hằng khao khát bấy lâu. Là cầu mà không được còn thống khổ hơn nhiều.

Lúc này nhân viên phục vụ bưng hai chén cháo và hai phần bánh bao tới, còn có một đĩa dưa muối tặng kèm.

“Là em gái anh.” Trần Dã nhìn đôi mắt sạch sẽ của cô, nhếch môi cười nhạt: “Là người anh vẫn luôn muốn bảo vệ.”

Anh nhẹ nhàng đưa đôi đũa qua: “Được rồi, mau ăn đi.”

Cháo nấu đặc sệt kết hợp với bánh bao và dưa muối, mùi vị thanh đạm cũng không tệ.

Đối diện nhà hàng này là một nhà hàng thịt nướng, mùi thơm của thịt nướng cùng khoai tây chiên theo gió bay tới.

Mùi thơm kia thật sự mê người, Ninh Chi múc cháo trong bát nhưng thật sự không nhịn được, khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Động tác rất nhỏ đã bị Trần Dã nhìn thấy, anh đứng lên, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Ninh Chi lắc đầu, khuyên anh: “Cổ họng anh đau, không thể ăn đồ nướng.”

Trần Dã cười: “Anh sẽ không ăn, chỉ mua cho em thôi.”

Anh cong khóe môi, trêu chọc cô: “Trông em thèm đến nỗi sắp chảy nước miếng rồi, nếu anh không mua thì chắc em sẽ ăn thịt anh mất.”

Ninh Chi đỏ mặt, trừng anh một cái: “Em không hề thèm đến chảy nước miếng đâu nhá.”

Ngữ điệu mềm mại, không hung dữ chút nào, nghe không khác gì đang làm nũng với anh.

Tâm tình anh trở nên tốt hơn, bật cười một tiếng, ngữ khí giống như dỗ trẻ con: “Ừm, vậy Chi Chi không chảy nước miếng muốn ăn cái gì?”

Ninh Chi muốn ăn rất nhiều, muốn ăn thịt nướng, ngô nướng, khoai tây nướng, bánh bao nướng…

Cuối cùng lại lắc đầu, bàn tay nhỏ bé lắc qua lắc lại: “Thôi bỏ đi, em không ăn cái gì đâu.”

Trần Dã không hiểu nổi, khó hiểu “ừm” một tiếng.

“Hiện tại anh Trần Dã đang bị đau họng, chỉ có thể ăn những món thanh đạm này thôi. Nếu em còn ăn thịt nướng ngay bên cạnh anh, anh nhìn em ăn rồi ngửi mùi thịt nướng thơm phức như thế, chắc chắn anh cũng sẽ thèm!”

“Cho nên, em muốn ăn cháo cùng anh!”

Lúc cô bé nói những lời này, mặt mày cô vô cùng kiên định, ngữ khí thân thuộc như đang đối đãi với chiến hào, chiến hữu.

Trong nháy mắt, Trần Dã vô cùng hoảng hốt.

Nhớ lại khi còn bé, anh cũng không nhớ rõ đó là mùa hè năm nào.

Mùa hè năm đó đặc biệt nóng, nắng gắt như quả cầu lửa thiêu đốt, đến cả lá cây cũng bị nướng chín thành màu vàng, tiếng ve kêu xì xào không ngừng.

Anh bị nhốt trong nhà không được phép ra ngoài bởi vì anh đã đánh nhau với người ta vào ngày hôm qua.

Khi đó còn chưa phổ biến điện thoại di động và máy tính, cậu nhóc chưa tới mười tuổi bị nhốt ở trong nhà, nhàm chán đến muốn phát điên.

Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ khiến anh càng cảm thấy phiền phức hơn, thậm chí anh còn nảy sinh ý nghĩ nhảy xuống từ ban công tầng hai.

Dù sao cũng không quá cao.

Anh bắt đầu tìm dây thừng thì đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Anh chỉ có thể mở cánh cửa gỗ từ bên trong, cánh cửa sắt bên ngoài đã bị khóa chặt.

Ngoài cửa, cô bé mặc váy trắng đứng đó, bàn tay nhỏ bé cầm lấy một hộp đồ ăn, bên trong là mấy que kem vị dâu tây.

Cô dùng sức tách que kem dính liền vào nhau ra, cánh tay như củ sen non giơ về phía anh, nở nụ cười ngoan ngoãn mềm mại: “Anh Trần Dã, anh ăn kem đi.”

Tòa nhà này dành cho công nhân viên chức trong nhà máy, giờ này người lớn đang làm việc ở phân xưởng, không có ai đi ngang qua nên hành lang vô cùng yên tĩnh.

Hai đứa trẻ cứ đứng cách nhau một cánh cửa sắt không mở ra được, vừa nói chuyện vừa ăn kem.

Trong không khí xuất hiện mùi dâu tây ngọt lịm, anh cầm lấy que kem lạnh như băng, rốt cuộc đã không còn sự khó chịu kia nữa.

Giọng cô bé mềm mại, còn mang theo một chút nũng nịu: “Anh Trần Dã, sau này anh đừng đánh nhau với người khác nữa.”

Anh lập tức trả lời: “Không thể nào!”

Tầm mười tuổi là lúc trẻ con sinh lòng hiếu thắng mạnh nhất, anh lập tức phản đối: “Bị người ta bắt nạt mà không đánh trả, không phải sẽ bị người ta chửi là hèn sao?”

Cô bé cắn một miếng kem, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói thật lòng: “Nhưng anh đánh nhau với người khác rồi lại bị nhốt ở nhà, muốn ra ngoài cũng không được thì cũng rất đáng thương mà.”

Khi đó Trần Dã bị chọc đến điểm đau, anh tức giận hung dữ nói: “Hóa ra em đến tận đây để chê cười anh đấy à?”

“Không phải.” Cô bé lắc đầu, bị anh quát như vậy cũng không giận, cô mở to đôi mắt to trong veo: “Em tới chơi với anh mà.”

Anh càng bực mình hơn, nhấc chân đạp cửa sắt: “Anh còn chẳng ra được ngoài thì chơi cái gì cơ chứ?”

Cô bé cũng khó xử, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại. Một lát sau, bỗng nhiên đôi mắt kia chợt sáng lên: “Anh Trần Dã, anh chờ em một chút.”

Dứt lời, anh thấy cô xoay người, dùng chìa khóa buộc trên cổ mở cánh cửa đối diện.

Không lâu sau, cô lại lon ton chạy ra, bàn tay nhỏ bé cầm tờ báo và một bộ bài tây.

Tờ báo được trải trên nền xi măng, cô ngồi xuống, giơ bộ bài trong tay lên, nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Anh Trần Dã, chúng ta chơi cái này đi.”

Hướng tòa nhà này không được tốt, đến giữa trưa sẽ phải đối diện với ánh mặt trời.

Ánh mặt trời cực nóng chiếu vào từ lan can ngoài hành lang, cô gái nhỏ nhanh chóng đổ mồ hôi, vài sợi tóc ướt sũng dán lên gò má trắng nõn.

Nơi này còn có nhiều muỗi, hơn nữa còn là loại muỗi độc. Bọn chúng không cắn Trần Dã mà lựa chọn cô gái nhỏ có da thịt non mịn kia.

Muỗi đốt đỏ cả cánh tay trắng như tuyết kia, hết sức chói mắt.

Anh không nhìn được nữa, lập tức ném bài đi: “Thôi bỏ đi, em về nhà đi, đừng ở đây chịu tội nữa.”

“Em không về.” Cô nhặt lá bài anh ném lên, thông qua khe cửa sắt nhét vào trong tay anh, giọng nói mềm mại lại hết sức kiên định.

“Anh không thể ra ngoài chơi thì em phải ở bên cạnh anh.”

Đã rất nhiều năm trôi qua nhưng câu trả lời ngu ngốc kia vẫn vang vọng bên tai Trần Dã.

Dưới chùm sáng trên đỉnh đầu, cô gái nhỏ trước mắt đã trổ mã, dung mạo xinh đẹp, thướt tha.

Nhưng tận sâu trong trí nhớ, cô bé đổ mồ hôi ròng ròng, bị bao nhiêu con muỗi đốt đỏ cả người mà vẫn không chịu rời đi lại chẳng có gì khác nhau cả.

Rất nhiều chuyện thay đổi, rất nhiều chuyện lại không hề thay đổi.

Mùi thịt nướng xông vào mũi vẫn không ngừng truyền đến, môi Trần Dã khẽ nhếch lên: “Không ăn thật sao? Thịt nướng thơm quá, hay là anh mua cho em mấy xiên nhé.”

“...” Ninh Chi chịu đựng sự cám dỗ, kiên định dứt khoát lắc đầu: “Không ăn.”

Nói xong lại cúi đầu ăn cháo.

Trần Dã nhìn cái đầu nhỏ lông xù kia, ánh đèn trắng ấm áp trên đầu cô giống như một vầng sáng, lộ ra vành tai trắng nõn khéo léo, đáng yêu vô cùng.

Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, khóe môi lại nhếch lên - đúng là đồ ngốc.