Giống Như Nhớ Em

Chương 12: Tín nhiệm

Nhắc tới Trần Dã, Ninh Chi liền nhớ ra.

Người này, chính là người cô từng gặp mặt trước cửa trường học mấy tuần trước.

Nhưng lời nói của cậu ấy lại khiến Ninh Chi vô cùng hoang mang.

Làm sao cậu ấy biết cô đang dạy bổ túc cho thằng nhóc kia, việc này có quan hệ gì với Trần Dã sao?

Ninh Chi nghi hoặc nhìn về phía cậu ấy, chớp mắt mấy cái: “Cậu biết Triệu Thần à?”

Cô nhớ rõ tên của cậu ta là Triệu Thần.

Tiết Bân không muốn có quan hệ thân thiết gì với tên khốn kiếp kia nên vội vàng phủ nhận: “Cũng không tính là quen biết, chúng tôi hay chơi game với nhau nên thêm WeChat, tôi vốn không quen cậu ta.”

“Thật đấy, tôi không hề quen cậu ta.” Cậu ấy nhấn mạnh lại một lần nữa.

“Vậy anh Trần Dã cũng quen cậu ta à?” Ninh Chi lại hỏi.

Tiết Bân nghe được cô gọi Trần Dã là ‘anh’, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ mọi việc.

Bảo sao đêm hôm đó, anh Dã nhìn thấy tin nhắn WeChat trong nhóm kia đã cực kỳ tức giận, ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn gϊếŧ người vậy!

Bảo sao suýt nữa anh đã đánh chết tên khốn kiếp kia.

Thì ra đây là em gái của anh. Đã làm anh trai thì sao có thể nhìn em gái mình bị người ta đùa bỡn như thế?

“Chuyện là như này, hôm qua tôi nhìn thấy tên khốn kia gửi ảnh chụp của cô lên nhóm WeChat…”

Tiết Bân thật thà kể lại tất cả, thậm chí còn thuật lại kết quả cuối cùng cho cô nghe.

Ninh Chi nghe xong vô cùng sửng sốt. Thật sự không ngờ trên thế giới lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Điều bất ngờ hơn cả là trong khi cô hoàn toàn không biết gì cả, anh Trần Dã đã thay cô đi giáo huấn cậu ta.

Trong lòng cô vô cùng cảm kích, lại có chút áy náy, cảm giác mình luôn gây thêm phiền toái cho anh.

Tiết Bân không nhận ra tâm tình Ninh Chi có chút sa sút, cậu ấy còn vui tươi hớn hở nói: “Đúng rồi, cô còn chưa biết tên tôi sao, tôi tên là Tiết Bân, Bân trong văn võ song toàn ấy.”

“Ba tôi gửi gắm kỳ vọng mong tôi có thể học giỏi, thành tài, cuối cùng thành tích thi cấp ba của tôi không đến được 300 điểm đã phá vỡ kỳ vọng của ông ấy.”

Ninh Chi nghe xong không nhịn được bật cười.

Tiết Bân ngượng ngùng sờ gáy: “Buổi chiều cô rảnh không? Có muốn lên chơi bi-a với chúng tôi không, anh Dã cũng ở đó đấy.”

Quả thật Ninh Chi muốn tự mình nói lời cảm ơn Trần Dã, có chút ngượng ngùng hỏi: “Vậy có quấy rầy mọi người không?”

“Đương nhiên là không rồi!” Tiết Bân xua tay, cười hì hì: “Nhiều người càng náo nhiệt mà.”

Ninh Chi cùng cậu ấy đi thẳng vào thang máy lên tầng sáu.

Tầng sáu là tầng cao nhất của trung tâm thương mại, đây là khu vui chơi giải trí, bên trong có KTV, khu trò chơi, phòng bi-a các thứ.

Đây là lần đầu tiên cô đến đây.

Đến buổi tối, nơi này mới bắt đầu náo nhiệt, hiện tại mới chỉ hai, ba giờ chiều, trong đại sảnh vẫn chưa có nhiều người chơi bi-a cho lắm.

Vừa rồi Tiết Bân chơi bóng thua nên mới bị phạt xuống mua trà sữa.

Phó Khải và Thành Nhất Minh ngồi trên ghế sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc, cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Nghe thấy tiếng động, bọn họ ngẩng đầu lên, Thành Nhất Minh còn trêu chọc: “Mua trà sữa lâu như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng cậu định học làm trà sữa luôn ấy.”

Tiết Bân đặt mấy cốc trà sữa lên bàn, ‘ai da’ một tiếng, bắt đầu giáo huấn: “Các cậu dập hết thuốc lá đi, đừng để người ta ngửi thấy mùi thuốc lá của cậu.”

Vừa rồi Ninh Chi đứng ngay phía sau Tiết Bân, thân hình nho nhỏ bị cậu ấy che lấp hoàn toàn.

Lúc này, cô mới đứng sang bên cạnh, mỉm cười nhàn nhạt mang theo vài phần thẹn thùng, chào hỏi bọn họ: “Chào mọi người.”

Phó Khải và Thành Nhất Minh vô cùng sửng sốt.

Qua hồi lâu, cuối cùng bọn họ cũng dập tắt tàn thuốc trong tay.

Ai da! Đúng là tiểu tiên nữ không thể ngửi mùi thuốc lá của bọn họ được!

Ninh Chi nhìn quanh một vòng mà không thấy Trần Dã, cô quay đầu, ánh mắt hoang mang nhìn Tiết Bân.

Tiết Bân hiểu ý, hỏi Phó Khải và Thành Nhất Minh: “Này, anh Dã của chúng ta đâu, anh ấy đi đâu rồi?”

“Không biết nữa.” Phó Khải trả lời: “Cậu vừa ra ngoài mua trà sữa thì anh Dã đã cầm chìa khóa xe máy đi ra ngoài rồi.”

Tiết Bân bảo Ninh Chi ngồi xuống, có vẻ rất thân quen dặn dò: “Em gái Chi Chi à, em cứ ngồi đây chờ một lát, chắc lát nữa anh Dã sẽ quay trở lại thôi.”

Ninh Chi nghe cậu ấy gọi như thế chợt đỏ bừng mặt. Ngoại trừ Trần Dã ra thì chưa có ai gọi nhũ danh của cô cả.

Phó Khải và Thành Nhất Minh dịch mông sang bên cạnh, dọn chỗ cho cô ngồi.

Tiết Bân cầm lấy một ly trà sữa, đưa cho cô: “Chắc con gái các em đều thích ngọt phải không, ly này có bỏ thêm kem, chắc em sẽ thích uống.”

Ninh Chi nhận lấy, vội vàng cảm ơn.

Cậu ấy xua tay: “Em còn khách khí cái gì, em là em gái anh Dã thì đương nhiên cũng là em gái của tụi anh rồi. Đúng rồi, em có biết chơi gì không?”

Ninh Chi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tôi biết chơi cờ cá ngựa.”

Tiết Bân ngẩn ra, cờ cá ngựa cũng được tính là chơi sao?

Thành Nhất Minh phì cười: “Được, được, chúng ta chơi cờ cá ngựa.”

*

Trần Dã đi một chuyến đến phòng tập đàn.

Cũng không hẳn là có chuyện cần tìm Ninh Chi, chỉ là rất muốn gặp cô.

Thứ bảy tuần trước, cả đêm anh không ngủ được. Lúc trước anh còn cho rằng mình đã nghĩ thông suốt, có thể buông tay nhưng cuối cùng mới phát hiện, mình không thể làm được.

Mặc dù lúc này anh có thể đánh tên khốn kiếp có mưu đồ bất chính với cô, nhưng lần sau thì sao?

Nếu cô gái nhỏ gặp được người con trai cô thật sự yêu thích, bọn họ sẽ kết giao, cô sẽ nắm tay, hôn môi, thậm chí là... làm những chuyện thân mật hơn với tên đó.

Những khát vọng và hy vọng xa vời trong giấc mơ của anh sẽ trở thành hiện thực, chỉ là cô sẽ làm việc đó với một người đàn ông khác.

Chỉ mới suy nghĩ đến đây, Trần Dã đã ghen tị đến phát điên lên rồi.

Buổi tối hôm đó, anh tựa vào bệ cửa sổ, một điếu rồi lại một điếu.

Ngôi sao phía cuối chân trời dần biến mất, vệt đỏ thẫm dâng lên phía xa xa nhưng vẫn không thể nào chiếu sáng được trái tim anh.

Ngược lại anh còn cảm nhận vô cùng rõ ràng, từ chỗ tối tăm nhất trong lòng xuất hiện một con rắn độc đang quấn chặt lấy.

Đó là du͙© vọиɠ và tội ác của anh.

Cửa phòng luyện đàn đóng lại, anh không nhìn thấy ai khác. Anh khẽ nhếch miệng, tự cười nhạo chính mình.

Cảm giác tự giễu này kéo dài đến tận phòng bi-a.

Sô pha bằng da màu đen, trên bàn trà có mấy cái bật lửa, trong gạt tàn chứa đầy tàn thuốc, một mẩu tàn thuốc hút dở cũng bị dụi tắt.

Nơi anh thường ngồi nhất lại đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ không hề phù hợp với khung cảnh xung quanh.

Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, áo hoodie màu trắng in nhân vật hoạt hình, quần jean màu đen vừa vặn, khí chất sạch sẽ lại thuần túy.

Trần Dã đứng im không nhúc nhích, không biết tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này.

Bàn tay nhỏ bé của Ninh Chi quơ qua quơ lại, ném xúc xắc xuống. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh, cô lập tức cười rộ lên, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Anh Trần Dã đã về rồi.”

Trần Dã nhìn nụ cười sáng rực rỡ của cô, con ngươi trở nên đen kịt, giọng khàn khàn hẳn đi: “Sao em lại ở đây?”

Ninh Chi chỉ Tiết Bân bên cạnh, thành thật nói: “Em gặp cậu ấy ở cửa trung tâm thương mại, cậu ấy nói anh ở đây nên liền dẫn em tới.”

Nói xong lại đứng lên đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói với anh: “Cái kia, anh Trần Dã, anh giúp em chơi một lát đi, vừa rồi em uống rất nhiều trà sữa, bây giờ muốn đi vệ sinh.”

“Anh đi với em.”

“A, không cần đâu.” Cô khoát tay, mặt hơi đỏ lên: “Em tự đi là được rồi.”

“Nhà vệ sinh ở đây tương đối khó tìm.” Trần Dã nói tiếp, nhấc chân đi theo.

Ninh Chi đành phải đi theo phía sau anh.

Sau đó mới phát hiện, chỉ cần đi thẳng theo bảng chỉ dẫn trên đỉnh đầu, quẹo trái một lần là tới, khó tìm cái gì cơ chứ.

Cô đi vào, rất nhanh đã giải quyết xong. Cô rửa sạch tay, lắc hết bọt nước trên tay rồi mới đi ra.

So với sự náo nhiệt của phòng bi-a, nơi này rất yên tĩnh.

Sàn đá cẩm thạch trắng đen in hoa văn rõ ràng, ánh đèn trên cao phản chiếu xuống dưới.

Thiếu niên đứng ở cuối hành lang, tóc ngắn đen nhánh, một nửa khuôn mặt bị ánh sáng bao phủ, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, thần sắc khó bề phân biệt.

Ninh Chi thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi qua, muốn dọa anh một chút.

Nhưng mà vừa mới đến gần, anh đã lập tức ngẩng đầu lên như thể có linh cảm vậy.

Ngược lại còn khiến cô giật mình.

Ninh Chi thất vọng há miệng, hỏi anh: “Vừa rồi anh đi đâu vậy? Em chờ anh gần một tiếng rồi đó.”

Trần Dã không biết phải trả lời như thế nào, có rất nhiều lúc anh cũng không biết nên nói ra tâm tư của mình ra sao.

Thích bao nhiêu thì càng sợ mất bấy nhiêu. Cho dù hiện tại cũng không tính là có được.

Thấy anh vẫn không lên tiếng, Ninh Chi nghiêng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía anh trông vô cùng ngoan ngoãn.

Trần Dã nhớ tới chiều hoàng hôn rất nhiều năm về trước.

Lần đầu tiên gặp nhau ở đầu ngõ nhỏ, cô mặc chiếc váy nhỏ màu xanh lá cây, tinh xảo đáng yêu như búp bê, đôi mắt hạnh sạch sẽ, đẹp đẽ nhìn thẳng vào mắt anh.

Mười mấy năm trôi qua, cô bé kia đã lớn lên nhưng đôi mắt kia vẫn sạch sẽ, trong suốt như thế, thậm chí còn thuần khiết hơn nhiều so với đá quý vô giá.

Cô chưa từng thay đổi, vĩnh viễn đáng yêu và đơn thuần như vậy. Chỉ có anh thay đổi thôi.

Trần Dã im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Anh ra ngoài mua chút đồ.”

Ninh Chi ‘ồ’ một tiếng, không chút hoài nghi.

Hai người đi về phía trước, Trần Dã lại mở miệng: “Em vốn không biết Tiết Bân sao còn dám đi lên với cậu ấy, lỡ như bị người ta bán đi thì sao?”

Rõ ràng là quan tâm nhưng ngữ khí lại vô cùng cứng rắn. Ninh Chi không nhịn được nở nụ cười.

Cô nhớ lại khi còn bé, an ninh chỗ tiểu khu của bọn họ không được tốt lắm, thường xuyên xuất hiện bọn buôn người lừa bán trẻ em.

Mọi người hay truyền tai nhau mấy chuyện này, khi đó anh cũng dặn dò cô không được chạy lung tung, nếu không sẽ bị bọn buôn người lừa bán vào trong núi sâu.

Anh còn hung dữ đe dọa nói trong núi có hổ, sư tử, sói xám và mụ phù thủy già không cho cô ăn cơm, sau đó còn đâm kim lên người cô, miêu tả sinh động như thật.

Khi đó lá gan của cô còn nhỏ, vừa bị dọa đã ‘oa’ một tiếng, khóc lóc thương tâm.

Anh không có cách nào khác, chỉ đành dỗ dành cô: “Sau này mỗi ngày em phải đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để bọn buôn người bắt em đi.”

Dỗ dành hơn mười phút, cô mới chịu ngừng khóc, bộ dáng vô cùng yếu ớt.

Anh hết cách với cô, cuối cùng phải lấy tất cả tiền tiêu vặt ra, dắt cô nhóc đáng thương đến cửa hàng nhỏ ở đầu phố để mua một đống đồ ăn vặt.

Anh bóc một viên kẹo vị dâu tây ra, nhét vào miệng cô: “Khóc mãi thôi, con gái tụi em phiền muốn chết.”

Ngoài miệng nói lời ghét bỏ nhưng anh vẫn lấy tay lau nước mắt trên mặt cho cô.

Hiện tại Ninh Chi nhớ lại chợt cảm thấy vô cùng buồn cười, cũng cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Rõ ràng anh đang nói chuyện rất nghiêm túc, vậy mà cô gái nhỏ lại dám cười.

Trần Dã nghiêm mặt: “Còn cười nữa? Em có biết ý thức phòng bị là gì hay không?”

Phòng bi-a ở ngay trước mắt, Ninh Chi dừng bước, nhìn về phía anh, giọng nói mềm mại: “Em biết mà, nhưng cậu ấy là bạn của anh mà.”

Trần Dã chợt sửng sốt.

Đôi mắt cô trong suốt như nước mùa thu, nhẹ nhàng cong lên: “Anh tốt như vậy, cho nên em tin tưởng, chắc chắn bạn bè của anh cũng không phải người xấu.”

Sự tín nhiệm và thiên vị của cô chỉ dành riêng cho anh.

Trái tim Trần Dã như bị ai nắm chặt lấy thật chặt.

Giờ khắc này, trái tim bị bủa vây trong bóng tối đã xuất hiện một tia sáng rực rỡ.

Dường như âm thanh của con rắn độc kia đã biến mất.