Giống Như Nhớ Em

Chương 11: Suýt chút nữa mất mạng ngay tại chỗ

Trạng thái quan hệ của Trần Dã và Ninh Chi còn chưa được cập nhật.

Ấn tượng của cậu ấy dừng lại ở lần gặp mặt trước.

Trước cổng trường, Trần Dã vô cùng lạnh nhạt với cô gái kia, thái độ kia như thể không thèm để ý tới.

Bởi vậy lúc này, Tiết Bân liếc mắt nhìn Trần Dã đang đánh bài, không biết có nên nói chuyện này cho anh biết hay không.

Do dự một chút, cậu ấy quyết định tạm thời án binh bất động, quan sát trước rồi nói sau.

Những người trong nhóm vẫn còn náo loạn, đắc ý không ngừng.

[Triệu Thần]: Tao nói cho bọn mày biết một tin, người ta không chỉ xinh đẹp mà giọng nói cũng cmn dễ nghe cực kỳ.

[Vương Chí Văn]: Ha ha ha ha tao không tin, trừ khi lần sau mày thử ghi âm để bọn tao nghe một chút.

[Lý Phàm]: Mày nói nhiều như vậy, rốt cuộc có thể hẹn người ta ra ngoài cho mấy anh em gặp mặt hay không?

Tiết Bân nhíu mày nhưng không lên tiếng, tiếp tục xem.

[Triệu Thần]: Có vẻ không dễ thành công đâu, tao mới chỉ ngồi gần cô ấy một chút mà cô ấy đã dịch ghế sang, nếu hẹn gặp thì chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý rồi.

[Triệu Thần]: Cô ấy và nữ sinh bình thường chúng ta hay tiếp xúc đều không giống nhau, cô ấy đặc biệt thuần khiết, vừa nhìn đã biết là người chưa từng yêu đương. Mấy lần tao muốn sờ bàn tay nhỏ bé của cô ấy mà cũng không dám, sợ dọa người ta chạy mất.

[Triệu Thần]: Nói đến đây là tao lại buồn, thật lòng tao chẳng biết phải theo đuổi con gái kiểu như vậy thế nào.

[Lý Phàm]: Mẹ nó, mày được gặp người đẹp còn khoe mẽ đấy ư, người vừa xinh đẹp vừa thuần khiết như vậy, mày phải tích phúc tám đời mới gặp được đấy.

[Lý Phàm]: Tao chỉ cho mày một chiêu, có muốn nghe không?

Triệu Thần lại phát mấy bao lì xì lớn.

Lý Phàm nhận được tiền lì xì, bèn truyền thụ kinh nghiệm.

“Không phải cuối tuần sau mày còn gặp cô ấy sao? Mày giả vờ rót nước cho cô ấy, không cẩn thận làm ướt đồ. Chắc chắn cô ấy không mang đồ để thay, mày nhân cơ hội này cho người ta mặc quần áo của mày, còn đoạn sau như nào chắc mày tự hiểu rồi nhỉ.”

Lời này vừa nói ra, những người khác trong nhóm bắt đầu ồn ào hẳn lên.

“Mẹ nó cao tay thật đấy! Mày lại khiến tao nhớ đến mấy cảnh quay trong phim Nhật Bản ấy!”

“Hắc hắc hắc tao cũng cảm thấy biện pháp này có tác dụng đấy, dù sao thì ba mày cũng không có nhà, mẹ mày lại thường xuyên ra ngoài đánh bài, trong nhà chỉ có hai người mà thôi, muốn làm cái gì mà chẳng được.”

“Lúc đó đừng quên chia sẻ với bọn tao đấy nhé!”

Tiết Bân nhíu chặt lông mày.

Mẹ nó, tuy ngày thường cậu ấy cũng gây chuyện thị phi không ít nhưng vẫn chưa bao giờ làm loại chuyện ghê tởm bỉ ổi như vậy.

Bọn nhóc ranh này đang bày trò quỷ quái gì vậy, còn biết nói tiếng người không vậy?

Tiết Bân không thể nhịn được nữa, cũng mặc kệ hiện tại quan hệ giữa anh Dã và cô gái kia có tốt hay không, tóm lại đều là người quen biết cả, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn con gái nhà người ta bị mấy tên nhóc ranh này bắt nạt được!

Tinh thần chính nghĩa khiến cậu ấy lập tức đứng bật dậy.

Mấy người khác hoảng sợ, tay Phó Khải run lên, thiếu chút nữa làm rơi bài trong tay, trêu chọc nói: “Mắc tiểu vậy sao, chưa được bao lớn mà thận đã kém vậy à.”

Tiết Bân nhìn Trần Dã, muốn nói lại thôi.

Trần Dã nắm một xấp bài trong tay, không chút hoảng loạn, giương mắt nhìn cậu ấy: “Làm sao vậy?”

Tiết Bân há miệng, không tiện nói những lời bậy bạ trong nhóm chat ra ngoài.

Suy nghĩ một chút, cậu ấy dứt khoát đưa di động qua cho Trần Dã xem.

“Anh Dã, anh xem cái này đi.”

Trần Dã cầm điện thoại di động của cậu ấy, ban đầu còn thờ ơ liếc nhìn một lượt. Chờ đến khi nhìn thấy tấm ảnh chụp lén kia, ánh mắt anh đột nhiên mãnh liệt, căng thẳng hơn hẳn.

Tiếp theo, những lời khó coi đập ngay vào mắt.

[Triệu Thần]: Được, ngày mai để tao thử xem, nếu thành công thì mời bọn mày ăn bữa cơm, để bọn mày tùy ý chọn món.

[Triệu Thần]: Tao cũng không kỳ vọng có thể làm được gì nhiều, chỉ cần hôn được tiểu tiên nữ một cái là đã mãn nguyện rồi.

Ngón tay Trần Dã dùng sức, nắm chặt điện thoại di động, mu bàn tay nổi lên gân xanh, chỉ hận không thể bóp nát màn hình điện thoại di động.

Lần này không chỉ có Tiết Bân, ngay cả Phó Khải và Thành Nhất Minh ngồi bên cạnh cũng cảm giác được tâm tình anh đã xấu đến cực điểm.

Thành Nhất Minh cẩn thận từng li từng tí, cân nhắc hỏi: “Anh Dã à, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Trần Dã lạnh lùng nhìn Tiết Bân, từng câu từng chữ thốt ra đều giống như được ngâm trong băng lạnh ngàn năm: “Tên khốn kiếp này ở đâu?”

*

Hơn chín giờ, Ninh Chi mới về đến nhà.

Trong nhà không có ai, rất yên tĩnh.

Cô thay dép lê, về phòng mình, tranh thủ thời gian lấy bài tập ra làm trước.

Làm xong bài thi toán, ngoài cửa có động tĩnh, Ninh Chi đặt bút xuống, đứng dậy.

Trong phòng khách, Ninh Mạt mới học xong Taekwondo trở về.

Trương Anh vô cùng thương xót cô con gái nhỏ này, nói rằng đây là tâm can của bà ấy cũng không quá đáng.

Nửa năm nữa, Ninh Mạt sẽ lên lớp một, Trương Anh sợ cô bé bị bạn học nam bắt nạt nên đã đăng ký lớp học Taekwondo cho cô bé.

Nhìn thấy Ninh Chi đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn ngập hưng phấn, hào hứng nói: “Chị ơi, hôm nay em học được rất nhiều chiêu thức đấy.”

Nói xong, cô vung nắm đấm nhỏ của mình sang trái rồi sang phải, đồng thời phát ra tiếng ‘hừ hừ ha ha’ như đang đấu võ thật vậy.

Cũng nhìn ra chút khí thế đấy, Ninh Chi không nhịn được bật cười, yêu thương xoa đầu cô bé: “Mạt Mạt thật lợi hại.”

Ninh Mạt được chị gái khích lệ nên càng vui vẻ, vui vẻ rạo rực chạy tới mở ti vi lên, chờ bộ phim hoạt hình sắp được phát sóng.

Trương Anh hỏi: “Hôm nay con dạy bổ túc cho con trai chủ nhiệm thế nào?”

Ninh Chi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Mẹ ơi, con không muốn dạy bổ túc cho cậu ta nữa, có được không? Con cảm giác cậu ta không muốn học một chút nào, hơn nữa…”

Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Cậu ta luôn nói những điều không đứng đắn với con, còn cố ý ngồi gần con.”

Trương Anh thu lại nụ cười, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đã hứa với người ta thì sao có thể không đi được? Công việc của ba con phải trông cậy vào người ta, nếu ba con thất nghiệp thì một nhà bốn người này chỉ dựa vào một mình mẹ thôi sao? Con không muốn đi thì cả nhà chúng ta sẽ phải uống gió Tây Bắc đó.”

“Mẹ cực khổ nuôi con ăn học nhiều năm như vậy, tốn không ít tiền vì con mà sao con không biết ơn chút nào vậy?”

Giọng bà ấy sắc bén, lạnh lùng trách móc Ninh Chi không ngừng.

Đến cuối cùng, bà ấy mới hòa hoãn hơn một chút, bà ấy vỗ bả vai cô như an ủi: “Con không cần suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì nó cũng chỉ là đứa nhỏ mà thôi, nó có ý xấu gì được cơ chứ. Có lẽ nó chỉ muốn trêu đùa con một chút, con kiên trì hết học kỳ này là được.”

Cảm giác chua xót trong lòng Ninh Chi tăng lên, nhưng đối mặt với Trương Anh, rất nhiều lời như nghẹn lại trong cổ họng, nói không nên lời.

Cô trở về phòng, đóng cửa lại, tiếp tục viết bài thi vừa rồi còn chưa làm xong.

Lạch cạch một tiếng, mấy dòng chữ trên bài thi dần dần trở nên mơ hồ, cô lấy tay dụi dụi đôi mắt phiếm hồng nhưng càng nhiều nước mắt rơi xuống hơn.

Cô nằm sấp trên bàn, trong lòng vô cùng khổ sở, cây bút trong tay vẽ loạn trên tờ giấy nháp.

Mọi thứ đã thay đổi, cả ba và mẹ cũng vậy.

Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất không thay đổi, vẫn đối xử tốt với cô chỉ có anh Trần Dã mà thôi.

*

Thứ bảy tuần sau đó, Ninh Chi học xong vẫn định qua chỗ kia.

Buổi sáng trước khi ra cửa, cô lặng lẽ lấy một nắm bột ớt trong bếp, trộn lẫn vào trong khăn ăn.

Sau đó cẩn thận gấp giấy ăn lại, đặt ở ngăn ngoài cùng của cặp sách.

Nếu hôm nay cậu ta dám động chân động tay với cô hoặc có ý đồ gì không tốt thì cô sẽ bột ớt này cho cậu ta luôn!

Đi thang máy lên lầu, Ninh Chi lo sợ bất an ấn chuông cửa nhà kia.

Nhưng mà sau khi vào cửa, cô bắt đầu hoài nghi có phải mình vào nhầm chỗ hay không. Người này thay đổi quá nhiều rồi.

Cô giảng toán suốt hai giờ đồng hồ, toàn bộ quá trình cậu ta đều vô cùng khách khí, không cợt nhả giống tuần trước nữa, không dám nói chuyện khác ngoài việc học tập.

Hai người vẫn duy trì khoảng cách nửa mét.

“Dạng này có ba loại ví dụ, cậu thử làm xem.”

Ninh Chi đẩy một bài thi qua cho cậu ta, thở phào nhẹ nhõm một hơi, bàn tay vốn nắm chặt khóa kéo bên ngoài cặp sách cũng buông lỏng ra.

Chẳng lẽ là do cô đa nghi, đã nghĩ sai rồi, hiểu lầm cậu ta?

Ninh Chi nghiêng đầu, nghĩ mãi mà không hiểu nhưng cũng rất vui vẻ, dù sao thì việc này cũng liên quan đến công việc của ba, cô muốn dạy dỗ cậu ta thật tốt.

Cô lấy quyển sổ tay ghi chép kiến thức lớp 10 ra, không nghĩ lung tung nữa. Cô cúi đầu lật sách, chuẩn bị tìm cho cậu ta mấy đề cơ bản nhất.

Triệu Thần cầm bút vùi đầu tính toán, thỉnh thoảng lén lút ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Ninh Chi.

Đẹp thật đó, khuôn mặt kia còn xinh đẹp hơn nhiều so với mấy cô hot girl trên Weibo. Mặc dù cô chỉ im lặng ngồi ở đằng kia, bất động không nói lời nào cũng đủ để khiến người ta không rời mắt được.

Nhưng Triệu Thần không dám nhìn nhiều.

Khung cảnh diễn ra tối thứ bảy tuần trước vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, ánh mắt thiếu niên kia vừa hung dữ vừa lạnh lùng, động thủ cũng cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn không nương từ chút nào.

Một cước kia suýt chút nữa đã khiến cậu ta mất mạng ngay tại chỗ.

Nếu cậu ta thật sự làm chuyện gì đó với cô gái này, Triệu Thần không chút nghi ngờ người kia sẽ vác dao đến nhà lấy mạng mình.

Sờ đến l*иg ngực vẫn còn đau đớn, Triệu Thần sợ chết thu hồi tầm mắt, tiếc nuối thở dài.

Ai da, cmn quá đen đủi rồi.

Tìm được một tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng phải hỏi xem người ta có anh trai tàn bạo bảo bọc em gái thái quá hay không cơ chứ!

Lỡ như cậu ta tham luyến sắc đẹp làm chuyện xấu gì đó, chẳng phải nhà họ Triệu sẽ tuyệt hậu rồi sao!!!

*

Xế chiều chủ nhật, Ninh Chi định đi luyện đàn nhưng tuần này cô giáo đang làm giám khảo của một cuộc thi, cô không cần phải đi học.

Buổi chiều cô vẫn ra ngoài, ngồi xe buýt đến trung tâm thương mại.

Chủ nhật, trung tâm thương mại có rất nhiều người, chính giữa tầng một còn dựng một cái bàn lớn, hình như bọn họ đang tổ chức hoạt động gì đó, có vẻ đặc biệt náo nhiệt.

Ninh Chi đi thang máy lên tầng hai đến khu đồ nam. Đi trái đi phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một chiếc ví màu đen.

Nhân viên cửa hàng lấy ví tiền từ trong quầy ra: “Đây là loại tốt nhất cửa hàng chúng tôi, cô xem, nguyên liệu là da thật 100%.”

Ninh Chi cầm lên quan sát một phen, cảm giác sờ vào cũng rất được, hơn nữa hình thức cũng không tồi.

Sinh nhật Trần Dã năm ngoái, cô tặng anh một phần bánh bích quy nhỏ tự tay cô làm trong buổi workshop của tiệm bánh ngọt. Năm nay cô định tặng ví cho anh.

“Cái này bao nhiêu tiền vậy?” Cô hỏi.

“Không đắt đâu, sau khi giảm giá chỉ còn 398 đồng.”

Tiền tiêu vặt của Ninh Chi rất ít nhưng cô có tính tiết kiệm, trước khi thi, ba giáo viên đứng đầu sẽ phát tiền thưởng cho học sinh xuất sắc. Cô còn tiết kiệm cả tiền học bổng của trường, cộng lại cũng đã được gần một ngàn rồi.

Suy nghĩ một chút, cô gật đầu: “Tôi mua cái này, phiền cô gói lại đẹp một chút, cảm ơn.”

Ninh Chi mang theo túi nhỏ đi ra khỏi trung tâm thương mại, tình cờ đυ.ng phải một cậu thanh niên đang cầm mấy ly trà sữa.

“Xin lỗi.”

Hai người đồng thời mở miệng, chờ thấy rõ tướng mạo đối phương thì vô cùng sửng sốt.

Ninh Chi cảm thấy người này có chút quen mắt, nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.

Mà Tiết Bân chỉ cảm thấy bọn họ có duyên gặp mặt thật đấy.

Sau một hồi kích động, cậu ấy lên tiếng trước: “Sau khi được anh Dã giáo huấn một trận, thằng nhóc được cô dạy phụ đạo kia không còn quấy rầy cô nữa phải không?”