Giống Như Nhớ Em

Chương 10: Ngoéo tay

Mọi khi, Trần Dã đưa cô đến trước cửa nhà rồi mới đi về.

Nhưng lần này thì không. Đi tới cửa tiểu khu, anh liền dừng bước.

Thanh danh của anh vốn không tốt nhưng cô gái nhỏ lại tốt đẹp như thế, mấy lời nói đàm tiếu dơ bẩn kia không nên dính đến cô thì hơn.

“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, em mau về nhà đi.” Trần Dã đút tay vào túi, ý bảo cô đi vào.

Ninh Chi đứng im không nhúc nhích.

Đến bây giờ, cô vẫn không hiểu tại sao khoảng thời gian trước anh Trần Dã lại đột nhiên nói với mình những lời quá đáng như vậy.

Nhưng Ninh Chi thật sự không muốn quay trở lại lúc trước, chiến tranh lạnh với anh mấy tháng không nói lời nào.

“Anh Trần Dã.” Cô gọi anh, ôn tồn nói: “Sau này nếu anh có gì không vui hoặc là cảm thấy em có chỗ nào không tốt thì anh cứ nói với em. Đừng như lúc trước, đột nhiên không chơi với em nữa.”

“Em sẽ rất buồn nếu anh lại làm như vậy.”

Nói đến phần sau, cô gái nhỏ cúi đầu, ngữ khí hạ thấp mang theo vài phần ủy khuất.

Vào thu, nơi này rất yên tĩnh, đến châu chấu cũng không kêu, tiếng lòng ủy khuất cùng khổ sở của cô vang lên vô cùng rõ ràng.

Trái tim Trần Dã đau nhói: “Em không có chỗ nào không tốt cả, người không tốt là anh.”

Rõ ràng ngay từ đầu anh chỉ coi cô là em gái nhưng rốt cuộc, anh vẫn là người vượt qua ranh giới kia.

Ý niệm xấu xa này đã nảy sinh trong bữa tiệc tốt nghiệp lớp 9.

Khi đó, mấy bạn học nữ đứng trên sân khấu, bọn họ đều thống nhất mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly màu lam. Anh đứng dưới khán đài, liếc mắt nhìn qua đã dễ dàng nhìn thấy cô.

Biểu diễn xong, thiếu nữ xách váy, mỉm cười tươi tắn chạy về phía anh, vòng eo tinh tế xinh đẹp, mái tóc bị gió nhẹ nhàng thổi lên.

Bộ dáng thanh thuần lại xinh đẹp như vậy giống như một đóa hoa sơn chi chớm nở.

Khung cảnh này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trần Dã, đêm đó anh mơ thấy cô.

Sau khi bừng tỉnh, đối mặt với chiếc quần bẩn thỉu, anh tàn nhẫn tự tát mình một cái.

Khi đó Trần Dã cũng cho rằng đây chỉ là xao động nhất thời của tuổi dậy thì nhưng một lần, hai lần, liên tiếp diễn ra.

Anh không ngừng mơ thấy cô, vượt qua ranh giới với cô em gái hàng xóm này.

Anh cho rằng chỉ cần mình không nhìn thấy cô thì tâm tư dơ bẩn, xấu xa kia có thể biến mất nhưng sự thật lại không phải như thế.

“Là anh không tốt, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa.” Anh nói.

Ninh Chi nhìn anh, âm thanh mềm mại nói: “Vậy chúng ta ngoắc tay, anh hứa đấy nhé.”

“Được.” Ngón tay Trần Dã ngoắc lấy ngón út mềm mại của cô, nghe cô giáo huấn…

“Đã ngoéo tay là không được thay đổi, nếu anh không giữ lời, em sẽ… sẽ…”

Nửa ngày sau, Ninh Chi cũng không nghĩ ra được lời nào.

Trần Dã thay cô nói nốt: “Nếu anh không giữ lời, ra ngoài sẽ bị xe đυ.ng, sẽ bị sét đánh trúng đầu.”

Nghe vậy, Ninh Chi trợn tròn mắt, bàn tay nhỏ bé đánh vào tay anh ‘bộp’ một cái: “Sao anh dám thề thốt như vậy chứ, phỉ phui phỉ phui!”

Cô tức giận đến mức muốn giẫm lên chân anh.

Trần Dã nhìn bộ dáng xù lông của cô, trong lòng ấm áp, nghe lời phỉ phui hai tiếng.

“Nếu anh nói mà không giữ lời…” Ninh Chi nghiêng đầu suy tư vài giây, đôi mắt chợt sáng lên, tiếp tục nói: “Vậy khi anh chơi game sẽ thua, chơi bóng rổ cũng thua, gọi đồ ăn bên ngoài cũng chỉ có rau thơm mà thôi!”

Khóe miệng Trần Dã nhếch lên: “Được.”

*

Ninh Chi về đến nhà, dùng chìa khóa mở cửa.

Cô bé ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV.

Nghe được động tĩnh, cô bé quay đầu lại, giọng nói trẻ con gọi một tiếng chị gái.

Ninh Chi mỉm cười, nhìn phim hoạt hình đang chiếu trên TV, hỏi: “Mạt Mạt, ba mẹ đi đâu rồi?”

Trong tay Ninh Mạt cầm một cái bát thủy tinh lớn, bên trong đựng đầy dâu tây màu đỏ tươi.

Cô bé lắc cái đầu nhỏ, ngoan ngoãn trả lời: “Ba mẹ mang theo rất nhiều đồ đi ra ngoài, Mạt Mạt cũng không biết ba mẹ đi đâu nữa.”

Ninh Chi kéo khóa cặp sách, lấy hạt dẻ ra: “Chị mang hạt dẻ về cho em này, có thích ăn không?”

“Dạ thích.” Ninh Mạt vui vẻ đưa tay nhận lấy.

Bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của cô bé lấy một quả dâu tây từ trong bát, đưa về phía Ninh Chi: “Chị cũng ăn dâu tây đi.”

Ninh Chi cầm lấy quả dâu tây, dịu dàng cười với cô bé: “Cảm ơn Mạt Mạt.”

Ninh Mạt bắt đầu bóc hạt dẻ, bàn tay nhỏ bé linh hoạt, rất nhanh đã bóc sạch vỏ ngoài: “Chị gái, vì sao chị không thích ăn dâu tây?”

Ninh Chi nghi hoặc ‘a’ một tiếng.

“Buổi tối mẹ và em rửa dâu tây, em nói muốn để lại cho chị một ít nhưng mẹ nói không cần vì chị không thích ăn dâu tây.”

Bàn tay nhỏ bé của cô bé đưa hạt dẻ vào trong miệng, âm thanh mơ hồ, tràn ngập nghi hoặc: “Nhưng rõ ràng chị gái ăn dâu tây rất ngon miệng mà, vì sao chị lại không thích ăn cơ chứ?”

Nhất thời Ninh Chi không biết nên nói như thế nào.

Trong lúc đang trầm mặc, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng một nam, một nữ nói chuyện với nhau.

“Hai ngàn tiền thuốc và rượu đã biếu người ta cả rồi. Vừa nãy khi còn ở nhà chủ nhiệm, sao anh không nói thêm mấy câu mà cứ để em phải ra mặt vậy!”

“Không phải đã có em ở đây rồi sao, em và vợ chủ nhiệm nói chuyện rất hợp nhau còn gì.”

“Cái gì cũng em, thế thì nhà mình cần đàn ông như anh làm chi?”

Ninh Chi đứng dậy, đi qua mở cửa: “Ba, mẹ.”

Trương Anh nhìn thấy cô mới bớt giận dữ đi, đột nhiên đổi sang ngữ khí ôn hòa: “Chi Chi à, mẹ có chuyện muốn nói với con, con cùng mẹ vào trong phòng đi.”

Ninh Chi bị Trương Anh kéo vào phòng ngủ.

Hai người ngồi xuống giường, Trương Anh nắm tay cô, chân thành nói: “Chi Chi à, con cũng lớn rồi, có mấy lời mẹ sẽ nói thẳng với con. Kết quả kinh doanh của công ty ba con không được tốt lắm, nghe nói sắp sa thải người.”

Bà ấy thở dài: “Ba con đã từng tuổi này rồi, nếu bị đuổi việc thì đi kiếm việc bên ngoài rất khó. Hiện tại nhà chúng ta cũng có khá nhiều gánh nặng, Mạt Mạt sắp đến tuổi phải đi học, chi tiêu các thứ cộng lại cũng không ít chút nào.”

Ninh Chi nhìn Trương Anh, không biết ý đồ của mẹ là gì: “Mẹ, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lúc này Trương Anh mới nói đến vấn đề chính: “Hôm nay mẹ và ba con mua chút quà đến chỗ chủ nhiệm nhưng chút đồ này vốn không đáng giá là bao trong mắt ông chủ nhiệm. chủ nhiệm có một đứa con trai, nhỏ hơn con một tuổi, đang học lớp 10, thành tích không được tốt cho lắm.”

“Lúc đó mẹ đã nói với ông chủ nhiệm rằng thành tích của con rất tốt, nếu mỗi tuần con có thể dành ra một chút thời gian dạy học cho con trai ông ấy thì chuyện công việc của ba con sẽ được giải quyết.”

“Chi Chi, con cảm thấy thế nào?” Trương Anh chờ mong nhìn cô.

Ninh Chi không được tự nhiên khi bị mẹ nhìn như vậy.

Lúc còn bé, sau khi được nhận nuôi mấy năm đầu, Trương Anh đối xử với cô rất tốt.

Chỉ là về sau, sau khi em gái được sinh ra, thái độ của mẹ liền... thay đổi rất nhiều.

Nhưng lúc trước, nếu không phải Trương Anh nhận nuôi cô, vậy có lẽ bây giờ cô vẫn còn sống trong cô nhi viện.

Ninh Chi mím môi dưới, nhẹ giọng đáp ứng: “Được ạ, tối thứ bảy con có thời gian rảnh, có thể qua đó.”

Trương Anh lập tức tươi cười rạng rỡ, lấy tờ một trăm từ trong ví ra nhét vào trong tay Ninh Chi, thái độ vô cùng thân thiết: “Vậy Chi Chi dạy thằng bé kia cho tốt, con cầm tiền này mà mua đồ ăn thức uống.”

*

Trường trung học số 1 có buổi học thêm vào thứ bảy nhưng không có tiết tự học buổi tối.

Bên cạnh trạm xe buýt, Diêu Thanh Thanh đã thấy xe buýt số 211 đi tới, mà Ninh Chi bên cạnh vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Cô ấy đẩy cánh tay Ninh Chi, lên tiếng nhắc nhở: “Chi Chi, xe buýt tới rồi.”

“Bây giờ tớ không về nhà.” Ninh Chi nói.

Diêu Thanh Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ: “A? Vậy cậu muốn đi đâu?”

“Đi dạy học cho người khác.”

Diêu Thanh Thanh có chút kinh ngạc: “Bây giờ chúng ta còn nhiều bài tập như vậy, áp lực rất lớn, tớ thấy thời gian ngủ còn chưa đủ nữa là cậu còn phải giành thời gian dạy học cho người khác nữa sao?”

Ninh Chi mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ có một tuần một lần thôi.”

Nói xong, cô chỉ xe buýt đang chạy tới: “Xe tớ chờ đến rồi, cậu mau lên đi, tạm biệt nhé.”

Diêu Thanh Thanh cũng vẫy tay: “Vậy tớ đi đây.”

Ninh Chi quay đầu lại, nhìn bảng hướng dẫn trên xe buýt, hai trạm nữa xe buýt mới đến nơi.

Thời gian hẹn là sáu rưỡi tối, hẳn là vẫn kịp.

Cô lấy ra một miếng sandwich từ trong cặp sách, đây là đồ cô đã mua ở quầy bán đồ ăn vặt của trường từ trưa, cô xé túi nilon bên ngoài, bắt đầu ăn tối.

Chờ xe buýt đến nơi thì cũng vừa vặn ăn xong, cô ném túi vào thùng rác bên cạnh, chậm rãi chạy lên xe.

Qua bảy trạm, Ninh Chi xuống xe, quanh co bảy, tám vòng, sau khi hỏi biết bao nhiêu người, cuối cùng cô cũng tìm được tiểu khu kia.

Nơi này là tiểu khu cao cấp, không giống như chỗ cô ở có thể để người khác tùy tiện ra vào.

Bác gác cổng cũng rất nghiêm khắc, trước khi đi vào, cô phải đăng ký thông tin ở chỗ bảo vệ trước đã.

Đăng ký xong thông tin của mình trên sổ, Ninh Chi đặt bút bi xuống.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cô thầm nghĩ không ổn rồi, vội vàng đeo cặp sách đi ra ngoài.

Bước chân cô vội vàng, vừa đi vừa nhìn số nhà chung quanh, vất vả lắm mới tìm được số nhà 32.

Cuối cùng cũng không đến muộn.

Ấn chuông cửa, người mở cửa là một người phụ nữ ăn mặc rất xinh đẹp.

Tóc người phụ nữ kia được uốn xoăn, trang điểm khéo léo tinh xảo, một chiếc váy dài phác họa thân hình cao gầy, điện thoại di động kẹp giữa bả vai, bà ta vừa đổi giày vừa gọi điện thoại, giọng nói có vẻ hơi hờn dỗi.

“Tôi biết thiếu một người rồi, tôi lập tức tới ngay, cô đừng thúc giục nữa. Cái gì? Vợ quản đốc Ngô cũng tới ư, ai da, vậy đêm nay tôi thua chắc rồi. Lão Vương nhà tôi muốn lên chức cũng phải nhờ cậy quản đốc Ngô nhiều lắm đấy.”

Giày cao gót bảy centimet đặt dưới chân, bà ta cầm lấy một chai nước hoa, phun lên người.

Ninh Chi ôm cặp sách, im lặng đứng ở cửa chờ. Năm phút sau, người phụ nữ mới cúp điện thoại.

Cô cúi người, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào dì.”

Người phụ nữ kia mỉm cười với cô, nụ cười kia không có bao nhiêu chân thành mà mang theo vài phần đánh giá, ánh mắt lướt qua từ đầu đến chân Ninh Chi một lượt.

Sau đó mới cầm một đôi giày đưa cho Ninh Chi: “Dì nghe ba mẹ con nói thành tích của con rất tốt, lần nào cũng đứng đầu lớp. Con trai nhà dì cũng rất thông minh, chỉ là thằng bé ham chơi, không thích học tập, nếu nó cố gắng một chút thì thành tích sẽ tốt hơn nhiều.”

Nói xong bà ta xách một cái túi nhỏ Dior lên, chỉnh lại mái tóc trước gương: “Tiểu Thần ở trong phòng đó, con vào đi, dì đi ra ngoài một lát, không quấy rầy các con học tập nữa.”

Ninh Chi chưa kịp nói một tiếng “Cháu chào dì” thì cửa lớn đã bị đóng lại.

Cô đứng sững sờ vài giây, hít sâu một hơi, đi vào phòng bên trong.

Cô gõ cửa nhưng không ai ra mở, ngay cả một tiếng đáp lại cũng không.

Cô gõ lại hai cái, kết quả vẫn y như cũ, cô đành phải lấy hết dũng khí, chủ động đẩy cửa ra.

Cậu học sinh ngồi ở trước bàn máy tính, đang đeo tai nghe, tiếng bàn phím vang lên, trên màn hình phát ra đủ loại màu sắc ánh sáng.

“Mẹ nó phiền muốn chết, nhàn rỗi không có việc gì còn đi thuê gia sư cho tao nữa chứ, thứ bảy còn học cái mẹ gì!”

“Nghe nói con nhóc kia có thành tích rất tốt. Thời buổi này, con gái có thành tích tốt đều là mọt sách cả thôi.”

“Lần trước mẹ tao tìm được sinh viên một trường thuộc dự án 985 phụ đạo môn toán, chị ta đeo mắt kính đen, mặt toàn mụn trứng cá xấu chết đi được, tao học thế nào được.”

“Không nói nữa, chơi game đi, tao đến tháp trước đây.”

Ninh Chi càng cảm thấy bất an hơn.

Cô tự cổ vũ bản thân, đi qua, đứng phía sau cậu ta: “Tôi đến đây dạy bổ túc cho cậu.”

Triệu Thần đang chơi game, làm sao có thể nghe thấy. Một lát sau, bỗng nhiên cảm giác được dây tai nghe bị người khác nhẹ nhàng kéo xuống.

Cậu ta nhíu mày, tháo tai nghe xuống, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói của một nữ sinh: “Tôi đến đây dạy bổ túc cho cậu.”

Triệu Thần phiền không chịu được: “Con mẹ nó cô…”

Lời thô tục vừa thốt ra, lúc quay đầu lại ngước mắt nhìn thấy Ninh Chi đang ôm cặp sách, Triệu Thần dừng lại, thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng.

Hàng ngàn câu mẹ nó mẹ nó mẹ nó lướt qua đầu cậu ta rồi chợt dừng lại.

Con mẹ nó, sao mẹ có thể tìm được một tiểu tiên nữ đến dạy bổ túc cho mình cơ chứ? Từ nay về sau, cậu ta sẽ yêu mẹ, yêu học tập đến chết thì thôi!

Triệu Thần nhanh chóng nuốt lại lời định nói, lanh mồm lanh miệng chào hỏi: “Chị gái đến đây lúc nào vậy? Sao chị còn mặc đồng phục làm gì, cuối tuần mà chị còn học sao?”

“À đúng rồi! Chị có khát không, tôi đi lấy cho chị một cốc nước đá nhé, chị thích Coca hay Sprite, nhà tôi cũng có nước chanh đấy.”

Nhiệt tình dào dạt bất thình lình xuất hiện khiến Ninh Chi hoảng sợ, cô vội vàng xua tay: “Không cần, tôi có mang theo nước.”

“Đồ uống lạnh mới đỡ khát được, chị ngồi trước đi, để tôi đi lấy cho chị.”

Triệu Thần mặc kệ trò chơi, nhanh như chớp chạy ra bên ngoài rồi lại như cơn gió chạy vào.

Coca, Sprite, sữa chua, trái cây tươi ngon chất đầy trong lòng.

Khó lòng từ chối sự nhiệt tình của đối phương, Ninh Chi đành phải lấy một chai Sprite.

Triệu Thần thay cô mở nắp chai, đưa qua cho Ninh Chi, còn thân thiết hơn nhiều so với ba mẹ ruột của cậu ta.

Ninh Chi uống một ngụm nhỏ, tự giới thiệu: “Tôi là Ninh Chi, học lớp 11 ở trường trung học số 1. Sau này mỗi tối thứ bảy, tôi sẽ tới dạy phụ đạo cho cậu.”

Triệu Thần nghe vậy, trong lòng lại âm thầm chửi hàng ngàn câu mẹ kiếp, tiểu tiên nữ không chỉ xinh đẹp mà giọng nói còn cmn quá dễ nghe.

Chỉ dạy phụ đạo mỗi thứ bảy thôi sao đủ? Nên để tiểu tiên nữ đến dạy cậu ta mỗi ngày mới đúng ấy chứ!

Ninh Chi thấy cậu ta ngồi bất động rồi lại đột nhiên nhếch miệng, không biết suy nghĩ đến chuyện gì vui. Cô chỉ vào bàn học: “Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu học tập thôi.”

“Được!” Triệu Thần lập tức chuyển cái ghế tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

Ninh Chi lấy ra một quyển sổ tay, mặt trên là kiến thức ngữ pháp tiếng Anh cơ bản nhất của lớp 10.

Cô mở quyển sổ ra, đặt giữa hai người, cầm một cây bút trong tay: “Hôm nay chúng ta sẽ nói về từng thì trong tiếng Anh.”

Triệu Thần lặng lẽ dịch chuyển ghế, cách Ninh Chi càng gần hơn.

Trên người cô có hương thơm ngọt ngào giống như một viên kẹo sữa, Triệu Thần ngửi được mùi hương này, tinh thần đều thoải mái, trong lòng nhộn nhạo, xao xuyến không thôi.

Mùi vị này còn dễ chịu hơn nhiều so với mấy bạn học nữ trong lớp suốt ngày xịt nước hoa.

“Thì tương lai có một số cách diễn đạt, có thể là will hoặc shall cộng với động từ nguyên mẫu. Ngoài hai cách này, dạng ‘be going to do’ cũng mô tả cho hành động sẽ được thực hiện trong tương lai…”

Cô cúi đầu nói, lúc muốn đưa ra ví dụ mới chợt ngẩng đầu lên, liền phát hiện hai người ngồi gần hơn trước rất nhiều.

Ninh Chi không có thói quen tiếp xúc quá gần gũi với người lạ, nhất là nam sinh xa lạ.

Cô dời ghế của mình sang bên cạnh, để hai người giữ một khoảng cách thích hợp.

Triệu Thần nhìn động tác của cô, cười rộ lên: “Chị cách xa như vậy, làm sao tôi nghe thấy chị nói gì.”

Vốn định đùa giỡn một phen, nhưng vừa nói xong, cậu ta đã nghe cô gái nhỏ nghiêm túc nói: “Vậy lát nữa tôi nói lớn một chút là được.”

Dứt lời, cô chỉ vào ví dụ trên quyển sổ, bắt đầu giảng giải, âm lượng thật sự lớn hơn vừa rồi rất nhiều.

Triệu Thần không nhịn được bật cười. Con mẹ nó, quá ngoan ngoãn, quá thuần khiết đi.

Ninh Chi nói xong mấy ví dụ, đang chuẩn bị nói tiếp thì Triệu Thần giả vờ giơ tay lên: “Cô giáo à, tôi thấy có vấn đề.”

Cô cho rằng cậu ta nghe không hiểu: “Vấn đề gì vậy?”

Triệu Thần ghé sát vào cô, thèm nhỏ dãi nhan sắc của cô, cười hì hì, lời nói không chút đứng đắn: “A, cô giáo nhỏ xinh đẹp như vậy, tôi muốn hỏi thử xem cô đã có bạn trai hay chưa?”

Ninh Chi đỏ mặt, giọng nói mềm mại nhưng cực kỳ nghiêm túc: “Tốt nhất cậu đừng hỏi những vấn đề không liên quan đến học tập ở đây.”

Ngày thường Triệu Thần hay gặp mấy cô gái rất phóng khoáng, đi chơi, thân mật hay hôn môi trước mặt mọi người cũng không thành vấn đề.

Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy nữ sinh dễ dàng xấu hổ như vậy.

“Tôi có thể hỏi những câu hỏi liên quan đến tiếng Anh không?”

Ninh Chi gật đầu.

Nụ cười của Triệu Thần có chút bỉ ổi: “Hôn môi, từ này trong tiếng Anh là gì vậy?”

“...” Ninh Chi thật sự không muốn ở lại đây nữa.

Nhưng ngại chuyện công việc của ba, cô đành phải kiên trì, không để ý đến cậu ta nữa mà tự mình nói tiếp.

Không thèm để ý đến cậu ta nữa, thỉnh thoảng bên cạnh lại vang lên một câu kiểu như “Sao cô giáo thơm thế, cô giáo dùng sữa tắm hiệu gì vậy” hoặc là “Chị dạy xong cho tôi đã rất muộn rồi, hay là chị ở nhà tôi luôn đi”.

Vất vả lắm mới chịu đựng đến tám giờ rưỡi.

Ninh Chi không đợi lâu hơn một giây, nhét sách và bút vào trong cặp sách, lập tức rời đi như chạy trốn.

Lúc này Triệu Thần mới lấy điện thoại di động bị quăng một xó ra.

Tin nhắn trong nhóm đã tăng lên +99. Bọn họ đều mắng chửi cậu ta đang chơi game sao lại chạy đi đâu mất rồi.

Triệu Thần hào phóng phát mấy bao lì xì hai trăm đồng.

[Triệu Thần]: Các anh em đừng nóng giận, vừa nãy mẹ tao gọi gia sư đến chỗ tao ấy mà.

Đám bạn bè kia đoạt tiền lì xì xong liền nhao nhao, ồn ào châm chọc nói lần này diện mạo người ta thế nào, là ếch đồng bốn mắt hay là chị gái răng thép?

Triệu Thần gửi một tấm ảnh chụp lén Ninh Chi vào nhóm.

Cậu ta mới chỉ chụp được một nửa bên mặt nhưng đã đủ kinh diễm rồi.

Trong ảnh chụp ở cự ly gần, cô gái nhỏ có làn da trắng đến sáng bóng, không có một chút tỳ vết.

Cô hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ thiên nga đẹp mắt, có cảm giác ôn nhu, sạch sẽ không nói nên lời.

Trong nhóm đột nhiên yên tĩnh hẳn đi.

Ba mươi giây sau, thông báo lại tràn ngập màn hình…

“Mẹ mày thương mày thật đấy!”

“Sao may mắn thế không biết!”

“Có tiểu tiên nữ đẹp như vậy dạy phụ đạo cho tao, chưa nói đến Thanh Hoa hay Bắc Đại gì, chắc chắn tao có thể vào trường 211 được!”

Còn có một, hai người hạ lưu hơn, bông đùa: “Gương mặt này ấy à, chỉ cần ngủ một lần thì có ngồi tù cũng không thiệt thòi.”

Thật trùng hợp, Tiết Bân cũng ở trong nhóm này.

Cậu ấy có quen biết với đám người này, cũng không phải quá thân thiết nhưng thỉnh thoảng sẽ hẹn cùng nhau chơi game.

Lúc này Tiết Bân mới vừa đánh xong một trận bida, cậu ấy ngồi phịch xuống ghế sô pha mềm mại.

Nhàn rỗi không có việc gì lướt điện thoại di động, tình cờ nhìn thấy tấm ảnh được gửi lên trong nhóm, cậu ấy nhìn một hồi, tự mình lẩm bẩm.

Sao càng nhìn càng thấy cô gái này quen thế nhỉ?

Nhìn góc mặt kia vài giây, Tiết Bân vỗ đầu mình một cái, nhớ ra rồi!

Không phải đây là cô gái trong bức ảnh được cất trong ví tiền của anh Dã, là cô gái mà bọn họ từng nhìn thấy ở cổng trường cao đẳng hay sao?