Giống Như Nhớ Em

Chương 14: Bạn Ninh Chi

Từ quán cháo đi ra đã là hoàng hôn.

Mặt trời lặn nhuộm đỏ bầu trời, cây cọ hai bên đường che nốt phần ánh sáng còn sót lại.

Đây là khu vực phồn hoa nhất thành phố Nghi, người đi đường và xe cộ như dòng nước chảy, vội vàng lướt qua.

Hai người đi song song với nhau, bước chân đều rất chậm.

Sắp đến nhà ga, Ninh Chi không đến đó chờ xe mà vào một cửa hàng hoa quả ngay bên cạnh.

“Anh Trần Dã, em đi mua chút hoa quả nha, anh đứng ở cửa chờ em.” Cô quay đầu, nói với Trần Dã.

Trần Dã đứng ở cửa, đợi không bao lâu đã thấy cô đi ra, trong tay cô còn mang theo một túi lê.

Anh xách túi lê kia cho cô, sau đó cô kéo khóa cặp sách ra, lấy ra một quyển sổ tay.

Cô còn lấy ra một cây bút.

Chỉ là xung quanh không có chỗ nào có thể ngồi xuống để viết chữ cả. Cô nhìn quanh một vòng, cuối cùng mới lên tiếng: “Anh Trần Dã, anh xoay qua đây một chút đi.”

Trần Dã không biết cô muốn làm cái gì nhưng cũng không ngần ngại làm theo lời cô.

Đến khi anh xoay người, Ninh Chi liền đặt quyển sổ lên lưng anh, cầm bút viết chữ lên đó.

Đầu bút xẹt qua trên giấy, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.

Cô viết rất nhanh: “Được rồi, anh có thể quay lại đi.”

Trần Dã nhìn cô xé tờ giấy kia ra, nhẹ nhàng gấp lại, sau đó bỏ vào trong túi lê.

Cô cong mắt lên, cười nói: “Em đã viết cách làm tuyết lê đường phèn cho anh rồi đó, cách làm rất đơn giản. Sau khi anh về nhà nhớ phải làm đấy, món này rất tốt cho người bị đau họng.”

Trần Dã có chút sửng sốt, không ngờ cô mua những quả lê này cho anh, hơn nữa cô còn cẩn thận viết cách làm tuyết lê đường phèn cho mình.

Chỉ vì lời thuận miệng nói dối kia của anh.

“Cảm ơn.” Anh nhìn cô, giọng nói trầm thấp lộ ra ý cười.

“Không cần khách khí.” Ninh Chi mở cặp sách ra, bỏ quyển sổ vào.

Vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy chiếc xe buýt quen thuộc.

“A, xe tới rồi, bây giờ vẫn còn sớm, anh Trần Dã không cần tiễn em nữa đâu, tạm biệt anh nhé.”

Trần Dã nhìn cô bé chạy lên xe, lúc này điện thoại di động trong túi mới vang lên.

Anh nhận máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tiết Bân:

“Alo anh Dã à, anh và em gái Chi Chi đã ăn xong chưa? Em và Phó Khải đang ở khu trò chơi trên tầng ba khu trung tâm thương mại, anh dẫn em gái Chi Chi đến chơi đi.”

Tâm tình Trần Dã vốn đang rất tốt lập tức biến mất sạch sẽ, sau khi nghe bọn họ nhận cô làm em gái ở phòng bi-a chiều nay, anh đã cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chỉ là ngại cô gái nhỏ còn ở đó nên không tiện phát tiết, bây giờ thì không cần nể nang ai nữa rồi.

“Cái gì mà em gái Chi Chi, mày quen biết người ta lắm hay sao mà dám gọi nhũ danh người ta như vậy? Đừng thấy con gái nhà người ta xinh đẹp thì bổ nhào lấy nhận làm em gái nữa đi, mày đã hỏi xem em ấy có đồng ý nhận mày làm anh trai hay chưa hả?”

Tiết Bân: ?

Tiết Bân đột nhiên bị mắng, không hiểu chuyện gì xảy ra cả.

Mới thân thiết gọi cô một chút thôi mà, cái gì mà đồng ý hay không đồng ý chứ?

“Không phải mà anh Dã.” Tiết Bân oan ức kể khổ: “Tại em nghĩ hai người là anh em, em ấy là em gái anh thì đương nhiên tụi em cũng có thể gọi em ấy là em gái rồi.”

“Vậy anh Dã à, anh nói em không được gọi như vậy thì em nên gọi em ấy là gì đây? Nếu gọi mỗi tên thôi thì có hơi xa cách, lạnh lùng quá đó!”

Trần Dã thấy gọi mỗi tên cô cũng hơi bị thân thiết rồi.

Tiết Bân cầm điện thoại di động, trong lòng còn hoang mang thì chợt nghe Trần Dã nghiêm túc trả lời.

“Gọi là bạn Ninh Chi.”

Tiết Bân: …Cái quái gì vậy?

Tay Tiết Bân run lên, thiếu chút nữa điện thoại đã rơi xuống.

Sao lạc hậu thế?

Anh Dã là người xuyên không từ thập niên tám mươi đến đây à?

*

Ngày sinh nhật của Trần Dã cũng là ngày trường của Ninh Chi tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu.

Nghi thức chào cờ ngày thứ hai vừa kết thúc, chủ nhiệm lớp Lưu Quảng Vinh đã thông báo tin tức cực kỳ kích động lòng người này với các bạn học.

“Đại hội thể thao của học kỳ này được tổ chức vào thứ sáu, mọi người phải tích cực, hăng hái, đăng ký tham gia, ai giỏi môn nào thì đăng ký thi môn đó.”

Trong phòng học lập tức vang lên tiếng hoan hô, mấy cậu học sinh khác còn vỗ tay, huýt sáo.

Lưu Quảng Vinh đập thước lên mặt bàn, ra hiệu thầy còn có chuyện chưa nói xong.

Thầy hắng giọng, tiếp tục nói: “Thứ hạng trong đại hội thể dục thể thao sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp chúng ta. Có học sinh bình thường học tập không được tốt, hy vọng các em có thể tích cực tham gia… chắc không đến nỗi cả việc học lẫn việc vận động đều lẹt đẹt mãi đâu nhỉ.”

Không ít bạn học trong lớp đều cười ha ha.

Lưu Quảng Vinh chỉ vào cậu học sinh cười to nhất, cố ý trừng mắt: “Vương Kiện, em còn mặt mũi mà cười nữa, thầy đang nói em đó. Ở hạng mục chạy 1000 mét mà em không đạt được thứ hạng tốt, tuần sau thầy sẽ gọi em lên bảng làm bài.”

Vương Kiến cợt nhả nói: “Thầy Lưu à, nếu em đạt được hạng nhất lần đại hội thể dục thể thao này, lỡ như em bị điểm kém bài kiểm tra toán lần sau, thầy đừng gọi điện thông báo cho mẹ em được không?”

Cả lớp lại được dịp cười vang một trận.

“Đừng mơ mộng viển vông nữa. Được rồi, thầy không nói nhiều với các em nữa, thầy còn có chút việc cần làm.”

Nói xong, chủ nhiệm lớp cầm chén trà đã được cải tiến từ hộp đựng hoa quả lên.

Đi được nửa đường, thầy Lưu chợt nhớ đến điều gì, quay lại dặn dò thêm: “Các em mau báo danh đi, trước khi tan học phải xác định được danh sách những bạn tham gia.”

Sau đó, lớp phó cầm danh sách bắt đầu đi một vòng quanh lớp động viên mọi người tham gia.

Giữa tiết thứ hai, Ninh Chi và Diêu Thanh Thanh đi mua đồ ăn vặt ở quầy bán đồ vặt dưới tầng.

Hai người thở hổn hển mới lên được tầng sáu. Vừa mới tới cửa, còn chưa vào phòng học, bọn họ đã bị lớp phó chặn lại.

Vẻ mặt Diêu Thanh Thanh như đưa đám, thở dài một hơi vô cùng trầm trọng: “Tớ đã phải kéo Chi Chi trốn ở quầy bán đồ ăn vặt rồi, sao vẫn không thể thoát khỏi cậu vậy?”

Lớp phó Trần Gia cười tươi như hoa, vẻ mặt đắc ý kiểu ‘lưới trời tuy thưa mà khó lọt’, lập tức đưa bảng danh sách tới trước mặt hai người: “Thầy Lưu đã dặn rồi, ai cũng phải ghi danh cả. Hai cậu muốn chọn môn gì thì chọn đi!”

Diêu Thanh Thanh than ngắn thở dài, Ninh Chi cúi đầu, xem thử trên đó có hạng mục gì.

Hạng mục tương đối nhẹ nhàng chỉ còn lại nhảy xa, đáng tiếc chỉ còn lại duy nhất một chỗ trống.

“Thanh Thanh, cậu ghi danh vào hạng mục nhảy xa đi.” Ánh mắt Ninh Chi nhìn một vòng trên bảng báo danh, chỉ vào một hạng mục khác: “Tớ sẽ ghi danh hạng mục 800 mét.”

Diêu Thanh Thanh biết Ninh Chi muốn nhường hạng mục dễ lại cho cô ấy, cực kỳ có nghĩa khí lắc đầu: “Không được, không được! Chạy tám trăm mét mệt lắm đấy.”

“Không sao.” Ninh Chi cười với cô, giọng nói vô cùng mềm mại.

Ánh mặt trời chiếu vào hành lang, làn da cô trắng sứ, mắt hạnh cong lên giống như tia sáng rực rỡ.

Trần Gia là người rất chính nghĩa, nhưng cũng là người thích ngắm gái đẹp.

Do dự một chút, cậu nói: “Hay là Ninh Chi giơ bảng cổ vũ đi, thế cũng được coi là tham dự rồi.”

Diêu Thanh Thanh lập tức nói: “Cái này được đấy, khá nhẹ nhàng. Chi Chi nhận đi.”

Ninh Chi gật đầu, cười cảm kích với Trần Gia: “Cảm ơn cậu.”

Trần Gia đỏ mặt: “Không cần, không cần khách khí.”

Vốn dĩ sự tình đã được định sẵn như vậy.

Nhưng sau khi tiết học thứ hai kết thúc vào buổi chiều, Ninh Chi ngồi ở bàn học chép từ vựng tiếng Anh, Thẩm Hân Nghi đột nhiên chạy tới tìm cô.

“Ninh Chi, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện.” Thẩm Hân Nghi nói.

Ninh Chi đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

Thẩm Hân Nghi cũng khá xinh đẹp, gia cảnh khá giả, bình thường cũng hơi kiêu ngạo, quan hệ với Ninh Chi cũng không thể nói là quá tốt.

Sau khi phân ban khoa học tự nhiên, nam sinh trong lớp tạo thành một nhóm nhỏ để thảo luận hoa khôi lớp là ai.

Đa số đều bầu chọn cho Ninh Chi, chỉ có hai, ba người chọn cô ta. Sau đó Thẩm Hân Nghi biết được chuyện này, trong lòng đã nảy sinh khúc mắc với Ninh Chi.

Đây là lần đầu tiên cô ta mỉm cười với Ninh Chi.

“Là như này, buổi sáng tôi bị cảm nên phải xin nghỉ, không biết tới chuyện đăng ký đại hội thể dục thể thao, cuối cùng chỉ còn lại hạng mục 800 mét.”

“Nhưng từ nhỏ tim tôi đã không được tốt lắm, không chạy được, nghe nói cậu nhận nhiệm vụ giơ bảng cổ vũ nên tôi muốn đổi với cậu.”

Ninh Chi nghe vậy liền đáp ứng: “Được, chúng ta nói chuyện này với lớp phó là được.”

Thẩm Hân Nghi không ngờ cô lại dễ dàng đáp ứng như vậy, còn tưởng rằng mình phải tốn nhiều công sức hơn nữa.

Cô ta không được tự nhiên nói lời cảm ơn: “Vậy... cảm ơn cậu.”

“Việc nhỏ mà thôi.” Ninh Chi đứng lên, cùng cô ta đi về phía chỗ ngồi của Trần Gia.

Diêu Thanh Thanh đi vệ sinh xong trở về, biết được chuyện cô đã đổi vị trí với người khác thì cực kỳ không vui.

“Ai da! Chi Chi à, sao cậu lại tốt bụng như vậy, cô ta nói đổi là cậu liền đổi sao?”

“Cô ấy nói tim cô ấy không được tốt, không chạy được tám trăm mét.” Ninh Chi giải thích.

“Gạt người!” Diêu Thanh Thanh phản bác: “Cô ta là cổ động viên đó, tớ tận mắt nhìn thấy cô ta giơ hoa, vừa nhảy vừa cổ vũ suốt nửa giờ mà không hề hụt hơi tí nào.”

“Chi Chi, cậu có biết vì sao cô ta muốn đổi với cậu không?”

Ninh Chi suy nghĩ một chút, nói: “Bởi vì cô ấy không muốn chạy tám trăm mét?”

“Không đơn giản vậy đâu!” Diêu Thanh Thanh dán miệng vào sát tai cô: “Tớ nghe nói người phụ trách giơ bảng lớp 6 là Lục Tinh Khoát! Đến lúc vào sân, lớp chúng ta sẽ đứng cạnh lớp 6 rồi chụp ảnh chung, chắc chắn Thẩm Hân Nghi muốn xuất hiện cùng Lục Tinh Khoát trong bức ảnh đó.”

Diêu Thanh Thanh thì thầm bên tai, mà Ninh Chi nghe xong lại có chút ngây ngốc.

Xuất hiện trong một bức ảnh thì sao chứ? Cô ta cần gì phải tranh với cô làm gì?

Diêu Thanh Thanh thấy cô bình tĩnh như vậy, cô ấy lắc lắc bả vai Ninh Chi, kích động nói: “Chi Chi à, cậu tỉnh táo một chút đi! Người đó là Lục Tinh Khoát đấy!”

Ninh Chi bị cô ấy lắc vái đến nỗi đầu váng mắt hoa.

Cô biết Lục Tinh Khoát là ai, tháng trước anh ấy vừa chuyển tới trường học của bọn họ đã đạt được hạng nhất.

Nghe nói nhà anh ấy mở công ty riêng, có lần tan học, cô nghe mấy bạn nam trong lớp nghị luận đôi giày dưới chân anh ấy là phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu lớn.

Nhưng những thứ này không liên quan đến cô gì cả.

Diêu Thanh Thanh thấy cô không có dao động gì, đành phải hướng dẫn từng bước: “Cậu cũng thấy rồi còn gì, hôm nay lúc chào cờ, Lục Tinh Khoát đứng lên phát biểu, có phải cậu ấy cực kỳ đẹp trai hay không?”

Ninh Chi nhớ lại một chút.

Buổi sáng trong lúc chào cờ, có một bạn nam mặc đồng phục học sinh, khí chất rất sạch sẽ, bộ dạng quả thật cũng rất đẹp trai.

Cô gật đầu đồng ý.

Diêu Thanh Thanh tiếp tục: “Cậu xem đi, cậu ấy lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, trong nhà có tiền, ba ưu điểm này cộng lại đã biến cậu ấy trở thành nam chính tiêu chuẩn trong mấy bộ phim thanh xuân học đường rồi còn gì?”

“Chi Chi à, cậu không có cảm giác tim đập nhanh với cậu ấy hay sao?”

Ninh Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút, quả thật anh ấy rất tốt nhưng quả thật cô không có cảm giác gì khác thường cả.

Vì thế cô lại tiếp tục lắc đầu.

Lúc này, chuông báo vào học đã vang lên, giáo viên lịch sử không chậm trễ một giây ôm giáo án đi tới.

“Vào lớp rồi! Các em mau lấy sách ra. Thầy cho các em năm phút chuẩn bị, lát nữa thầy sẽ kiểm tra về tư tưởng Nho học.”

Cả lớp kêu gào thảm thiết, Diêu Thanh Thanh vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình.

Ninh Chi lấy sách giáo khoa lịch sử từ trong hộc bàn ra.

Cô nhìn dòng chữ viết chi chít trên sách, nghĩ đến lời Diêu Thanh Thanh vừa nói, trong đầu chợt hiện ra bộ dáng lúc anh Trần Dã chơi bi-a.

Ánh sáng lờ mờ hắt vào mặt cậu thiếu niên làm nổi bật hàm dưới sắc bén, cứng rắn cùng sống mũi cao thẳng của anh.

Lông mi dài mà dày, con ngươi đen nhánh không thấy đáy, tướng mạo vô cùng lạnh lùng.

Khi đó cô ngồi trên ghế sô pha nhìn anh, tim đập nhanh hơn một chút.

*

Thứ sáu là ngày tổ chức đại hội thể thao.

Buổi sáng sau khi đến phòng học, Ninh Chi và Diêu Thanh Thanh cùng nhau khiêng ghế xuống cầu thang.

Cô đeo cặp sách, bên trong chỉ có một chai nước, mấy quyển sách bài tập cuối tuần cần phải làm và ví tiền, chuẩn bị đi ra ngoài.

Ninh Chi dự định buổi chiều sẽ đến tìm chủ nhiệm lớp xin nghỉ, sau đó đến trường học của Trần Dã tìm anh.

Dù sao hạng mục cô đăng ký sẽ kết thúc vào buổi sáng.

Nhưng không ngờ, rất nhiều bạn khác cũng dự định xin nghỉ buổi chiều đã trực tiếp chọc giận chủ nhiệm lớp.

“Không muốn tham gia đại hội thể dục thể thao thì về lớp tự học, muốn mượn cơ hội ra ngoài chơi game sao, không có chuyện đó được! Em không đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa sẽ diễn ra kỳ thi rồi!”

Chủ nhiệm lớp quát một trận xong, lại nhìn về phía Ninh Chi mới đến bên cạnh, cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, thầy đã hòa ái nói: “Em tìm thầy có chuyện gì à?”

“...”

Ninh Chi lùi về phía sau vài bước, chột dạ lắc đầu: “Dạ thưa thầy, không có chuyện gì ạ.”

Trở lại khu vực lớp học, cô kéo Tưởng Thanh Thanh đến một góc người ít, nhỏ giọng hỏi: “Thanh Thanh, buổi chiều tớ muốn xin nghỉ ra ngoài một chuyến. Trước đó cậu giả bệnh xin nghỉ như nào vậy?”

Diêu Thanh Thanh nghe vậy, lấy một lọ kem che khuyết điểm từ trong túi xách ra, bôi một ít lên đầu ngón tay, thuần thục bôi lên môi Ninh Chi.

Cuối cùng, cô ấy còn truyền thụ cho Ninh Chi bí kíp độc nhất vô nhị của mình: “Điểm mấu chốt nhất của việc nói dối chính là sự ổn định, cậu nhất định không thể hoảng hốt. Giọng nói cũng phải nhỏ, giả bộ suy yếu vô lực, nói thêm một câu là có thể té xỉu đến nơi rồi ấy.”

Ninh Chi thấp thỏm gật đầu, vừa cổ vũ bản thân vừa thấp thỏm đi về phía khu nhà nghỉ ngơi của giáo viên.

Kết quả lại thuận lợi ngoài ý muốn.

Cô chỉ mới đi đến, chủ nhiệm lớp nhìn thấy đôi môi tái nhợt của cô, liền quan tâm hỏi: “Có phải thân thể em không thoải mái không?”

Ninh Chi ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Lại nhỏ giọng thỉnh cầu: “Thưa thầy, em có thể về nhà nghỉ ngơi trước được không ạ?”

Ngày thường cô học tập chăm chỉ, tính cách lại ngoan ngoãn, an tĩnh, đương nhiên Lưu Quảng Vinh sẽ đồng ý rồi.

“Vậy em mau về đi.” Thầy viết giấy xin nghỉ cho cô, dặn dò: “Được rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi.”

Ninh Chi cực kỳ xấu hổ, cũng không dám nhìn thầy giáo nữa, sau khi nói tiếng cảm ơn với thầy giáo liền quay đầu rời đi.

Chú bảo vệ đứng ngoài cửa nhìn tờ giấy xin nghỉ phép kia, chú ấy không hỏi gì nhiều mà trực tiếp mở cửa cho cô qua.

Ninh Chi lên xe buýt, đi đến trường cao đẳng cách đó mấy trạm.

Tuy cô tan học sớm nhưng bây giờ mới ba giờ chiều, cổng trường vẫn còn đóng cửa. Cô tìm một quán trà sữa gần đó nghỉ ngơi.

Nơi này đối diện với cổng trường học, sau khi tan học, cô sẽ đi tìm Trần Dã ngay lập tức.

Ninh Chi ngồi trên ghế cao, lấy sách bài tập địa lý và một cây bút trong cặp sách ra, cúi đầu bắt đầu làm bài tập.

Còn chưa viết được mấy chữ, bả vai cô đã bị người ta vỗ nhẹ một cái.

Cô quay đầu lại thấy người tới là Tiết Bân, có chút bất ngờ.

Tiết Bân càng kinh ngạc, không ngờ sẽ gặp được cô ở đây, câu hỏi “Sao em gái Chi Chi lại đến đây?” định thốt thành lời.

Nhưng chợt nhớ đến lời mắng chửi của Trần Dã vẫn còn vang vọng bên tai.

Lý trí khiến cậu ấy phải dừng lại.

Lời nói cuối cùng trở nên vô cùng nghiêm túc, giống hệt như ông cụ non vậy: “Bạn Ninh Chi, sao bạn lại tới đây?”

Ninh Chi: ?

Xưng hô này khiến cô liên tưởng tới ban lãnh đạo trường hoặc là giáo viên chủ nhiệm phê bình hoặc khen ngợi, sẽ kêu “Bạn nào đó” như thế này.

Tiết Bân bị cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, ánh mắt như thể “Tôi và anh là bạn bè cùng trang lứa sao”, nội tâm cậu ấy bắt đầu suy sụp, đánh trống kêu oan.

Tiết Bân cũng không muốn hành xử như một thằng quê mùa vậy mà QAQ.

Đều tại anh Dã cứ thích bảo vệ em gái thái quá ấy chứ huhu!