Đan Minh tỉnh lại vào ngày hôm sau với chiếc khăn đặt trên trán. Kiểm tra chiếc điện thoại thì bây giờ cũng đã hơn 10h, hàng chục cuộc gọi và tin nhắn đến từ trợ lý Nguyên. Cô hít một hơi rồi ngồi bật dậy rồi bấm gọi cho trợ lý
"Alo, giám đốc"
"Cô đang ở đâu vậy? Tôi có qua nhà nhưng người làm nói cô không có ở nhà. Tổng giám đốc đang tìm cô" người kia nói với giọng nói hơi hớt hãi
"Tôi cũng không biết tôi đang ở đâu?"
"Cô nói vậy là sao? Hôm qua tôi đưa cô về nhà rồi mà"
"Ừ đúng là vậy. Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi. Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì không?"
"Ông ấy muốn hỏi về cuộc gặp mặt hôm qua giữa giám đốc và Alice"
"Được rồi, nói với ông ấy đầu giờ chiều tôi sẽ vào công ty"
"Giám đốc có cần tôi rước không?"
"Tôi sẽ tự bắt xe đến đó"
"Dạ thưa giám đốc"
Cô tắt điện thoại và nhìn xung quanh, cô đang nằm trong một căn phòng được bày trí đơn giản, nhưng nhìn rất phong cách. Nhìn xuống bộ đồ thì cũng không phải là bộ đồ hôm qua cô mặc. Đang ngồi thẩn thờ thì có tiếng người đi vào
"Chị tỉnh rồi hả?" Một cô gái trên tay cầm bộ đồ cô mặc tối qua
"Tại sao tôi lại ở đây?"
"Chị không nhớ gì sao?"
"Không" cô lắc đầu
"Tối qua em đi bưng hủ tiếu thì gặp chị ngất xỉu dưới đất. Em có gọi mấy lần nhưng mà chị không nghe. Em thì lại không biết nhà chị nên đành đưa về nhà em"
"Tôi ngất trước nhà tôi chứ đâu" cô cười
"Ở đây là ở đâu vậy?"
"Là nhà em. Cách chỗ chị xỉu khoảng 5p đi bộ thôi"
"Cũng gần nhà mình"
"Cảm ơn cô tối qua đã giúp tôi. Giờ tôi xin phép về"
"Chị ăn tô cháo đi rồi về. Em vừa nấu xong"
"Thôi không cần đâu"
"Cần sao hông. Cứ ra ăn đi mà, chị ngủ từ sáng giờ có ăn gì đâu" Thư kéo Minh ra ngoài rồi đẩy cô ngồi xuống ghế còn mình thì chạy vào bếp
Một lúc sau nàng cũng đi lên với tô cháo nóng trên tay
"Chị ăn đi"
"Cảm...cảm ơn cô" đây là lần đầu tiên có người nấu cháo cho cô nên có chút không quen
"Cô đừng nhìn tôi nữa" cô ngồi ăn còn nàng thì cứ chống cằm nhìn từng cử chỉ của cô
"A em xin lỗi. Tại chị đẹp quá em càng nhìn càng mê" nàng ngại đỏ mặt
"Tôi cũng bình thường thôi. Cô tên Thư đúng không? Tôi nhớ man máng mà không chắc lắm"
"Chị nhớ tên em luôn sao, đúng em tên Thư, Tống Anh Thư. Nay em 23 tuổi rồi"
"Ừ nay cô không đi làm sao?"
"Chiều em mới đi làm"
"Cô làm gì?"
"Em là nhân viên bán hàng ở cửa hàng tiện lợi ở đường X"
"Còn chị?"
"Tôi là nhân viên ở một công ty thời trang thôi"
"Hèn gì em thấy chị rất đẹp, ăn mặc rất style. Em cũng rất thích ngành thời trang"
"Vậy sao không theo đuổi?"
"Nghề nó không chọn em chị à?" Nàng cười
"Chị tên gì thế? Em vẫn chưa được biết"
"Minh, Huỳnh Đan Minh. 28 tuổi"
"Đúng là người đẹp mà tên cũng đẹp" nàng có chút ganh tỵ với cô
"Tôi ăn xong rồi" cô đẩy tô cháo về phía nàng
"Cháo em nấu không ngon sao? Chị mới ăn có mấy muỗng mà" nàng nhìn tô cháo còn hơn 1 nửa
"Không phải, cô đừng hiểu lầm. Là tôi bị lạc miệng không muốn ăn nữa thôi" cô lắc đầu
"Tôi phải..."
"Vậy chị chờ em chút nha" nàng ngắt ngang lời cô rồi chạy đi
Nhưng khi nàng quay lại thì cô đã biến mất chỉ có 1 mẫu giấy và 1 sấp tiền. Nàng cầm giấy và tiền chạy ra trước cổng thì không còn thấy người đâu cả, nàng cầm tờ giấy lên đọc
"Cảm ơn cô đã giúp tôi vào tối qua. Cháo cô nấu rất ngon, tôi không biết đền ơn cô như thế nào nên tôi đưa những gì tôi có trong túi. Cho tôi mượn tạm bộ đồ rồi tôi sẽ sớm gửi lại cho cô. Ký tên Đan Minh"
"Em có cần chị chả tiền đâu. Người đâu mà kĩ tính thế không biết" nàng cầm tờ giấy và sấp tiền rồi đứng lầm bầm
"Ma nhập mày hả con?" Ba nàng từ đâu đứng ở phía sau khều nàng
"U mẹ ơi, ba này làm con giật mình"
"Mẹ mày chết lâu rồi đừng kêu bả nữa. Rồi giờ này không lo cơm nước đứng lầm bầm như con điên vậy?"
"Thì giờ con vô nấu cơm nè. Ba có đưa con mà suốt ngày hết chửi con điên rồi tới con khùng hoài" nàng thở dài
"Thì mày khùng tao nói mày khùng chứ sao? Tao là người sống rất ngay thẳng thấy sao nói vậy ờ" ba nàng cười
"Dạ ba rất rất rất là thẳng thắn luôn á. Ủa mà sao nay ba đi làm về sớm vậy?"
"Ờ tự nhiên ông chủ thầu nổi hứng nghỉ sớm rồi rủ nhậu ba sợ quá nên trốn về trước. Nè ba có mua được con cá lóc vô nấu cơm đi" ba nàng đưa con cá lóc cho
"Ba muốn nấu món gì đây?" Nàng lắc con cá trước mặt ba
"Mày đừng lắc con cá nữa. Chóng mặt muốn chết nè. Thôi nấu nồi canh chua đi" ông đẩy vai nàng
"Dạ con vô nấu liền" nàng đi vào trong
"Con nhỏ đep đẹp nó tỉnh chưa?" Ba nàng giờ mới nhớ tới Đan Minh
"Chỉ mới vừa đi rồi ba" Thư ở dưới bên nói vọng lên
"Rồi có cho người ta cơm nước gì không?"
"Dạ có, ăn có một tô cháo mà chỉ trae cho 2 triệu 50 ngàn"
"Cái gì? Mày lấy tiền người ta nữa hả?" Ba nàng đi xuống bếp cốc đầu nàng 1 cái
"Đau con, con có lấy đâu là chỉ tự trả mà" nàng xoa đầu
"Mày không đòi lấy gì người ta đưa"
"Không có mà. Nè thư của chỉ nè ba đọc đi rồi sẽ hiểu" Thư đưa tờ giấy trong túi quần cho ba
"À chắc nó không muốn mắc nợ ai nên mới làm vậy" ba nàng đọc xong cũng hiểu
"Đó có phải con đòi đâu. Ba cốc cái đau muốn chết" nàng nhìn ba với cặp mắt hình viên đạn
"Ờ thì mày coi như ba lỡ tay đi"
"Muốn bể đầu luôn mà ba kêu lỡ tay"
"Chứ giờ mày muốn sao cốc lại ba mày hả? Nè đầu nè cốc đi con" ông nghiêng đầu về phía nàng
"Con sao dám làm"
"Ba biết mà. Nhưng mày trả lại cho người ta đi. Người ta làm công lương đâu có nhiêu đâu mà vét hết bóp cho mày rồi"
"Nhưng con có biết nhà chỉ đâu. Biết mỗi cái tên là Đan Minh thôi"
"Thì để đó đi khi nào gặp thì trả"
"Ba làm như gặp chị đẹp đó dễ lắm vậy. Cả tháng mới gặp được 2 lần" nàng bĩu môi
"Chứ không lẽ mày không gặp rồi mày không trả luôn"
"Con nói vậy hồi nào? Ý con là không biết khi nào gặp được chị thôi"
"Bao lâu cũng được. Khi nào gặp thì trả"
"Dạ con biết rồi"
Còn về phần Đan Minh, cô đi bộ về nhà rồi thay một bộ đồ vest đơn giản để đến công ty
"Dạ thưa cô chủ" bà vυ' Hương thấy cô chuẩn bị đi thì chạy đến
"Có chuyện gì hả vυ'?" Cô quay lại
"Hôm nay cô có về ăn cơm không?"
"Dạ chắc con về trễ vυ' và bé Tú cứ ăn đi không cần chờ con"
"Hôm nay chị Minh lại về trễ nữa sao?" Con bé Tú cầm cây chổi chạy đến
"Công việc mà em sao tránh được. Em ở nhà phụ vυ' nha" Cô cười rồi vỗ vai Tú
"Cô chủ đi làm cẩn thận" bà vυ' cúi đầu
"Con đã dặn vυ' đừng gọi con là cô chủ rồi. Cứ gọi con là Minh, xưng hô như con cháu trong nhà càng gần gủi càng tốt" cô cau mày
"Dạ thưa cô...ờ Minh. Con đi đường cẩn thận" bắt đổi liền nên bà chưa quen
"Dạ con đi nha, chị đi nha Tú" cô vẫy chào 2 người
Đan Minh bắt xe đến công ty, vừa bước vào phòng đã thấy có 3 người đang chờ mình là trợ lý Nguyên, tổng giám đốc - Từ Khôi và cô người mẫu ảnh Alice
"Giám đốc Minh, cô ngồi xuống đi" Từ Khôi chỉ tay vào chỗ bên cạnh Alcie
"Dạ" cô cũng nhanh chóng vào chỗ ngồi
"Tôi đã nghe yêu cầu của cô Alice đây, tôi nghĩ giám đốc Minh sẽ làm được đúng không?"
"Dạ, tôi sẽ cố gắng" cô cúi đầu
"Tốt, dự án này tôi giao lại cho cô. Đừng làm tôi thất vọng" ông đứng dậy rồi vỗ vai cô 1 cái xong bước ra ngoài
"Dạ cảm ơn giám đốc đã tin tưởng" cô đứng dậy cúi đầu. Sau khi cô rời khỏi thì cô ngồi xuống ghế và thở dài 1 cái
"Hừ chai rượu hôm qua có vẻ hơi quá sức với chị" Alice vuốt ve mặt cô
"Không có" cô nắm lấy tay Alice đặt lại lên đùi Alice
"Đan Minh, nói dối là một tật xấu đó" nàng dùng tay nắm lấy cằm cô xoay về phía mặt mình
"Em nghe nói hôm qua chị không về nhà" nàng vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo cho cô
"Ai nói cô biết tôi không về nhà" cô cau mày liền nhớ chỉ có trợ lý Nguyên biết chuyện tối qua cô không về nhà nên cô liếc anh một cái khiến anh tái mặt
"Dạ...dạ xin lỗi giám đốc" anh rung bần bật lên
"Đừng la anh ta" nàng dùng ngón tay đẩy mặt cô về vị trí cũ
"Là em lo lắng cho chị nên đã hỏi anh ta thôi" nàng cười
"Ừ. Cô đến đây có việc gì không?"
"Nothing. Chỉ là nhớ chị nên đến thôi"
"Đã gặp tôi rồi thì cô về đi tôi còn có việc"
"Không thể xưng chị và em sao? Chị đừng có cứng nhắt như vậy?" Nàng chọt má cô
"Alice đùa giỡn như vậy là đủ rồi. Cô mau về đi"
"Đươc thôi. Chị đuổi thì em về nhưng..." nàng chồm tới nói nhỏ vào tay cô
"Hôm qua chị say thật sự rất quyến rũ đó. Em đã lỡ tha cho chị một lần rồi. Nhưng chị sẽ không may mắn như vậy nữa đâu" nàng cười rồi hôn gió với cô 1 cái sau đó thì cũng rời đi
Cô bị đứng hình trước hành động khiêu gợi của Alice. Quay sang vẫn thấy tên trợ lý vẫn nhìn mình
"Anh ra ngoài làm đi đứng đó nhìn tôi làm gì muốn trừ lương à"
"Dạ...dạ tôi đi liền đừng trừ lương tôi" anh liền 3 chân 4 cẳng chạy ra khỏi phòng, khổ thân anh bị giận cá chém thớt
"Điên thật rồi, loạn hết rồi" cô uống 1 miếng nước để bình tĩnh hơn
------Hết chap 3------