Sáng hôm sau, tại phòng làm việc của giám đốc, Đan Minh đang ngồi trong phòng để ghi chép kế hoạch cho bộ sưu tập giáng sinh năm nay thì bỗng có tiếng gõ cửa.
"Vào đi"
"Cạch" là trợ lý Nguyên, anh ta cúi đầu chào rồi mới lên tiếng
"Dạ thưa giám đốc, chuyện cô giao tôi đã hoàn thành"
"Bọn họ ephản ứng như thế nào?"
"Dạ rất là vui mừng đặc biệt là cậu con trai"
"Thằng đó thì cậu còn lạ gì. Chỉ có tiền mới làm nó vui thôi. Cậu có nói theo những gì tôi dặn không?"
"Dạ có. Bọn họ nghe rồi cười gật đầu"
"Ừa được rồi. Cảm ơn cậu đã giúp, cậu ra ngoài làm việc đi"
"Dạ thưa giám đốc" giọng nói của anh ta có chút ngập ngừng
"Có chuyện hả?"
"Dạ là chuyện bộ sưu tập Noel sắp đến"
"Ừ không phải mọi chuyện đang diễn ra rất tốt sao?"
"Dạ đúng lúc đầu là vậy nhưng người mẫu ảnh Alice thì lại thay đổi kế hoạch một chút"
* Trần Ngọc Tuệ (Alice) - 24 tuổi là người mẫu ảnh của công ty Đan Minh. Cô thích Đan Minh nên luôn tìm cách tiếp cận cô nhưng Đan Minh thì ngược lại.
Cô nghe liền ngưng bút ngước lên hơi cau mày, nhìn trợ lý với ánh mắt lạnh lùng khiến anh ta lạnh hết sống lưng.
"Cô ta lại muốn gì?"
"Dạ cô ta nói muốn gặp giám đốc trực tiếp để trao đổi"
"Nói cô ta tôi không rảnh. Phiền phức"
"Nhưng tổng giám đốc rất muốn cô ấy thực hiện bộ sưu tập này, giám đốc có thể..."
"Đưa số điện thoại cô ta cho tôi đi" cô ngắt lời trợ lý
"Dạ đây ạ. Tôi nghĩ cô ta sẽ không làm khó giám đốc đâu nên cô yên tâm"
"Được rồi, tính tình cô ta không phải tôi không biết nên cậu không cần phải lo. Cậu về làm việc đi cô ta để tôi xử lý"
"Dạ thưa giám đốc" anh ta lại cúi đầu một nữa trước khi rời khỏi phòng
Trợ lý vừa đi cô thở dài một cái, đọc dãy số trên giấy rồi nhấn vào điện thoại
"Alo" một giọng nói cũng khá ngọt ngào có phần hơi điệu
"Chào Alice, tôi là Đan Minh, giám đốc của Perfect"
"Là chị sao? Cuối cùng cũng chịu gọi cho em"
"Tôi nghe trợ lý nói là cô muốn thay đổi kế hoạch. Cô đang không hài lòng về điều gì?"
"Mới nói chuyện có 1-2 câu mà đã nhắc đến công việc rồi"
"Hay chúng ta hẹn nhau ăn 1 bữa đi. Có thể vừa ăn vừa bàn công việc"
Trong thâm tâm của cô thực sự đang rất muốn từ chối nhưng làm sao được đây là người mà tổng giám đốc đã lựa chọn cô phận cấp dưới sao dám cãi
"Được. Cô muốn ăn ở đâu?"
"Hẹn chị 19h tối nay tại nhà Rousta nhé"
"Tôi sẽ đến"
"Dạ"
Cuộc gọi nhàm chán nhất mà cô từng nghe. Thật sự là từ đầu còn chả muốn bấm số huống chi là nghe cô ta nói. Theo nhận định của Minh, Alice là một người làm việc rất chuyên nghiệp nhưng tính tình cô ta thì khó chiều, lại hay bắt bẻ, chảnh choẹ nhưng không hiểu sao cô ta lại trở nên nổi tiếng, Đan Minh không thích vì cho rằng cô ta sống giả tạo.
Suy ngẫm 1 chút, cô cũng quay trở lại công việc của mình. Tối hôm đó cô nhờ trợ lý Nguyên đưa mình đến điểm hẹn. Một số paparazi đã núp đâu đó chụp lén cô vì dù gì cô cũng là một người nẫu mà còn là một giám đốc tài giỏi nên cũng giới báo chí săn đón rất nhiều.
"Xin lỗi, vì tôi đến trễ" Đan Minh gật đầu chào
"Dạ không sao chị ngồi đi"
"Ừ" cô kéo ghế ngồi xuống
"Thật ra em cũng mới đến thôi"
"Chị ăn gì để em gọi cho"
"Được rồi, chúng ta có thể bàn công việc được chưa?"
"Công việc từ từ tính em có biết vài món của quán rất ngon muốn thưởng thức cùng chị"
Không cần Minh trả lời, Alice đã kêu rất nhiều món và một chai rượu
"Quán mới về một loại rượu mới, em muốn thử chị" chai rượu đã được che từ trước, Alice rót cho Đan Minh
"Chị đoán thử xem đây là loại rượu gì?" Alice đẩy ly rượu đến trước mặt cô
Mùi rượu có chút đặc biệt khiến cô phải dè chừng nhưng đây là yêu cầu của khách hàng thì vẫn phải thử. Cô hớp một ngụm nhỏ đã liền nhăn mặt, vị của nó thật sự rất khó uống và nó khiến cô vẫn chưa hình dung ra được đó là rượu gì. Nhưng không để mất mặt cô vẫn uống hết ly rượu để xem là rượu gì. Sau khi uống hết suy nghĩ một chút thì cô trả lời mặc dù không chắc đáp án của mình lắm
"Là rượu của Rum đúng không?"
"Quả nhiên không qua mắt được chị" Alice cười rồi bỏ cái khăn che chai rượu xuống
Cô ngạc nhiên không phải vì cô đoán đúng tên rượu mà độ cồn của nó khiến cô ngã ngữa "Sunset Rum - Độ cồn 84,5%"
"Cô dùng loại rượu mạnh như vậy sao?" Giọng nói có chút lo lắng của cô
"Cũng bình thường thôi"
"Tôi không nghĩ một cô gái như cô có thể gan dạ dùng loại rượu như vậy"
"Với chị thì em thích cảm giác mạnh như vậy"
Cô cười rồi nuốt một ngụm nước bọt, là cô đang thấy bắt đầu sợ hãi cô gái trước mặt mình. Không thể để như vậy cô phải đổi chủ đề
"Bây giờ cô có thể nói yêu cầu của mình được chưa?"
"Thiệt là khó chịu với chị mà" Alice làm gương mặt ngán ngẫm
"Cô nói đi nếu không tôi sẽ không có tâm trạng để dùng bữa"
"Được rồi. Em muốn bộ ảnh lần này em sẽ chụp chung với chị"
"Với tôi sao? Lâu rồi tôi không làm người mẫu ảnh. Cô chọn người khác đi, ai cũng được"
"Em chỉ chọn chị, không ai thay thế được. Em thích chị, em biết chị sẽ làm được mà đúng không giám đốc Đan Minh?"
"Tôi không chắc"
"Em nói được là được. Công việc đã bàn xong bây giờ thì thưởng thức bữa tối thôi"
"Thật sự là không hiểu nổi cô ta muốn gì. Có phải là cô ta đang muốn làm khó mình không?" Đan Minh đã làm việc với rất nhiều người như kiểu người như Alice là mới lần đầu gặp
"Cô dựa vào cái gì mà nghĩ là tôi làm được?"
"Dựa vào kinh nghiệm làm nghề của em"
"Tự tin vậy sao?"
"Tất nhiên. Với lại những gì mà chị đã làm thì em tin chắc chuyện này sẽ không làm khó được chị"
"Cô quá khen rồi"
"Chị nói vậy có nghĩa là chị đang khen con mắt nhìn nghề của em hay là đang không tự tin về khả năng của mình"
"Là tôi đang khen cô thôi" cô cười nhẹ một cái
"Vậy thì em cảm ơn chị" Alice cũng cười
Ngồi nói không bao nhiêu mà cũng uống gần hết chai rượu. Đan Minh không ăn nhiều mà toàn bị Alice chuốt rượu. Phải nói khéo mai có việc gấp thì cô ta mới cho về. Đan Minh gọi cho trợ lý đưa về, giờ với cô chuyện đi ra được cổng nhà hàng đã là một kỳ tích, cô giờ phải đứng dựa cái cây ven đường thì mới đứng vững được.
Tầm 10p, xe cũng tới. Trợ lý dìu giám đốc vào xe. Vừa ngồi được vào xe thì cô đã nhắm chặt mắt lại
"Giám đốc cô ổn chứ? Có cần tôi mua thuốc giải rượu không?"
Đan Minh giờ sức đâu mà trả lời mấy câu này, cô chỉ đưa tay vẫy về phía trước ra hiệu chạy xe. Trợ lý cũng không dám hó hé gì thêm liền khởi động xe chạy đi.
Do khi nãy ăn không được nhiều mà còn uống nhiều rượu khiến dạ dày của cô cực kỳ khó chịu bây giờ cô chỉ nuốn tống hết mọi thứ dang có trong bụng đi ra ngoài thôi. Nhưng giờ đang có nhân viên nên cô không thể làm vậy được.
"Giám đốc"
"Giám đốc ơi"
"Hử"
"Tới nơi rồi"
"Ừ cảm ơn anh"
"Giám đốc 1 mình ổn chứ"
"Tôi lo được. Cậu về đi"
"Dạ. Mai tôi sẽ đón giám đốc"
"Ừ"
Chiếc xe vừa rời đi cô liền chống tay vào góc cây mà nôn hết những gì có trong bụng ra. Sau hồi cũng xong, cô ngồi xuống đất dựa lưng vào trước cổng. Cảnh tượng này mà để cánh nhà báo thấy chắc cô sẽ bị tổng giảm đốc trì triết suốt 1 tháng quá. Bỗng cô nghe 1 tiếng gọi
"Chị ơi"
Chưa kịp trả lời thì cơn buồn ngủ đã ập tới.
------Hết chap 2------