Chẳng Thể Ngừng Yêu Em

Chương 4: Nhờ cậy

Khi trợ lý rời đi, cô ngồi trên chiếc ghế rồi vò đầu bức tóc suy nghĩ

"Làm sao để cô ta tránh xa mình ra đây. Cô ta đúng là phiền phức mà" cô trách móc Alice cứ bám lấy cô mãi

Cô đang cau có suy nghĩ thì bỗng có tiếng gõ cửa "Cốc...cốc...cốc". Cô lập tức lấy lại tinh thần, gương mặt sắc lạnh và chỉnh lại giọng nói

"Mời vào"

Người gõ chính là trợ lý Nguyên, cậu cầm trên tay xấp tài liệu và rón rén đi vào

"Dạ thưa giám đốc" giọng cậu rung lên thấy rõ

"Chuyện gì vậy?" Cô ngứng lên nhìn

"Dạ đây là lịch trình mới mà cô Alice gửi qua ạ" cậu đưa lịch trình lên bàn cho cô

"Cô ta lại đổi gì nữa sao?" Cô cầm tờ giấy đó lên

"Dạ cũng không đổi gì nhiều chỉ là muốn đẩy nhanh tiến độ lên thôi"

"Cô ta nghĩ mình là ai mà muốn là đổi vậy?" Cô quăng xấp giấy đó qua một góc, nói với trợ lý Nguyên với giọng điệu khó chịu

"Dạ lịch trình này đã được tổng giám đốc thông qua ạ"

"Gì chứ? Vậy còn các công việc sắp tới của tôi thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây"

"Dạ tôi và trưởng phòng sáng tạo Khả Vy sẽ chịu trách nhiệm ạ"

"Hừ họ coi tôi là con dế hay sao mà muốn xoay sao là xoay vậy. Thôi được rồi, cứ làm theo lịch trình đi"

"Vâng" cậu cúi đầu, định ra ngoài thì Đan Minh gọi lại

"Nè, Nguyên giúp tao đi"

"Đang ở công ty đừng xưng hô như vậy" trợ lý Nguyên xoay đầu, cau mày nói với cô

2 người là bạn thân nhưng ở công ty thì họ giấu mối quan hệ này để tránh những chuyện không đáng có

"Không sao, ngồi nói chuyện chút thôi" cô nhếch đầu về phía sofa ý bảo Nguyên ngồi vào đó

"Giúp chuyện gì?" Nguyên ngồi lên ghế vắt chéo chân

"Làm sao để Alice tránh xa tao đây?" Đan Minh ngồi đối diện Nguyên

"Thì nói với cô ta đi"

"Dễ vậy thì tao hỏi mày làm gì, đồ điên"

"Ê đang nhờ vả đó nha, chửi không tao đi á" Nguyên nhướng người dậy định đi

"À thôi thôi, bớt nóng giúp tao đi" Đan Minh giữ tay Nguyên lại

"Hmm thì mày tìm người yêu đi, cô ta sẽ không làm phiền mày nữa"

"Kiếm đâu ra, người yêu chứ có phải tôm cá đâu nói là kiếm được"

"Không lẽ mày đi làm bao nhiêu năm mà không để ý được em nào sao?"

"Ờ thì..." cô gãi đầu

"Con này, bộ mày bị đui hay sao mà 1 người mày cũng không thấy"

"Làm gì có tại tao lo công việc của mình thôi"

"Ờ giờ thì hay rồi, giờ tìm một người để giúp cũng không có"

Trợ lý Nguyên vừa dứt câu thì thấy Đan Minh nhìn mình chằm chằm, cậu bỗng thấy có gì đó rợn da gà

"Nhìn gì dữ vậy? Đừng nói là mày định nhờ tao giả làm người yêu mày nha"

Đan Minh nghe câu nói đó bỗng rung mình lên, cô vừa kết thúc viễn cảnh mà cô nghĩ lúc nãy

"Không được, mày không được. Nghĩ thôi mà thấy ớn rồi. Chê" cô lắc đầu

"Con này tự mày suy nghĩ rồi chê. Tao cũng được mà"

"Gớm" cô lè lưỡi

"Cỡ mày có cho cũng không thèm"

"À tao nhớ đến 1 người"

"Ai vậy?"

"Có nói mày cũng không biết đâu. Đi làm việc đi"

"Con này đang nói làm cục hứng. Không thèm nghe" trợ lý Nguyên đứng dậy

"Ừa, chiều để xe cho tao nha"

"Vâng, thưa giám đốc"

"Cảm ơn siêu nhân hồng" cô cười

"Mày có tin tao xô mày từ tầng 15 xuống không?" Trợ lý Nguyên nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh

"À tin, mày đi làm việc đi"

"Liệu hồn đó. Hứ"

-----

Tối 8h, Đan Minh vừa xong việc liền chạy xe đến nhà Anh Thư nhưng nàng đang phụ ba bán nên cô đành đứng trước nhà đợi nàng. Đợi lâu quá, cô vào xe ngồi rồi ngủ quên lúc nào không hay. Tầm 11h đêm thì 2 ba con nàng cũng về tới. 2 người về tới thì thấy có chiếc xe hơi đậu trước nhà mình

"Ai mà đậu xe trước nhà mình vậy ta. Thật là mất lịch sự" Thư khó chịu nói

"Mà khu mình là khu lao động làm gì có nhà nào có chiếc xe sang như vậy chứ" ba nàng nói

"Ba nói phải, ba con mình đẩy xe vào thôi rồi để con tìm chủ nhân chiếc xe nói họ dời đi" nàng nói

"Ừa"

Sau khi giúp ba đẩy xe vào, nàng cũng nhanh chóng đi lại chiếc xe và gõ cửa, nghe tiếng gõ Đan Minh mở kính xe xuống, Anh Thư cũng lên tiếng nói

"Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cô có thể dời xe đi chỗ khác không ạ? Chiếc xe của cô chắn cửa nhà tôi"

"Em về rồi à"

Nàng ngay người khi người đó nói chuyện với mình như rất quen thuộc chưa kịp định hình thì người trong xe mở cửa xe bước ra. Lúc này thì Anh Thư mới nhận ra được người trong xe là Đan Minh

"Là chị hả? Chị đến đây có việc gì không?"

"Ừa cũng có chút việc"

"Vậy em mời chị vào nhà"

"Cảm ơn"

Cả 2 nhanh chóng di chuyển vào trong nhà, lúc này ba nàng đi ra nhìn thấy cô, ông đã già mắt nheo lại nhưng vẫn không nhìn rõ cô

"Ai vậy con?"

"Dạ là chị Minh, chị hôm trước say rượu ngủ ở nhà mình đó ạ" nàng trả lời

"À là con nhỏ đẹp hôm bữa à" ông cười nói

"Dạ con chào bác" cô cúi đầu

"Ừa tới chơi hả con? Sao tới trễ vậy?"

"Dạ, vì con có chút việc nên là tới hơi trễ"

"Ừa, con ngồi chơi nha"

"Dạ, à mà bác ơi"

"Hả?"

"Tối nay, bác có thể cho con ở nhờ nhà bác 1 hôm được không ạ?"

Nghe lời đề nghị của cô, 2 ba con nàng đơ ra

"Dạ do con chuyển nhà, hiện chưa tìm được chỗ mới, chuyện gấp rút con không biết nhờ ai nên đã đường đột tới đây nhờ bác ạ"

"À, có gì đâu, con cứ ở đây với con Thư đi. Không sao, ở tới khi con tìm được nhà cũng được"

"Dạ vâng con cảm ơn bác. Bác tốt bụng quá"

"Hahaha con nhỏ này khách sáo quá. Ngồi chơi đi con, bác vào nghĩ trước"

"Dạ bác"

"Thư chút sắp xếp chỗ cho chị nha" ông quay sang nói với nàng

"Dạ ba"

Ông vừa đi thì nàng quay sang nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ

"Chị thật sự chuyển nhà sao?"

"Ờ..." cô lấy tay quẹo lỗ mũi

Đan Minh có một cái tật là khi nói dối sẽ lấy tay quẹo mũi

"Mình vào phòng rồi nói có được không?"

"Dạ được"

Cả 2 vào phòng rồi, cùng nhau ngồi trên chiếc giường của nàng

"Có chuyện gì vậy ạ?" Nàng hỏi

"Hay là em cho chị mượn đồ đi, chị muốn đi tắm người chị bốc mùi rồi"

"Dạ được chị chờ em chút"

Thư đi lại chiếc tủ thì cũng tìm được cho cô 1 bộ đồ thể thao màu xám. Nàng đưa cho cô rồi cả 2 chia nhau mỗi người 1 phòng để tắm. Sau 15p, Thư cũng tắm xong, nàng đi vào phòng thì không thấy cô đâu nên đã đi tìm, đi lòng vòng thì cũng tìm được cô đang ngồi ở phía sau hè nhìn về phía thành phố.

“Chị ngồi ở đây không sợ muỗi chích sao?” nàng đi lại, ngồi vào chiếc ghế đá mà cô đang ngồi

“Chị không có bị muỗi chích, em chưa ngủ sao?”

“Em đi vào phòng thì không thấy chị nên đi tìm”

“Chị chưa buồn ngủ nên ra đây ngồi chút, nhà em có chỗ ngắm cảnh lý tưởng thật đấy” cô cười

“Dạ lâu lâu em cũng ra đây ngồi”

“Thư nè, em có yêu ai bao giờ chưa?” cô hỏi

“Dạ có chứ, em đâu phải người máy đâu”

“Kể cho chị nghe chuyện của em được không?”

“Dạ được, à em thích người đó từ lúc em vào học cấp 3, ngày ấy là chủ tịch hội học sinh, là một người tài sắc vẹn toàn, có thể nói là thần tượng của em. Nhưng em chỉ thích và quan sát họ từ xa thôi chứ chưa hề một lần nào nói chuyện với người đó”

“Tại sao em lại không nói?”

“Là vì em thấy bản thân mình không xứng, lúc đó em chỉ là một con bé bình thường, học cũng không giỏi, không có tài năng gì, em cũng thử tham gia vào các hoạt động để được gặp người đó nhưng cũng không gặp được vì người đó có rất nhiều người hâm mộ vây quanh. Em không thể chen vào nên đành đứng ở xa nhìn, chỉ cần thấy người đó vô tình nhìn thấy em thì em đã thấy vui rồi.”

“Em còn thích người đó không?”

“Hmm, em không chắc bởi vì em đã không gặp người đó rất lâu rồi”

“Thư nè, em có biết đến LGBT không?”

“Dạ biết chứ”

“Ừa, chị là người LGBT. Hmm em có ngại không?”

“Dạ không ạ”

“Ờ vậy thì tốt. Thư chị biết là chị nhờ em chuyện này có hơi kì cục nhưng mà chị không biết nhờ ai, em có thể giúp chị không?”

“Chuyện gì chị nói đi được em sẽ giúp ạ”

“Em có thể đóng giả bạn gái của chị được không?”

“Đóng giả bạn gái của chị á?” Thư nghe đề nghị của cô mà tròn mắt ngạc nhiên

---Hết chap 4---