Sau khi gà lá sen được bưng lên, Thanh Châu cầm đũa kích động bắt đầu ăn, lúc này một tờ tiền giấy nhẹ nhàng tiến đến từ ngoài cửa sổ, vừa đúng rơi vào trên đồ ăn.
"Cái gì đây, thật đáng ghét." Thanh Châu cầm tờ tiền giấy lên, nhíu mũi ném xa, nhưng mà càng có nhiều tiền giấy vàng hơn nhẹ nhàng tiến đến từ ngoài cửa sổ, bay lả tả, giống như tuyết rơi.
Kèn đám tang mấy ngày liền, một đoạn nhạc buồn truyền đến từ đầu đến cuối phố, một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn áo trắng giơ lên một cái quan tài đen kịt đi trên đường, cờ trắng rêu rao, tiền giấy tung bay.
"Ơ, đây hắn là cái chết của con trai thứ ba nhà Trần viên ngoại?" Cách đó không xa bên cạnh bàn dài, truyền đến âm thanh thực khách nói nhỏ.
"Già rồi mới có con, kết quả con trai từng cái một chết mất, thật sự là đáng thương."
"Không chỉ có con trai, tháng trước còn bị chết một người tiểu thϊếp, thiếu nữ Lý gia xinh đẹp kia, tối hôm trước mới gả vào, ngày hôm sau người đã không còn, ngươi nói có thảm hay không? Vừa thê thảm lại vô cùng lo sợ."
"Ahhh, nhà Trần viên ngoại này gần đây thật nhiều người chết, hay là, hay là bị đồ vật không sạch sẽ gì quấn lấy đó chứ?"
Người đối diện thần sắc căng thẳng trách cứ: "Xuỵt, ban ngày ban mặt, đừng nói những chuyện không có căn cứ này."
Hai người cứ như vậy bỏ qua cái đề tài này, một lần nữa bắt đầu một câu chuyện khác, trò chuyện về mỹ nhân mới nổi lên gần nhất của Tần lâu sở quán .
Huyền Tiêu chuyển chén trà trong tay, thần sắc như có điều suy nghĩ.
"Huyền Tiêu, ăn cái này, cái này ngon." Thanh Châu xé đùi gà lá sen, gắp vào trong bát hắn.
Huyền Tiêu cúi đầu nhìn qua, ngay trong lúc hắn nghe hai thực khách nói chuyện, Thanh Châu gần như đã quét sạch một bàn lớn đồ ăn, chỉ còn thiếu chưa liếʍ sạch sẽ bát đũa. Cái miệng nhỏ như vậy, sao ăn nhanh được đến thế.
Hắn nhớ tới A Nan, một chút cơm thừa canh cặn cũng không lấp no cái bụng như nghé con của thằng nhóc đó, hắn gọi tiểu nhị làm thêm một phần nữa.
Chỉ là vừa nghĩ tới mãng xà ăn cái gì cũng nuốt chửng, thì thấy chẳng có gì lạ nữa.
Đội ngũ đám ma đi qua, một thanh niên thần sắc tiều tụy lảo đảo đi vào khách sạn.
Hắn mặc một thân quần áo gấm vân, vô luận là ngọc bội bên hông hay là vòng ngọc trên ngón tay đều là hàng thượng thừa, thoạt nhìn là một công tử nhà giàu, nhưng một thân ung dung hoa quý cũng không thể che nổi Tử khí nặng nề trên thân.
Ấn đường hắn biến thành màu đen, hai gò má lõm xuống, cả người giống như du hồn bay tới trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy cung kính hỏi: "Trần Tứ công tử, cần gì hay sao?"
"Mười hũ Lê Hoa Nhưỡng, mười hũ Thiên Nhật Xuân, thêm mười hũ Trúc Diệp Thanh, đều đưa đến Trần phủ, tang lễ cần dùng." Trần Tứ công tử móc ra một thỏi vàng từ trong túi quần, coi như là thanh toán tiền đặt cọc, quay người lại bay đi giống như du hồn.
Một thanh niên mặt lạnh cao lớn thẳng tắp ngăn ở trước mặt hắn, bên người công tử còn có một nữ nhân thân mềm như rắn dán lên một tấc cũng không rời.
Trần Tứ công tử lớn như vậy rồi còn chưa bao giờ thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, phù dung trước mặt má đào mắt hạnh, con mắt như nước hồ thu, gợn sóng ẩn tình.
"Các ngươi là?" Trần Tứ công tử nhìn xem hai người, lộ ra có chút hồ đồ.
Huyền Tiêu không để mắt đến câu hỏi của hắn, trực tiếp hỏi Thanh Châu: "Ngươi nhìn thấy không?"
Thanh Châu ừ một tiếng, ngón út vòng quanh đuôi tóc, ánh mắt tập trung thật sâu trên vai phải Trần Tứ công tử.
Một đứa trẻ mới sinh nhìn bằng mắt thường không thể thấy đang nằm ở đầu vai Trần Tứ, tướng mạo dữ tợn, khuôn mặt xấu xí, một loạt răng trắng bén nhọn rậm rạp, thân thể nho nhỏ tản ra một luồng sát khí màu đen ngút trời.
Đứa trẻ mới sinh kia tựa hồ có thể phát giác được hai người trước mặt có uy hϊếp với hắn, đang cong lưng lên giống như dã thú xù lông.
"Ngươi bị đồ vật không sạch sẽ quấn lên rồi." Huyền Tiêu thẳng thắn, trực tiếp không có chút vòng vo, hắn vẫn thế trước sau như một.
"Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Kỳ quái, tránh ra, chớ cản đường." Trần Tứ công tử phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, hiển nhiên đã coi hai người như mấy thầy tướng số lão đạo ven đường.
Thanh Châu khép hai ngón tay lại, ngón giữa tuôn ra một vòng ánh sáng màu xanh, trực tiếp đâm về đầu vai Trần Tứ. Đứa trẻ mới sinh màu đen cảm ứng được uy hϊếp, nhảy dựng sang bên cạnh, rời khỏi đầu vai Trần Tứ.
Ngược lại Trần Tứ hoảng hốt thét lên, lui về phía sau đập trên mặt bàn chưởng quầy. Kỳ quái chính là, bị Thanh Châu lấy tay làm kiếm đâm một cái như vậy, đau nhức mấy ngày nay trên đầu vai hắn cảm giác tốt hơn nhiều, cảm giác tức ngực cũng trong nháy mắt biến mất không dấu vết, toàn thân giống như đang ở bên trong nước hồ sen trong tắm rửa qua một lần, tinh thần sảng khoái.
Hung Anh lại không chịu bỏ qua, nó nhảy lên trên đèn l*иg, tất cả mọi người nhìn thấy trong phòng dưới tình huống không có gió, đèn l*иg dưới xà nhà xoay tròn như điên.
Thực khách sợ hãi không nhẹ, nhao nhao chạy khắp mọi nơi.
Hung anh mở cái miệng đầy máu, to một cách ngớ ngẩn so với khuôn mặt nhỏ của nó, và một cái lưỡi giống như con cóc thè ra, đập vỡ làm đôi cái bàn chỉ trong tích tắc. Nó quay sang đối diện với hai người, Thanh Châu trông có vẻ yếu ớt hơn , hung mãnh đánh tới.
Chân Thanh Châu vung mạnh, đá nó khảm vào trong bức tường, Hung Anh bị ủy khuất, oa oa khóc lên. Tiếng khóc của nó bén nhọn chói tai, vô cùng khó nghe. Thanh Châu bưng kín lỗ tai, lại thấy tự mình chui ra khỏi bức tường, tay chân chạm đất nhanh chóng bò đi về phía Trần Tứ. Tựa hồ chỉ còn có "Mẫu Thể" Trần Tứ này là có thể làm cho nó cảm thấy an tâm.
Mắt thấy nó sẽ bổ nhào vào phía trước Trần Tứ, Huyền Tiêu kéo khăn trải bàn hất lên. Khăn trải bàn vuông màu trắng lơ lửng giữa không trung, ở phía trước Trần Tứ, hình dạng một đứa trẻ mới sinh nổi bật phía sau khăn trải bàn, hai lỗ mắt cùng một lỗ miệng lõm xuống dưới thật sâu, ngũ quan còn nhỏ dưới vải trắng dữ tợn bắt đầu vặn vẹo.
Hai mắt Trần Tứ trợn trừng, thiếu chút nữa hôn mê, một tay chống đỡ, một tay bấm lên nhân trung của mình.
Một lá bùa nhảy ra từ lòng bàn tay Huyền Tiêu, bắn vào không trung, lá bùa hóa thành một dây xích màu vàng kim, trói lại Hung Anh đang ở dưới khăn trải bàn.
Thanh Châu ôm lấy bịch vải đang không ngừng giãy giụa kia.
"Gϊếŧ nó." Âm thanh Huyền Tiêu nói lạnh lùng.
Trên mặt Thanh Châu lại lộ ra thần sắc do dự, "Anh linh này phụ thuộc vào hắn như thế, nói không chừng đây là con của hắn."
Một kẻ cặn bã có chút quyền thế sau khi làm lớn bụng con gái nhà người ta, sẽ bức bách các nàng sanh non. Trẻ mới sinh không đủ tháng bị đẻ non, oán khí sâu nặng, không chịu đầu thai luân hồi, sẽ hóa thành oán linh bám vào trên thân thể phụ thân.
Nàng sợ mình đang vẽ đường cho hươu chạy, gϊếŧ chết anh linh, ngược lại làm cho ác nhân chính thức thoát khỏi trừng phạt.
Hóa ra trước lúc Xà yêu sát sinh, còn có thể băn khoăn những thứ này.
Huyền Tiêu chưa từng thấy yêu tinh nào như nàng vậy, là tất cả yêu tinh cũng như này, hay chỉ có Thanh Châu là ngoại lệ duy nhất?
Trái tim hắn hơi run rẩy một chút, trên mặt cũng không lộ ra, chỉ lạnh lùng nói: "Giữa quan hệ huyết thống sẽ có dây xích nhân quả, giữa hung anh này và hắn không có, đây không phải con của hắn."
Dừng một chút, lại nói: "Đây không phải anh linh con người, chỉ là Yêu khí biến thành tinh quái, không có người từng hại nó, số người nó từng hãm hại lại cũng không ít."
Hung Anh dốc hết toàn lực, cuối cùng từ trong khăn trải bàn và trói buộc của xích vàng thò ra một cái đầu, trong nháy mắt tiếp theo đã bị Huyền Tiêu rút kiếm chém xuống.
Hung Anh hét lên một tiếng, hóa thành khói đen tan thành mây khói.
Trần Tứ vuốt vuốt ngực, ánh mắt tỏa sáng lại gần. Huyền Tiêu lạnh lùng liếc tới, trái tim hắn lại trở nên sợ hãi, còn chưa tới trước mặt, đã thịch một tiếng quỳ xuống.
"Cao nhân, cuối cùng cũng gặp được cao nhân rồi! Van cầu Đạo trưởng, nhanh cứu cứu cha ta đi!"