**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Anhhhh đã đề cử cho truyện nhé!
Ta làm sao vậy?
Nàng còn không biết xấu hổ hỏi "Ngươi làm sao vậy?"
Huyền Tiêu cắn răng nói: "Hạ độc cho ta xong, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta?"
Biểu tình của Thanh Châu vô cùng mờ mịt: "Hạ độc? Ta không có, chuyện khi nào?" Xem cái bộ dạng ngây thơ vô tội đó của nàng, người nào không biết chuyện, hẳn sẽ cho là nàng bị oan.
Huyền Tiêu bắt được tay của nàng, nhấn một cái lên bụng mình, da thịt kề nhau, Thanh Châu cảm nhận được độc tố đang chạy trong Đan Điền tràn ngập Linh khí, không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt.
Huyền Tiêu hất tay của nàng ra, "Ngươi còn có cái gì để nói hay sao?"
Thanh Châu mơ hồ, hình như chợt nhớ tới cái gì, bỗng chốc ngộ ra, xông lên ôm lấy cánh tay của hắn: "Huyền Tiêu! Ngươi, ngươi đừng nóng giận, ta đã biết, là lần trước lúc ở trong Diễm Quỷ Từ, ta không cẩn thận cắn một cái. Nhưng mà ta thề, đây tuyệt đối không phải ta cố ý."
Huyền Tiêu không muốn để cho nàng ôm bản thân, nhưng Thanh Châu lại một mực đính vào trên người hắn, Huyền Tiêu thấp giọng uy hϊếp, "Mây mưa qua một lần, ngươi liền cảm giác mình không tầm thường rồi hả?"
"Yêu chính là yêu, trong mắt ta không có gì khác biệt."
Trong mắt Thanh Châu hiện lên một vòng thần sắc tổn thương, nhưng vẫn kiên định nói, "Ngươi đừng vội, độc này có biện pháp giải quyết, ta biết rõ nên làm như thế nào, ta sẽ giúp ngươi giải độc."
Huyền Tiêu nén giận nghe nàng nói, lại nghe được Thanh Châu nói: "Ngươi hôn ta một cái."
Huyền Tiêu: "..."
Hắn cười lạnh một tiếng.
"Thật sự, ngươi hôn ta một cái sẽ biết." Thanh Châu thấy hắn quay người, cũng chuyển tới trước người hắn, duỗi hai tay ra ngăn hắn lại.
Độc rắn tấn công vào tim, Huyền Tiêu kêu lên một tiếng khó chịu, che ngực.
Hắn lau đi máu tươi nơi khóe miệng, con mắt sáng màu băng lãnh liếc về phía nàng, "Xà yêu, thừa dịp ta còn chưa lấy tính mệnh của ngươi, lập tức biến mất trước mắt ta, nếu không..."
"Nếu không" cái gì còn chưa nói ra, cũng không có cơ hội nói ra. Xà yêu to gan lớn mật này, vậy mà hai tay bưng lấy mặt của hắn, nhón chân hôn lên trên môi hắn.
Đôi mắt Huyền Tiêu bởi vì kinh ngạc mà trợn to, Thanh Châu thừa cơ cạy mở môi của hắn, dò xét đầu lưỡi đi vào. Cái lưỡi thơm mềm, ngốc nghếch lại ngây ngô ôm lấy đầu lưỡi của hắn.
"Thả, a...!"
Huyền Tiêu cầm chặt eo của nàng, muốn giật con rắn này từ trên người mình ra. Nhưng vừa giật ra một khe hở nhỏ, Thanh Châu lại kéo lên, lần này càng thêm quá phận, hai chân trực tiếp cuốn lấy eo của hắn, một mực khóa hắn lại. Hai cái chân trắng mềm dẻo, giống như mãng xà săn mồi, bộc phát ra sức mạnh kinh người, gắt gao quấn chặt hắn.
Hắn đường đường là Thiếu gia của Thế gia Bắt yêu, lại rõ ràng bị một con Xà Yêu cưỡиɠ ɧϊếp, nói ra ai dám tin?
Huyền Tiêu muốn đẩy đầu lưỡi của nàng ra khỏi khoang miệng, thế nhưng xúc cảm, băng băng lành lạnh, đầu lưỡi tách đôi... Nữ nhân này lại biến đầu lưỡi trở về lưỡi rắn.
Sắc mặt Huyền Tiêu xanh mét, cầm chặt chuôi Long Tuyền Kiếm không chút do dự nhổ ra bên ngoài ——
Thanh Châu lập tức nhảy xuống từ trên người hắn, lăn một vòng ngay tại chỗ, né tránh công kích, lại nhảy nhảy một cái tới trên xà nhà.
"Đừng nóng giận, ta là vì giải độc cho ngươi." Thanh Châu ho khan hai tiếng, phất tay đẩy bụi bặm trước mắt ra, "Ngươi cảm thụ một chút, hiện tại có phải độc rắn đã hóa giải rất nhiều hay không."
Động tác Huyền Tiêu hơi sững lại, tự dò xét bản thân, quả nhiên, đan điền rực lửa của hắn lúc nãy vậy mà không hiểu đã ngưng xuống lúc nào.
Thanh Châu treo ngược ở trên xà nhà, nghiêm túc nói: "Giải dược duy nhất của loại độc này, là dịch thể của ta. Nếu như ngươi gϊếŧ ta, sẽ không có ai có thể giải độc cho ngươi cả."
Thần sắc Huyền Tiêu cứng ngắc, ánh mắt giãy giụa hồi lâu giữa hai phe sát cơ và thỏa hiệp, mới rút cuộc thu kiếm vào vỏ, dùng sức lấy tay áo lau miệng.
Thấy hắn thu liễm sát ý, lúc này Thanh Châu mới dám từ trên xà nhà trèo xuống, ngập ngừng dựa sát vào hắn: "Huyền Tiêu, đừng lo lắng, trước khi hóa giải hết độc rắn của ngươi, ta nhất định sẽ không rời khỏi ngươi."
Thân thể mềm mại, mang theo hương thơm dễ ngửi, khẽ tựa nhẹ vào đầu vai của hắn. Người trúng độc là Huyền Tiêu, nhưng Thanh Châu lại càng giống cái người nếu rời xa người kia sẽ chết.
Huyền Tiêu bỗng nhiên nắm tay của nàng, đi vào bên cạnh bàn, quét một cái lên ngón tay mềm mại của nàng. Giọt máu đỏ tươi chảy ra, tí tách, tí tách, nhỏ vào trong chén trà.
Hẳn là rất đau, nhưng Xà yêu lại chỉ thuận theo mà rũ lông mi, không nói tiếng nào.
Huyền Tiêu nhìn thoáng qua nước trà đỏ tươi, nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Huyết dịch, cũng là một loại dịch thể...
Một chiếc trà máu vào trong bụng, lửa nóng còn sót lại trong cơ thể cũng bị dập tắt, Xà yêu quả nhiên không lừa gạt hắn, thế gian có thể giải độc rắn, chỉ có dịch cơ thể của nàng.
Nhưng trao đổi dịch cơ thể, cũng không nhất định phải thực hiện thông qua hôn môi.
Huyền Tiêu lấy trong ống ta áo ra một lá bùa, đốt trong nháy mắt, nhẹ đọc chú ngữ. Bùa bị thiêu đốt ở giữa không trung ánh vàng rực rỡ, hóa thành một cái dây thừng, quấn ở trên tay Thanh Châu.
Thanh Châu tay giơ lên, tò mò lắc lắc, chuông bạc lay động phía trên dây đỏ, thanh âm dễ nghe, mơ hồ có một tầng ký màu vàng của lá bùa ở trên.
"Đây là Bùa Truy Âm." Huyền Tiêu lãnh đạm nói, "Bên trong chuông lục lạc có hạt châu, thanh âm nó phát ra vô luận ở nơi nào ta đều có thể tìm được. Trừ phi ngươi nguyện ý tự tổn hại tu vi, đoạn đi một tay, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn ở dưới sự giám thị của ta."
"Cho đến khi độc rắn bị loại bỏ, không nghĩ đến chuyện chạy trốn."
"..."
Thanh Châu đưa tay dây thừng nhẹ nhàng dán trên ngực.
Huyền Tiêu thì ngồi xuống bàn bên cạnh, lại châm cho mình một ly trà, súc miệng rửa sạch mùi máu tươi nhàn nhạt trong miệng.
Trước lúc bài trừ hết độc tố, hắn sẽ không thả Xà yêu rời đi. Mà lợi dụng trong khoảng thời gian này, hắn cũng có thể thừa cơ làm rõ ràng Xà yêu này quấn quít hắn có mục đích gì, cùng với thế lực sau lưng nàng.
Một con yêu quái làm sao có thể có gan ở bên cạnh Tróc Yêu Sư? Sau lưng nàng nhất định là một người có thù oán với Huyền Môn âm thầm chỉ thị.
Về phần sau khi bài trừ hết độc tố... hai con ngươi Huyền Tiêu híp lại, trong mắt hiện lên một vòng sát cơ mang theo hàn ý. Ánh mắt của hắn hơi thay đổi, muốn nhìn một chút phản ứng của Thanh Châu là gì, khẳng định là phẫn nộ lại ủy khuất...
Thanh Châu gẩy gẩy chuông lục lạc trên dây thừng, vô cùng cho rằng là đồ vật kỳ lạ quý hiếm, "Oa, nó thật có một viên châu có thể phát ra tiếng vang, thật thần kỳ."
Nàng ha ha cười ngây ngô hai tiếng, ngồi vào trên đùi Huyền Tiêu, nụ hôn nhẹ ấm áp bẹp một cái ở trên mặt hắn, "Cảm ơn ngươi Huyền Tiêu, ta rất thích lễ vật này."
Biểu cảm của Huyền Tiêu phức tạp.
Vô luận kẻ thù dấu ở sau lưng là ai, nhưng hắn khổ tâm chuẩn bị kỹ, nghĩ kĩ kẻ được phái tới nằm vùng là người ngu, Huyền Tiêu cũng bắt đầu đồng tình với bọn hắn.
Thanh Châu chơi chuông lục lạc trong chốc lát, bắt đầu kêu đói. Đến cùng còn phải nuôi nàng giải độc, Huyền Tiêu cũng không thật có thể để cho nàng chết đói, hắn đứng i lên, "Ngươi còn tham ăn đồ ăn con người ư?"
Hai mắt Thanh Châu tỏa sáng: "Ta thích ăn gà lá sen, ngó sen chiên, còn có chè trôi nước hoa quế ngọt ngào..."
Huyền Tiêu mang nàng đến dưới lầu, con rắn này là một kẻ nhớ ăn không nhớ đánh, lúc trước Huyền Tiêu rạch ngòn tay nàng, nhưng sau khi gọi cho nàng một chén chè trôi nước ngọt, nàng đã không còn nhớ gì đến chuyện bị đánh nữa.
Năm trăm tuổi rồi, ngây thơ giống như thiếu nữ mới xuất các.
Chưởng quầy cười híp mắt nói: "Hai vị thật sự là ân ái."
Huyền Tiêu: "... Ừ, xem như thế đi."