"Cha của A Nan đã bị sát hại, năm nay lại đúng vào năm mất mùa, ta, ta thật sự không có cách nào nuôi nổi nó nữa." Trong mắt người phụ nữ chảy xuống một giọt nước mắt đau khổ, "Trong thôn chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em, A Nan cũng đã đến tuổi nên hiểu chuyện... Ở lại chỗ này không biết còn có thể có đường nào ra! Đạo trưởng, cầu người, cầu người mang hắn theo, dù là làm một thư đồng trợ thủ cũng tốt lắm rồi!"
Huyền Tiêu thản nhiên nói: "Ta là Tróc Yêu Sư, theo ta sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa quanh năm vào Nam ra Bắc, gian khổ ăn sương uống gió cũng không phải chuyện mà một đứa bé có thể chịu được."
A Nan đột nhiên tiến về phía trước một bước, hai đầu gối quỳ xuống đất, liên tiếp dập đầu khấu lạy Huyền Tiêu, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt kiên định: "Đạo trưởng, đệ không sợ chịu khổ, cầu người mang đệ theo với. Đệ đã mười hai tuổi, không thể ngồi chờ ăn, mẫu thân liên lụy trong nhà."
Thần sắc Huyền Tiêu hơi sững lại, còn chưa nói được cái gì, bỗng nhiên cảm giác cánh tay bị xiết chặt, bị hai tay vây quanh, đè ép lên ngực mềm mại.
"Ta cảm thấy được đó, A Nan rất lanh lợi đấy, Huyền Tiêu, chúng ta mang theo hắn đi?" Thanh Châu lặng lẽ nháy mắt nhìn A Nan.
A Nan cái hiểu cái không mà tiếp thu ánh mắt của nàng. Hắn đã thấy Thanh Châu hóa nguyên hình, nhưng A Nan tựa hồ cũng biết tỷ tỷ này là người tốt, bởi vậy cũng không úy kỵ nàng.
Đầu mày Huyền Tiêu hơi vặn, sự tình của A Nan trong nháy mắt bị ném đến tận sau đầu, hắn chuyển hướng về phía Thanh Châu, "Xà yêu, ngươi sao vẫn còn ở đây?"
Thanh Châu có chút mờ mịt, có chút uất ức: "Ta đi xuống cùng hai người mà."
"Nếu như vậy, ta thực hiện chức trách của Tróc Yêu Sư cũng không quá đáng nhỉ." Huyền Tiêu cười lạnh một tiếng, tay đặt ở trên chuôi kiếm, Thanh Châu có chút không thể tin, vừa tức vừa giận trừng mắt liếc hắn một cái, ẩn chứa một vũng nước mắt sáng loáng.
Không chờ Huyền Tiêu có động tác gì, nàng cũng rất tự giác mà chạy.
Tuy rằng hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng chưa tính là không có thuốc nào cứu được.
Nhặt được Huyền Ngọc từ trong tro cốt của Oán Nữ làm cho Huyền Tiêu rất để trong lòng, hắn định xuôi nam Cô Tô, tìm phương trượng chùa Linh Nham.
Lần trước lúc Phi Hạc truyền âm, nghe Phương Trượng nói, trong chùa đang thiếu tiểu Phật đà, đáp ứng mẫu thân A Nan cũng không phải là việc gì khó.
Mang theo một đứa trẻ, Thiếu gia Thế gia bắt yêu trẻ tuổi bước lên con đường đi Giang Nam.
Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong.**
Dịch nghĩa: Tôi muốn ngâm áo trong làn mưa hoa mai, phả vào mặt gió liễu không lạnh.
Ở phương bắc vẫn là thời điểm xuân hàn se lạnh, gió xuân ấm áp đã thổi khắp các vùng sông nước ngõ hẻm, đồi xanh ngút ngàn, xuân thủy đập vào mắt.
Đúng là thời tiết đạp thanh, ánh mặt trời mang theo độ ấm dễ chịu chiếu xạ trên mặt hồ sóng lăn tăn ánh sáng, chiếc thuyền hai tầng trang nhã với những chùm tranh chạm khắc đang chầm chậm lắc lư trên mặt nước.
Người lái đò vừa nghỉ giải lao, nhìn lên thì thấy một chiếc thuyền nhỏ đã xuất hiện trước mặt từ lúc nào không biết, hai cô nương trên thuyền đang tựa vào bụng thuyền như người không xương, trêu chọc lẫn nhau, có vẻ họ không nhìn thấy sắp xảy ra va chạm với thuyền lớn.
"Các cô nương, cẩn thận nhìn thuyền đi!" Người lái đò tranh thủ thời gian lên tiếng nhắc nhở.
Hai cô nương nhìn hắn một cái, cũng không thấy có người hèo, thế nhưng thuyền đã tự nhiên thay đổi phương hướng, trôi về phía xa.
Người lái đò thở dài một hơi, bất chợt lại sinh nghi. Hai cô nương kia hết sức nhỏ nhắn thon thả, vì sao thuyền nhỏ lại ăn sâu vào nước như vậy? Hắn nhớ lại tình cảnh bản thân trông thấy, nhịn không được quay đầu nhìn lại, không ngờ phát hiện, dưới váy các cô nương, hai cái đuôi rắn trắng như tuyết tráng kiện thò ra, chui vào dưới nước.
"..."
Người lái đò sợ tới mức suýt nữa tam hồn bay đi bảy phách, vội vàng vào phòng, kinh sợ thở gấp mấy tiếng, uống vài chung nước trà mới chuyển biến tốt.
Thanh Châu biến đuôi rắn trở về hai chân, đứng dậy từ trong khoang thuyền, dặn dò thiếu nữ sau lưng: "Muội muội, đã gần đến khu vực thế gian, mau mau thu hồi cái đuôi của muội, chớ để người bên ngoài sợ hãi."
Dung mạo thiếu nữ có ba bốn phân tương tự với Thanh Châu, nhưng thiếu đi một phần thanh thuần vô tội, lại thêm chút xinh đẹp đường hoàng.
Thanh Linh cười đùa dùng ngón tay xoáy đuôi tóc lên: "Vừa vặn nếu sợ hãi, muội một ngụm nuốt luôn."
Thanh Châu mềm nhũn nói: "Muội không thể làm như vậy, muội quên trước lúc xuống núi đã ước định với tỷ sao?"
Thanh Linh liếc mắt, nhảy xuống thuyền: "Không thể sử dụng loạn pháp thuật, không thể tùy tiện ăn thịt người. Đạo lý này muội đều hiểu, tỷ đừng lo lắng."
Thanh Châu còn muốn nói gì, nhưng bị Thanh Linh ôm lấy từ phía sau lưng, xô đẩy đi lên phía trước, "Đúng rồi, nói cho muội một chút chuyện về ý trung nhân của tỷ đi?"
Trấn Đồng Lỹ, một trong những toà thành trấn phồn hoa nhất Cô Tô vài, quán rượu xây dựng ven sông, kênh rạch chằng chịt giao thoa; trước phố là chợ phiên náo nhiệt, sau phố chính là đường thủy yên lặng, thỉnh thoảng có nhà đò chống thuyền đi qua.
Quán trà trên tầng hai hướng ra đường, từ góc này có thể nhìn thấy các thương nhân và lữ khách từ bên dưới cổng tò vò đi vào.
"Hắn đã đến." Thanh Châu dựa vào trên lan can, vỗ vỗ bàn tay muội muội.
Nửa tháng không thấy, Huyền Tiêu như cũ là cái khuôn mặt băng lãnh người lạ chớ lại gần, A Nan ôm trường kiếm hắn đi theo ở phía sau.
Thanh Châu một tay nâng cằm lên, ngắm nhìn bóng lưng của hắn, si ngốc nói: "Hắn mặc đồ trắng cũng thật anh tuấn..."
Thanh Linh ngắt một tiếng: "Một đứa bé mà thôi, tuổi của hắn còn không lớn bằng số lẻ của muội."
Thanh Châu nhấp môi khẽ cười: "Không... Hắn đã là một người đàn ông rồi."
Huyền Tiêu đi vào một khách sạn, thả túi tiền nặng trịch xuống. Chưởng quầy dò xét hai mắt hắn, đây là vị công tử trẻ tuổi nhìn qua đã biết không thiếu tiền.
Chưởng quầy kịp phản ứng, mặt mày lập tức hớn hở: "Ôi, khách quan, nghỉ trọ hay là ở trọ vậy ạ?"
"Hai gian phòng tầng trên."Ngữ khí Huyền Tiêu ngắn gọn, tựa hồ không muốn nhiều lời.
Tiểu nhị đưa hắn đến phòng, công tử trẻ tuổi tiến vào phòng liền lập tức đóng cửa, thiếu chút nữa đυ.ng dẹp cái mũi hắn. Tiểu nhị vuốt vuốt cái mũi, hỏi: "Khách quan, có cần gọi chút thức ăn mang lên cho ngài hay không? Không muốn? Vậy tắm rửa thì sao ạ?"
Một tiếng trầm thấp như muốn gϊếŧ người "Cút!" Đáp lại hắn.
Huyền Tiêu sử dụng vỏ kiếm khóa ngược lại cửa, ngồi xếp bằng ở trên giường, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, hai tay kết ấn, vận chuyển tâm kinh Huyền Môn.
Bộ dáng này của hắn đâu còn có nửa phần thong dong của quý công tử chi lan ngọc thụ, hai mày nhíu chặt, trên trán trắng như tuyết rịn ra mồ hôi lấm tấm óng ánh, lông mi thon dài không ngừng rung rung, Linh khí màu băng lam tung bay ở ngón giữa kết ấn.
Hắn đột nhiên trợn mắt, huyết quang trong mắt lóe lên, ôm ngực phun ra một búng máu.
Độc rắn bá đạo mãnh liệt, hóa thành một luồng khí độc màu xanh lá cây tán loạn ra lúc hắn vận chuyển đan điền, hắn không chỉ thử qua bức ra một lần, nhưng lần nào cũng chấm dứt trong thất bại.
Dưới sự cắn trả của độc rắn, toàn thân hắn nóng lên, vật dưới thân kia cũng nổi lên phản ứng, nhất trụ kình thiên.
Nhớ tới trận mây mưa trong Diễm Quỷ Từ nửa tháng trước, Huyền Tiêu liền hối hận đến mức ruột cũng biến thành màu xanh rồi. Lúc ấy hắn trúng mị thuật của nữ quỷ, không còn phương pháp, chỉ có thể lựa chọn kết hợp cùng Xà yêu để hóa giải khô nóng của bản thân.
Lúc ấy Xà yêu cắn một cái trên bả vai hắn, Huyền Tiêu không để ở trong lòng, không nghĩ tới trong răng nanh Xà yêu chứa kịch độc, tác dụng tựa như xuân dược mãnh liệt.
Nửa tháng đến nay, mỗi ngày hắn đều phải chịu một lần dục hỏa đốt người dày vò, mà lúc độc tính phát tác dựa vào chính mình căn bản không cách nào thư giải, có lẽ chỉ có một cách duy nhất là giao cấu...
"Huyền Tiêu? Huyền Tiêu lại đi."
Ý thức trong ánh trăng mờ, tựa hồ có người đang nhẹ nhàng đẩy hắn, thanh âm cực kỳ giống Xà yêu đáng giận kia. Lại là ảo cảnh? Mỗi lần độc rắn phát tác, hắn sẽ phải chịu đựng ảo cảnh quấy nhiễu...
Cho đến khi thanh âm dần dần rõ ràng vang vọng bên tai, Huyền Tiêu đột nhiên trợn mắt, trông thấy gương mặt Thanh Châu thanh lệ xuất hiện ở trước giường hắn. Nữ nhân an vị ở bên cạnh hắn, dưới váy sa mỏng màu cánh sen là da thịt bạch ngọc như ẩn như hiện, mùi thơm ngọt ngào bao phủ toàn bộ giường, trong mắt tràn ngập thần sắc lo lắng.
Không đúng, đây không phải ảo cảnh!
Hai mắt Huyền Tiêu híp lại, liên tục cười lạnh, cánh tay dài mở ra, nghiến răng thét lên: "Kiếm tới đây ——! !"