Nữ quỷ cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đã bắn một lần nhưng vẫn thẳng đứng như cũ của hắn, giang rộng hai chân ra định ngồi xuống. Huyền Tiêu không thể nhịn được nữa, mặc quần áo vào nhanh như chớp, rút cổ kiếm ra từ trong áo choàng, chém một nhát.
Nữ quỷ thét chói tai hồn phi phách tán.
Một kiếm này của hắn có uy lực rất mạnh, không chỉ có chém gϊếŧ nữ quỷ, còn chém toàn bộ tượng Phật thành hai nửa, nửa người trên tượng của Phật nghiêng ngả lăn đến trên mặt đất, ầm ầm một tiếng, nện xuyên qua tấm ván gỗ, dấy lên từng trận bụi mù mịt.
Cả sảnh đang giao phối đều ngừng lại.
"Ai?"
"Không biết, chưa từng gặp."
"Ta biết thanh kiếm kia, là kiếm của Huyền gia! Là đạo sĩ bắt yêu!"
Hai chữ Đạo sĩ vừa ra, không khí trong sân khẩn trương lên bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy, đám nữ quỷ nhao nhao đẩy người đàn ông trước người ra, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm không tha Huyền Tiêu và Thanh Châu.
Móng tay đỏ tươi của các nàng bắt đầu biến dài, hai cái nanh thật dài lộ ra khỏi bờ môi, dữ tợn đáng sợ.
Nếu như những nam nhân ở trên người các nàng có thể khôi phục lý trí, chỉ sợ sẽ bị bộ dạng này dọa đái ra quần.
Thanh Châu mặc váy xong, xoay tròn làn váy, một cái đuôi rắn chui ra, đập bay một nữ quỷ lao tới bên cạnh. Mũi kiếm Huyền Tiêu ra khỏi vỏ, đám quỷ bạo động.
"Dừng tay!"
Từng tiếng quát truyền đến, thấy một thân ảnh yểu điệu nhảy ra từ trong chúng quỷ, rơi vào phía trên tượng Phật.
Đó là một nữ nhân môi đỏ thắm như bôi son, khuôn mặt lành lạnh, nàng vừa xuất hiện, đám nữ quỷ xao động lập tức an tĩnh lại, đủ thấy độ cao của địa vị.
Không ngoài dự liệu, nàng chính là thủ lĩnh bầy nữ quỷ chỗ này.
Ánh mắt Huyền Tiêu ngưng lại, hắn có thể cảm nhận hơi thở truyền đến từ trên người nữ nhân này, khác với quỷ khí trên thân nữ quỷ, trên người nữ nhân này truyền ra một luồng Yêu khí lành lạnh.
Yêu khác với quỷ, quỷ là do oán khí và chấp niệm của người sau khi chết lưỡng lự trên trần thế biến thành, nhưng yêu lại là linh khí thiên địa tụ lại sinh ra.
Đuôi lông mày Huyền Tiêu cau lại, khép lại hai ngón tay, nhẹ nhàng vòng lên trên mắt.
Dưới đạo nhãn, lộ rõ nguyên hình nữ nhân.
Oán nữ. Do tâm tình quấn quýt si mê ai oán của nữ tử chết đi biến thành, sau khi sinh ra, sẽ khống chế cô hồn nữ tử, cướp đoạt dương khí, để tăng cường tu vi của bản thân, là một loại yêu quái cực kỳ nguy hiểm.
Bên trong lời đồn đại, oán nữ là oán niệm của nữ tử bị bỏ rơi biến thành, cực kỳ căm hận nam tử, hễ là nam nhân, rơi trên tay nàng đều là chỉ còn đường chết.
Oán nữ kinh ngạc nhìn chằm chằm Huyền Tiêu một lát, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một vòng sáng rọi.
"Huyền ca ca!" Nàng ta bỗng nhiên mở hai tay ra, nhẹ nhàng nhảy xuống.
"Chàng tới gặp Phi Vũ sao? Phi Vũ thật vui sướиɠ ~ "
Nhưng lúc gần tới nơi, nàng ta bỗng nhiên lại dừng bước, híp hai mắt lại: "Không đúng, ngươi không phải Huyền ca ca, hừ... Ta biết rõ ngươi là ai rồi."
Nghe như là oán nữ đã nhận nhầm Huyền Tiêu thành người khác, thời điểm nàng ta ý thức được chuyện này liền đột nhiên thay đổi sắc mặt, đưa tay đánh tới một chưởng.
Bất luận nàng ta ẩn tình đưa tình hay là bỗng nhiên trở mặt, Huyền Tiêu đều không có chút thay đổi sắc mặt nào, lưu loát rút kiếm nghênh đón địch.
Oán nữ điều khiển nữ quỷ ở chỗ này, tiêu hóa dương khí nhiều năm, Yêu khí hùng hậu tràn đầy, ở dưới tay Huyền Tiêu kiên trì được mấy hiệp, vô cùng điêu luyện.
"Tiêu Nhi, ta đến giúp ngươi!" Hai con ngươi Thanh Châu ngưng tụ, hóa thành con rắn lớn màu trắng cuốn lấy rất nhiều nữ quỷ.
Huyền Tiêu sửng sốt một chút, suýt nữa cầm kiếm bất ổn, cắn chặt răng: "Không được gọi ta như vậy!"
Mất đi trợ giúp của nữ quỷ, Phi Vũ thoáng rơi vào thế hạ phong, thân thể bị từng luồng kiếm phong tàn nhẫn cắt chém máu tươi đầm đìa.
Hai tay nàng nắm chặt, trong mắt hiển ra vẻ hung ác, như là đã quyết định cái gì, giơ tay lên khẽ vẫy: "Chúng quỷ nghe lệnh! Vạn Nguyên Quy Nhất, giúp ta một tay!"
Đám nữ quỷ không chút do dự, lập tức vứt bỏ con rắn trắng, nhao nhao lao tới phía Phi Vũ.
Thanh Châu cũng bị Phi Vũ đập một chưởng bay người, rơi xuống từ không trung. Cho đến khi eo nhỏ bị xiết chặt, một cánh tay cường tráng nắm lấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thì thào tự nói: "Tiêu Nhi..."
Nghe thấy xưng hô thế này, mặt Huyền Tiêu tối sầm, nhưng rất nhanh đã bị Phi Vũ thu hút, sắc mặt dần dần trở nên cứng lại.
Nữ quỷ như cá diếc sang sông hòa nhập vào dòng nước mưa ở dưới pháp trận, ánh sáng màu đỏ chói mắt da^ʍ tà ở bên trong, dần dần ngưng tụ thành một thân hình thật lớn.
Một "Nữ nhân" ước chừng cao vài thước xuất hiện ở trước mặt hai người, ngón tay của nó là một mảnh chân trắng nõn thon dài đẫy đà, cánh tay nữ quỷ vòng thành hình tròn tạo thành cặp mắt của nó, hai thân thể nữ quỷ khỏa thân giao chồng lên nhau tạo thành miệng của nó.
Một người khổng lồ được tạo thành hoàn toàn từ những nữ quỷ trần trụi.
Cái này, chính là hình thái trọn vẹn của oán nữ.
Nó khoát tay, bàn tay cực lớn vỗ xuống, Huyền Tiêu trở mình nhảy lên.
Công kích liên tiếp không ngừng triển khai, làm cho người ta căn bản không có thời gian thở dốc.
Huyền Tiêu treo ngược trên xà nhà, kim quang trong hai tròng mắt lóe lên, đối mặt với khốn cảnh như thế, hắn lại khó có được mà lộ ra một sự vui vẻ nhàn nhạt.
"Thú vị đấy... Vậy ngươi thử xem, có thể tiếp một kiếm này của ta hay không."
Hắn cắn nát ngón trỏ, quẹt một cái lên trên lưỡi kiếm sáng như tuyết, trước người tràn ra pháp trận huyền diệu, nương theo từng tiếng rồng ngâm, phảng phất có bóng rồng màu băng lam xoay quanh ở trên thân kiếm, phát ra tiếng gào thét lay động trời đất với oán nữ.
Huyền Tiêu điểm mũi chân, như mũi tên rời cung bắn vào trong bụi mù.
Trên trần nhà bụi bặm tuôn rơi, Thanh Châu vốn muốn xông lên hỗ trợ, ánh mắt xoay chuyển một cái, nhìn thấy A Nan cuộn mình lạnh run trong góc.
Nàng thay đổi phương hướng, vừa mới ôm lấy đứa bé, theo một tiếng nổ vang ầm ầm, âm thanh rồng ngâm xuyên thủng đất trời.
Nơi mũi kiếm hướng về, hết thảy đều hóa thành bột mịn, tan thành mây khói theo tiếng kêu thảm thiết của oán nữ.
Thanh Châu ôm A Nan nhảy vào cái ao bên cạnh cầu, đá vụn và xà nhà lăn xuống, đợi động tĩnh tan đi, nàng mới dám lặng lẽ ngẩng đầu từ trong khe hở.
Huyền Tiêu cầm kiếm dựng ở phía trên phế tích, thần sắc lạnh lùng, ở phía sau hắn, một vòng ánh mặt trời phá tầng mây hiện ra, phủ màu ánh sáng vàng nhạt lên bên ngoài áo choàng đen.
Thanh Châu kìm lòng không được nuốt nuốt nước miếng một cái, có chút hối hận lúc trước có cử chỉ càn rỡ như thế đối với hắn.
"Ngươi choáng váng sao, còn chưa cút đi lên?" Huyền Tiêu nhíu mày hỏi.
Thanh Châu vội vàng lên tiếng, bò lên từ đáy ao, đang muốn trở lại đi dắt A Nan, đã thấy A Nan kinh ngạc mà ôm một bộ xương trắng.
"Bộ quần áo này, là bộ mà cha đệ mặc lúc rời nhà..."
Thanh Châu trở nên trầm mặc, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy tiểu hài tử, tùy ý hắn nước mũi nước mắt sà vào trong ngực, lên tiếng khóc thảm thiết.
Oán nữ bị một kiếm chém chết, hóa thành một đống bụi, ở bên trong đó, tựa hồ có một vòng ánh sáng lập loè dưới ánh mặt trời.
Huyền Tiêu đi qua, nhặt đồ vật phát sáng kia lên.
Là một mảnh vỡ ngọc bội, kiểu dáng vô cùng quen mắt. Huyền Tiêu gỡ ngọc bội bên hông mình xuống so sánh, từ chất liệu, hoa văn đến kiểu dáng đều giống như đúc, không có chút khác biệt nào.
Loại ngọc bội này xuất phát từ Huyền gia, hơn nữa chỉ truyền đệ tử bổn gia, là một loại biểu tượng cho thân phận.
Kỳ quái, một oán nữ sao lại có thể có ngọc bội của Huyền gia chuyên bắt yêu?
Hơn nữa trong mảnh ngọc này, tích tụ một lượng Linh khí cực kì khủng bố, là ngọn nguồn toàn bộ tu vi cao thâm của oán nữ.
Huyền Tiêu nhíu mày suy tư một lát, thu nó vào.
Ba người cõng bộ xương trắng kia về thôn trang. Biết được thôn Nữ Quỷ đã bị tiêu diệt, các thôn dân cảm động đến rơi nước mắt, càng thiên ân vạn tạ đối với Huyền Tiêu.
Mẫu thân A Nan nắm tay A Nan đi ra: "Đạo trưởng, ta có một chuyện muốn nhờ."