Dựa theo lời Trần Tứ, sau khi người trong nhà liên tiếp bất thường chết đi, nhà bọn họ cũng hoài nghi nhà mình đã bị đồ vật không sạch sẽ dây dưa, cũng đã từng mời mấy vị đại sư đạo pháp cao thâm, nhưng tình huống lại không có một tia cải thiện.
Trần Tứ công tử nhiệt tình mời hai người đến Trần phủ làm khách. Đương nhiên, làm khách chỉ là chuyện phụ, giúp bọn hắn giải quyết việc lạ trong quý phủ mới là mục đích chủ yếu.
Huyền Tiêu gọi A Nan xuống lầu, trông thấy Thanh Châu tỷ tỷ đã nửa tháng không gặp vô cùng vui mừng.
"Thanh Châu tỷ tỷ, đệ biết ngay tỷ và Huyền Thiếu gia sẽ còn gặp mặt mà." A Nan nói ra.
Thanh Châu cố ý trêu chọc hắn: "A? Đệ làm sao mà biết được."
A Nan tựa hồ có chút ngượng ngùng sờ lên cái mũi, "Dự cảm! Dự cảm của đệ luôn luôn thập phần chuẩn xác đấy."
Mấy người tới Trần phủ, đội ngũ đám ma đã rời đi, cổng và sân vắng vẻ. Trong sân đeo đầy vải tang thảm đạm, mỗi lần vừa lấy xuống, bởi vì trong nhà lại có người chết mà phủ lên một lần nữa, cuối cùng dựa theo phân phó của lão gia, dứt khoát không tháo xuống nữa.
Bình hoa trong hành lang đổi thành hoa cúc để tưởng niệm người chết, xuyên qua cửa chính, trước mặt chính là linh đường.
Dựa theo tập tục địa phương, nếu trong nhà có người chết, phải bố trí linh đường trong phòng khách, lưu lại thi thể người chết bảy ngày trừ đi oán khí. Trong linh đường bày hai cái quan tài, một cái quan tài chưa để đủ thời gian, một cái khác mới được bày vào.
Mấy ngày gần đây tiết trời ấm trở lại, đã mơ hồ có mùi thi thể thối nát bay ra.
"Huyền Đạo Trưởng, ta nói cho ngài, những người chết trong nhà ta, tuyệt đối không phải cái chết tự nhiên, mà là quỷ thần làm loạn. Đây đều là có nguyên nhân." Trần Tứ dẫn bọn hắn đi vào trước linh đường, trong miệng xin lỗi Tam ca, dùng sức đẩy, đẩy ra nắp quan tài mới.
Nắp quan tài mở ra, lộ ra thi thể nam tử trẻ tuổi bên trong.
Huyền Tiêu cúi đầu nhìn qua, kìm lòng không được nhăn lông mày lại, Thanh Châu cũng nhảy dựng lên, nàng không biết che giấu kinh ngạc, lập tức nói: "Bộ dáng của cái xác chết này thật chưa từng thấy qua."
Thi thể nam từ trong quan tài, hai tay vén dựng ở trước ngực, khóe miệng cong lên tươi cười, mặt mũi hiền lành, thập phần hòa ái, thập phần thân thiết.
Nụ cười này không hề có ác ý, nhưng xuất hiện ở trên một thi thể, lại không thể không khiến người sởn hết cả gai ốc.
Trần Tứ cười khổ nói: "Không chỉ có Tam ca của ta... Mỗi một người chết trong nhà ta, đều là bộ dạng này."
Trần Tứ công tử thò ra hai ngón tay, đè lại khóe miệng nhếch lên của Tam ca hắn, xuống phẳng vuốt. Nhưng vừa mới buông tay, cái khóe miệng kia lại đàn hồi trở về, khôi phục mặt cười làm cho người sởn hết cả gai ốc kia.
Không khí trong tích tắc trở nên dị thường an tĩnh. Ừng ực, đây rõ ràng là thanh âm A Nan nuốt nuốt nước miếng một cái.
"Đạo trưởng, người xem, đó căn bản không bị chúng ta khống chế." Trần Tứ bất đắc dĩ nói, "Trước kia chúng ta cũng tiếp qua mấy đạo sĩ, thế nhưng đều là lừa gạt tiền, nhưng người không giống, ta biết rõ ngài thật sự có bản lĩnh đấy."
Huyền Tiêu không để ý hắn vỗ mông ngựa, chỉ là sửa lại, "Ta không phải Đạo sĩ, ta là Tróc Yêu Sư."
Đúng vào lúc này, một tiếng hét to bao hàm phẫn nộ truyền đến từ phía sau.
"Trần Niên Nghiễm! Mày lại mang vào trong nhà dạng người lộn xộn gì!"
Khi mọi người quay lại nhìn thì thấy một ông già mặt trắng, râu quai nón, bụng béo tròn đang vội vã chạy tới từ xa.
"Cha." Trần Tứ công tử xưng hô biểu lộ thân phận người đến, đúng là Trần viên ngoại-chủ nhân Trần phủ.
Trần viên ngoại tức giận đến chòm râu đều đang run: "Mày, mày mang người lạ đến linh đường, là muốn cho Tam ca của mày đã chết cũng không được an bình sao? !"
Trần Tứ quật cường vì chính mình cãi lại: "Người qua đời thế nào con không xen vào, con chỉ biết là, nếu còn không tìm ra mầm tai hoạ, người trong nhà này cũng vĩnh viễn sống không được an tâm!"
"Mày!" Trần viên ngoại khó thở, giơ bàn tay lên, lại bị Huyền Tiêu nắm lấy.
Huyền Tiêu nhìn thoáng qua lòng bàn tay Trần viên ngoại, nhẹ nhàng nhíu mày.
Trần viên ngoại nhìn từ trên xuống dưới người trẻ tuổi chi lan ngọc thụ này, nhìn hắn chẳng qua chỉ tầm hai mươi tuổi, lúc này nặng nề hừ một tiếng: "Lần này tìm đến đấy, so với mấy người trước càng không đáng tin cậy!"
Mấy đạo sĩ lừa gạt lúc trước, ít nhất bề ngoài thoạt nhìn còn có mấy phần ý vị tiên phong đạo cốt, nhưng người trẻ tuổi tới lần này, so với con của hắn còn giống Đại Thiếu Gia không học vấn không nghề nghiệp hơn.
"Con đừng xen vào những chuyện này nữa, ta đã thông qua quan hệ, phát thiệp mời tới chủ trì Tĩnh Quan chùa Linh Nham, hắn sẽ rất nhanh tới phủ giải quyết vấn đề cho chúng ta. Trong khoảng thời gian này, con cứ thành thành thật thật ở lại nhà, đừng gây thêm sự cố."
Trần viên ngoại nắm lấy tay, "Cha cũng chỉ có còn có một đứa con trai là con, nếu con xảy ra chuyện gì, bảo cha sống thế nào đây!"
Huyền Tiêu ôm kiếm, thản nhiên nói: "Ngươi mời chủ trì Tĩnh Quan, hắn cũng phải mời ta giải quyết."
Trần viên ngoại đánh giá lần nữa người trẻ tuổi này, ngữ khí trầm xuống, "Ngươi là ai, dám nói khoác mà không biết ngượng như vậy?"
Thanh Châu không phục nói: " Huyền Tiêu của rất lợi hại đấy!"
"Ngươi họ huyền? Huyền gia phủ Lâm An?"Sắc mặt Trần viên ngoại thay đổi.
Huyền gia phủ Lâm An, là Thế gia Bắt yêu trong thiên hạ không người không biết, không người không hiểu, uy danh hiển hách đến cả triều đình cũng phải nể mặt bọn họ ba phần.
Sau khi biết được Huyền Tiêu đến từ Huyền gia, thái độ Trần viên ngoại đã chuyển biến một trăm tám mươi độ, không chỉ chiêu đãi rượu tốt thức ăn ngon, còn để cho con mình tiếp đãi đối phương thật chu đáo.
Đương nhiên, tiếp đãi là giả, muốn để cho đối phương ra tay bảo vệ tính mạng con mình mới là thật.
Hai cha con này tuy rằng là con buôn, nhưng ngược lại là đều thực sự cân nhắc đối phương.
Sau bữa cơm chiều, Trần Tứ dẫn đường đưa bọn họ đến phòng nghỉ ngơi. Sắc trời đã tối, hết thảy công việc đều để tới ngày mai rồi hãy nói.
"Đằng sau Lan Tâm Viện có một ao, nước trong ao một năm bốn mùa đều ấm áp, sau khi ngâm xong tương đối thoải mái, Huyền công tử có thể thử xem."
Đang lúc Trần Tứ thao thao bất tuyệt, Huyền Tiêu lại dừng bước lại.
"Đó là cái gì?"
Trần Tứ men theo ánh mắt của hắn nhìn lại, "A, đó là từ đường nhà ta, cung phụng tổ tiên."
Huyền Tiêu: "Ta nói đối diện cái kia."
Bố cục Từ Đường Trần gia hơi có vẻ kỳ diệu, một gian bốn lối vào, thờ phụng tổ tiên các thời kỳ, đây vốn không có vấn đề đấy. Nhưng ở đối diện Từ Đường lại còn có một gian màu đỏ phòng, cửa phòng lớn kia đóng chặt, đến cửa sổ cũng bị đóng kín, làm cho người nhìn không thấy chút hoàn cảnh nào trong phòng.
Trần Tứ nói, trong phòng đỏ thờ phụng một tượng Phật. Cụ thể là Phật gì, hắn cũng không rõ ràng lắm, bởi vì tượng Phật này được mang về từ hai mươi năm trước, hắn còn chưa ra đời.
"Chỉ là cha ta đối với tượng Phật này rất nghiêm túc, khi còn bé ta vụиɠ ŧяộʍ đi vào một lần, hắn vô cùng nổi giận, thiếu chút chặt chân của ta."
Lúc nói chuyện, một đoàn người đã đến Lan Tâm Viện. Hạ nhân dọn dẹp hai gian phòng trọ, một gian cho Huyền Tiêu, một gian cho Thanh Châu, về phần A Nan, hắn ngủ ở phòng đọc sách bên cạnh phòng Thanh Châu.
Sau khi tách ra với mọi người, Huyền Tiêu đóng cửa phòng, đi vào hậu viện. Nơi này là một cái sân nhỏ dùng rào chắn vây quanh, cây cỏ tươi tốt, có một luồng không khí nhàn nhạt mùi lưu huỳnh, trong suối nước ấm mây khói bốc hơi lên lượn lờ, nước ao trong suốt, bên cạnh ao có một cây hoa anh đào, cánh hoa nở rộ.
Huyền Tiêu thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa thay quần áo. Hắn tiến vào bên trong, Trần Tứ nói không sai, ngâm mình nơi đây rất thoải mái, có thể tẩy rửa bôn ba mỏi mệt mấy ngày liền.
Huyền Tiêu ngồi xếp bằng ở bên trong ao, hai tay bóp quyết, vận chuyển tâm kinh Huyền Môn giống như ngày thường. Bỗng nhiên, hắn mở hai mắt, nôn ra một ngụm máu tươi ở bên trong ao.
Độc rắn lại phát tác lần nữa, trong tích tắc, đã khiến trên trán hắn rịn đầy mồ hôi.
Tơ máu chậm rãi khuếch tán ra trong ao, cuối cùng biến mất không dấu vết, mà cánh hoa anh đào ung dung dập dờn theo nước.
Huyền Tiêu vận chuyển tâm pháp, muốn đè nén ngọn lửa công tâm này, nhưng độc rắn căn bản không bị tâm pháp của hắn khắc chế. Chẳng lẽ, thật sự chỉ có thể lại đi tìm Xà yêu kia?
"Huyền Tiêu, ngươi làm sao vậy?" Vừa nghĩ như vậy, thanh âm nũng nịu của Xà yêu đã xuất hiện ở bên tai.
Huyền Tiêu mở mắt ra, Thanh Châu quỳ gối bên cạnh ao, thuận thế dựa vào mép hồ bơi, tò mò thò nửa người ra.
"Á.., ngươi hộc máu..." Nhìn thấy hạt máu lưu lại trên cánh hoa anh đào, nàng kinh hô một tiếng khe khẽ.
Huyền Tiêu cảm thấy gân xanh trên thái dương mình bỗng dưng nhảy lên, "Ngươi tới làm gì?"
Thanh Châu nói, "Ta thấy ở đây có sương mù bay ra, nên tới đây nhìn xem."
Nàng không biết ngây người ở chỗ này bao lâu, hơi nước bốc hơi thấm ướt váy mỏng màu cánh sen, đường cong bên ngoài thành thục khêu gợi, có thể xuyên thấu qua cổ áo thấy một cái rãnh sâu trắng như tuyết.
Ánh mắt Huyền Tiêu theo đường cong câu người kia lướt qua từng tấc một, độ nóng dần dần lên cao.
Tại thời khắc này, hắn bỗng nhiên khó hiểu, tựa như ngày đó ở Diễm Quỷ Từ, hắn không cần phải thủ vững đạo quân tử trước mặt một con Xà yêu, đó là tra tấn bản thân, cũng không có chút ý nghĩa nào.
Tay Huyền Tiêu thình lình múc nước giội về phía nàng, Thanh Châu cho là hắn đang chơi đùa cùng mình, ngăn cản một cái, tiếng cười trong trẻo giống như chuông bạc, "Ôi, ngươi đừng trêu ta, ngươi sao lại ngây thơ như muội muội ta vậy."
Cổ tay bị xiết chặt, nàng bị người trực tiếp kéo vào bên trong ao.
"Khục khục, Huyền Tiêu, ngươi làm gì vậy?"
Thanh Châu uống một ngụm nước, cảm thấy dưới nước nóng bỏng, một đôi cánh tay cường tráng đưa qua, tách hai chân của nàng ra, ôm nàng nâng đến bên cạnh ao.
Huyền Tiêu giơ tay vuốt một đầu tóc ẩm ướt ra phía sau, lộ ra cái trán, ánh mắt thâm trầm, dục niệm cuồn cuộn kịch liệt.
"Mở chân ra." Hắn nói, "Ta cho ngươi thoải mái."
Thanh Châu mơ màng nhìn hắn, một bộ dạng ngơ ngác, khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lộ ra vẻ mặt như thế, lại hiện ra một loại ngây thơ không thể xâm phạm. Nhưng nàng lại có được đường cong câu người đủ để khiến nam nhân phát cuồng, cảm giác này rất mâu thuẫn, nhưng rất mê người.
Trong đầu Huyền Tiêu toát ra bốn chữ: Vưu vật trời sinh.
Nam nhân ở trong loại sự tình này, phần lớn không có kiên nhẫn gì, Thanh Châu chậm chạp không phản ứng, hắn trực tiếp vạch tìm dưới váy của nàng, cầm chặt hai cái chân trắng, khẽ kéo về phía trước người.
Váy Thanh Châu bị xé rách, vải vóc lộn xộn một đống, lộ ra gò mu trắng nõn như thịt trai, bởi vì hai chân bị ép mở rộng, hoa huyệt chính giữa cũng bị nhìn một cái không sót gì.
Màu sắc hoa huyệt vô cùng hồng hào, giống như hoa anh đào trên mặt nước, nếu như không phải Huyền Tiêu đã tự mình cắm qua nó, còn có thể cho rằng đây là huyệt xử nữ chưa trải việc đời.
Cực phẩm, vô luận ở phương diện nào.
Bản thân Huyền Tiêu là có một người thích sạch sẽ, hơi do dự, nhưng trông thấy cảnh sắc mê người trước mắt, yết hầu chuyển động một phen, cuối cùng vẫn chôn đầu đi xuống.
Nhưng mà cảm giác phi thường tốt, không có vị gì, không nói nên lời, là một mùi thơm nhẹ nhàng.
Nhưng bởi vì không phải con người, rắn vốn sẽ không đổ mồ hôi, tự nhiên cũng không có mùi vị khác thường.
Đầu lưỡi thè ra liếʍ qua mép huyệt, vừa cắn vừa xoa âʍ ѵậŧ, Thanh Châu cúi đầu nhìn đầu tóc vùi ở giữa hai chân chính mình, kìm lòng không được rêи ɾỉ một tiếng, kẹp chặt hai chân.
Hắn cho rằng Thanh Châu sẽ phàn nàn, sẽ phản kháng, nhưng Thanh Châu so với hắn nghĩ còn nghe lời hơn, còn ôn thuần hơn.