Bị Bắt Gả Cho Nam Thần

Chương 6

Câu "Em gái yêu" của Sơ Đồng nói rất nhỏ nhưng lại khiến Lạc Chu chấn động không hề nhẹ.

Mãi cho đến khi đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, trong vòng chín mươi giây, bên trong xe vẫn lâm vào bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.

Hai người ngầm hiểu, im lặng hồi lâu, Lạc Chu cảm thấy mình nên lý giải ý nghĩa rõ ràng trước.

Chuyện em gái yêu này sao có thể được.

Mẹ nó chuyện này mà thành thật, vậy anh chính là không bằng cầm thú.

"Có thể là đầu óc cậu ta có vấn đề, anh cảm thấy đại khái cậu ta không phải là ý này."

Tình huống đặc thù, nên đại thiếu gia bình thường tích chữ như vàng cũng bắt đầu dài dòng: "Học đệ đó của anh bình thường thần kinh không ổn, năm đó lúc anh còn đi học, suy nghĩ của não cậu ta đã không giống với người bình thường, em đừng suy nghĩ nhiều."

Lời này thật sự là trái lương tâm.

Học đệ kia rõ ràng là nghiên cứu sinh, suy nghĩ của não bộ cũng rất bình thường.

Nhưng đề tài này không kết thúc thì quá lúng túng.

Sơ Đồng rũ ánh mắt, "Ừ" một tiếng.

Ăn cơm với các giáo sư, phải chọn nhà hàng không cách trường học quá xa, lái xe mười phút đã đến nơi.

Lạc Chu xuống xe trước, rồi đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Sơ Đồng, sau khi dẫn theo cô đi vào cửa, anh khẽ cúi đầu dặn dò: "Không cần khẩn trương, cứ nói theo anh nói là được rồi, chỉ vậy thôi nói lý ra các giáo sư đều là người rất thú vị."

Sơ Đồng ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Sau khi bước vào gian phòng, tổng cộng có bốn người. Một người là phó hiệu trưởng, là chủ nhiệm chuyên ngành của Lạc Chu, còn lại ba người kia đều là giáo sư đã từng dạy anh, trong bốn người có hai người đã phát biểu trong buổi lễ khai giảng hôm nay.

"Đây là con gái của bạn ba mẹ em, là em gái em." Lạc Chu giới thiệu: "Sơ Đồng, khoa máy tính, chuyên ngành an toàn Internet."

Sau đó lại giới thiệu mấy vị giáo sư với Sơ Đồng, Sơ Đồng cười chào hỏi với từng người.

Thật ra thì trước đó Sơ Đồng từng tò mò, ở trước mặt giáo sư thì người tên Lạc Chu này sẽ có bộ dạng gì, có thể nào vẫn là dáng vẻ không ai bì nổi giống như bình thường hay không.

Cuối cùng thì trong bữa cơm này, cô cũng nhìn thấy được.

Không thể nói là anh hoàn toàn thu liễm tính tình, cũng không thể nói là anh giống với bình thường, sự tôn trọng nhất định đối với giáo sư là có nhưng cũng rất hay nói giỡn với giáo sư. Mà mấy giáo sư từng dạy anh hình như cũng đã quen với cá tính của anh, cũng vô cùng tích cực trêu ghẹo anh.

Trong đó có một vị giáo sư nói với Sơ Đồng: "Người anh trai này của em đó, năm ấy nữ sinh theo đuổi em ấy quá nhiều. Tôi nhớ có một hôm, tôi vào dạy môn chuyên ngành, thấy dãy sau phòng học là một hàng nữ sinh lạ mặt, tôi liền hỏi, sao có nhiều bạn học mới như vậy, thế này là có chuyện gì xảy ra vậy, một nhóm nữ sinh liền nói với tôi rằng các em ấy đã tham gia khóa học này." Giáo sư gõ gõ cái bàn nói: "Lúc ấy tôi không thể không bật cười, các em ấy có thể đăng kí học ở đâu khi đây là môn học chuyên ngành của khoa chúng tôi?"

Mọi người trong phòng cười rộ lên.

"Bình thường, bình thường." Một khác giáo sư vui vẻ nói: "Có tên nhóc này thì tỉ số đến lớp căn bản đều đông đủ, không cần phải điểm danh, vừa bước vào lớp đã nhìn thấy phòng học không còn chỗ ngồi."

"Lạc Chu, em nói thử xem, thầy không tin nhiều con gái theo đuổi em như vậy, lại không có một người được em xem trọng."

"Giáo sư Lưu, em không nói dối thầy." Lạc Chu nói: "Lúc ấy thật sự là em không muốn nói chuyện yêu đương một chút nào, dụ dỗ con gái có gì tốt, khi đó nhiều khi em còn không có thời gian để chơi game."

Giáo sư Lưu uống một ngụm trà, liên tục lắc đầu nói: "Lãng phí, lãng phí."

Mấy người khác cười đùa nói theo: "Đúng là lãng phí."

Cũng không biết là đang cảm khái lãng phí khuôn mặt này, hay là lãng phí cho những cô gái kia.

Mặc dù những người ở đây đều là giáo sư trong lĩnh vực kinh tế, khác khoa với Sơ Đồng nhưng nếu như nói không có liên quan thì không thể nào, đầu tiên là quản lý kinh tế có liên hệ sâu sắc nhất với toán học, tiếp theo chính là máy tính. Thông thường sinh viên đại học chuyển ngành để thi tuyển sinh sau đại học đều nằm trong ba khoa này.

Sau một hồi nhạo báng Lạc Chu, mấy người lại bắt đầu hỏi thăm đến chuyên ngành của Sơ Đồng, cũng như ý tưởng về việc làm trong tương lai và kỳ thi tuyển sinh sau đại học, còn cho Sơ Đồng một vài đề nghị, cô đều rất nghiêm túc lắng nghe.

Một bữa cơm ăn hết hai tiếng, lúc Lạc Chu đưa Sơ Đồng về ký túc xá chính là lúc nóng nhất, người trong sân trường thưa thớt. Vốn Sơ Đồng đã nói chỉ cần đưa tới cửa là được, ngoài miệng thì Lạc Chu đồng ý nhưng vẫn lái xe vào cổng trường, đưa cô thẳng đến cửa ký túc xá.

Lúc ở dưới lầu ký túc xá, Sơ Đồng rất nghiêm túc nói cảm ơn với anh.

"Cảm ơn thì không cần." Lạc Chu nhìn cô nói: "Đừng giận dỗi nữa!"

"…"

"Ừ!"

Sơ Đồng thấy mình cứ giận dỗi như trẻ con, bỗng có cảm giác xấu hổ nói: "Em vốn đâu có giận dỗi."

Cô giải thích: "Thật sự là em chỉ cảm thấy, ngày đầu tiên gặp mặt, anh lại hoàn toàn không nhận ra em, nên em để bụng chuyện này chút mà thôi."

"…"

Xích mích nhiều ngày như vậy, hiếm khi cô chịu mở lòng.

"Ừ cái đó…" Lạc đại thiếu không kiêu ngạo, cũng không chiếm tiện nghi ngoài miệng nữa: "Mẹ anh nói đều là sự thật, lúc anh trai mới rời giường mắt nhìn không rõ lắm."

"…"

Nhịn tức nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng, Sơ Đồng lập tức thấy thoải mái hơn.

Sớm! Thừa nhận! Mình mù! Không phải là tốt rồi à!!!

Lạc Chu cũng nhìn ra được sự biến chuyển trên nét mặt cô, anh lại hạ thấp giọng, tiếp tục nói: "Vậy, cái đuôi nhỏ, làm lành với anh trai chứ?"

Anh nói một dãy hai chữ anh trai, trong nháy mắt đó Sơ Đồng cảm thấy mềm lòng.

Huống chi lần này anh cũng đã nhận lỗi, còn là rất hiếm thấy anh thừa nhận mình mù.

Vì vậy cái đuôi nhỏ cũng gật đầu: "Ừ."

"Tuần này sẽ bắt đầu đi học sao?"

Sơ Đồng nói: "Không phải, bắt đầu từ ngày mai, sẽ tham gia huấn luyện quân sự trước."

"Ba anh… chính là chú Lạc người trước kia hay thích trêu chọc em đó, mới từ nước ngoài về, mẹ anh muốn mời em tuần này đến nhà anh ăn cơm." Lạc Chu hỏi: "Chừng nào thì kì quân sự kết thúc?"

"Thứ Bảy kết thúc, Chủ nhật được nghỉ."

"Được, Chủ nhật anh tới đón em."

Một mối tâm sự đã được giải quyết, còn có một chuyện khác.

Sau khi Lạc Chu lái xe trở về công ty, chuyện đầu tiên anh làm chính là gọi điện thoại cho người học đệ mới gặp lúc nãy.

Tên đầy đủ của người học đệ này là Uông Húc, trước kia hai người quen biết nhau bởi vì hoạt động trong xã đoàn, đã qua bao nhiêu năm, Uông Húc vẫn là fan hâm mộ nhỏ của Lạc Chu.

Nói ra cũng thật kỳ quái, bất kể là bao nhiêu tuổi, trên người Lạc Chu luôn có một loại khí chất không tên, có thể hấp dẫn các fanboys, fangirls hoặc là người hầu nhỏ nhưng anh đối với những người này thấy rất phiền, anh càng thích độc lai độc vãng hơn.

Mà Uông Húc có thể tiến một bước trong mối quan hệ với anh, hoặc là nói có thể được anh cho phép làm fanboy của mình là bởi vì trong một lần, sau buổi liên hoan của hoạt động câu lạc bộ, Uông Húc khiến cho Lạc Chu cảm thấy, trên người cậu ta thấp thoáng bóng dáng của cái đuôi nhỏ.

Lúc ấy một đám người cùng nhau uống rượu, Lạc Chu nói giỡn hỏi Uông Húc có phải là hay thích đàn ông không, sau đó tỏ rõ tuy mình không có ý định yêu đương mình là trai thẳng.

Uông Húc nói: "Học trưởng anh suy nghĩ nhiều rồi, em cũng thích em gái xinh đẹp, em chỉ là sùng bái lão đại anh, thích đi theo anh mà thôi."

Có lúc kí ức kéo đến rất đột ngột.

Anh nhớ là trước kia cũng từng có người đã nói với anh như vậy.

"Anh trai, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, em chỉ là cảm thấy vui khi được nói chuyện với anh thôi mà."

Bên kia Uông Húc lập tức nhận điện thoại: "Học trưởng, sao anh lại chủ động gọi điện thoại cho em, tìm em có chuyện gì vậy?"

Lập tức Lạc Chu nhớ ra chuyện lúc nãy, không có thời gian tán gẫu với cậu ta: "Hôm nay lúc ở bãi đậu xe, cậu ‘gào khóc’ mấy tiếng quái dị đó là có ý gì?"

"Gào khóc? Em gào khóc lúc nào chứ? " Uông Húc dừng một chút mới nói: "À, anh muốn nói đến chuyện em nhao nhao lên khi thấy em gái anh à!"

"Ừ, tại sao la hét lên?"

"Ặc!" Chuyện này còn có thể là bởi vì cái gì, Uông Húc nói: "Chuyện đó, chẳng lẽ không phải là đối tượng mập mờ của anh sao, con trai đều nói như vậy mà, muốn theo đuổi con gái nhưng người ta nhỏ tuổi hơn so với mình, nên đã nói là em gái mình, chẳng lẽ không đúng?"

"…"

Cho nên mẹ nó, cậu ta thật sự hiểu lầm là chuyện tình yêu với em gái.

"Đúng cái rắm." Lạc Chu nói.

"Đó là con gái của bạn ba mẹ tôi, khi còn bé bọn tôi thường hay chơi đùa với nhau, thật mẹ cậu đó là em gái tôi." Lạc Chu đúng là hết ý kiến: "Không phải là tôi muốn nói cậu nhưng vì sao cậu có thể xấu xa như thế?"

"…"

Kì quân sự của tân sinh viên đại học A bắt đầu từ buổi sáng thứ tư mãi cho đến tối thứ sáu.

Chưa tới một tuần nhưng cũng suốt bốn ngày, hơn nữa huấn luyện quân sự của tân sinh viên đại học A nổi tiếng nghiêm khắc, còn được lên báo, được khen là gần sát với tập huấn bộ đội nhất.

Nhưng Sơ Đồng cũng không để ý nhiều, đứng tư thế quân nhân hay gì đó cô đều có thể nhịn, điều con gái để ý nhất chính là có thể bị phơi nắng đến đen hay không.

Bốn ngày có thể khiến người da trắng phơi nắng đến đen, Sơ Đồng vốn không tin.

Mãi cho đến buổi đi tắm đầu tiên của cô trong kì quân sự, nhìn gương mặt mình và bạn cùng phòng trong gương đều đỏ bừng, sau đó, ngày thứ hai trôi qua làn da tối đi.

Thật sự có thể phơi đến đen TAT.

Mọi người đầu tiên là im lặng, rồi sau đó không nói hai lời liền bắt đầu điên cuồng thoa kem chống nắng.

Nhưng sau đó các cô lại phát hiện, có bôi kem chống nắng cũng vô dụng.

Nơi mà tân sinh viên đại học A chọn để huấn luyện quân sự cả ngày không có một chỗ râm mát, mỗi ngày kể từ mười giờ sáng đến trước ba giờ chiều, đều là thời gian gian nan sống không bằng chết, ánh mặt trời nướng da, tựa hồ kem chống nắng cũng thi nhau trôi xuống cùng mồ hôi.

Bốn ngày trôi qua, Sơ Đồng cảm thấy cường độ huấn luyện quân sự cao như vậy, dường như việc bôi kem chống nắng cũng chỉ có thể phát huy tác dụng về mặt tâm lý.

Tối thứ Bảy, cô đắp cái mặt nạ làm trắng da mà trước kia chưa bao giờ bận tâm đến, cô nhìn làn da trong gương đen đi mấy phần, đột nhiên cô nghĩ nếu không thì ngày mai không đi đến nhà cô chú Lạc nữa, chờ dưỡng trắng da rồi nói.

Nhưng giống như là có cảm ứng tâm linh tương thông thần kỳ nào đó.

Ý nghĩ này chỉ mới vừa xẹt qua trong đầu, điện thoại cô đã rung lên.

Không rảnh tán gẫu: ‘Sáng mai em gái anh đến đón em, chắc tầm chín giờ, anh đã cho em ấy số điện thoại của em, đến lúc đó hai em liên lạc.’

Tong: ‘…’

Không rảnh tán gẫu: ‘Em cứ im lặng như vậy là có ý gì?’

Không rảnh tán gẫu: ‘Đừng nói với anh là em đổi ý không muốn tới nha, ba anh đã chuẩn bị xong thực đơn cho buổi cơm trưa mai, em mà không đến, anh sẽ bị đánh.’

Sơ Đồng thật sự rất muốn nói, vậy cứ để anh bị đánh đi.

Nhưng Lạc Chu lại nhắc đến chú Lạc.

Ở trong ấn tượng của cô, chú Lạc và dì Bạch đặc biệt thương cô, tính cách còn rất hài hước, chú vừa nói chuyện mọi người đều có thể bị chọc cười, cô cũng rất nhớ người chú này.

Tong: ‘Không có, không có, em đi.’

Thật ra thì nguyên nhân chân chính cô không muốn đi chính là, cô không muốn dùng màu da này đến gặp Lạc Chu.

Nói chuyện phiếm một hồi, bạn cùng phòng thấy cô cầm điện thoại di động mặt mày đau khổ, liền hỏi một câu: "Đồng Đồng, cậu làm sao vậy?"

"Ngày mai mình phải đến nhà một trưởng bối ăn cơm." Sơ Đồng ngẩng đầu khóc lóc kể lể: "Nhưng hiện tại da mình đen quá à hu hu hu, mình không muốn đi, mất thể diện."

"Dẹp đi!" Đại Ba Lãng cũng đang đắp mặt nạ, nện xuống ván giường của Sơ Đồng bộp bộp, nói: "Cậu nói lại đi, nói lại đi, hiện tại tất cả sinh viên năm nhất dù là nam hay nữ đều đen thành cái dạng gì rồi, màu da này của cậu còn chưa đủ trắng hả? Đây đã là nhất chi độc tú (*) rồi, cậu còn muốn gì?"

(*) Một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là yì zhī dú xiù, nghĩa là không có loài hoa nào khác đang nở, chỉ có cành này đang nở. Ẩn dụ là có một kỹ năng tốt hơn và có những lợi thế rõ rệt hơn

Mấy người còn lại cũng phụ họa theo: "Cậu lại còn nói bản thân như vậy, vậy bọn mình tính là gì?"

Nhất thời Sơ Đồng không dám khóc lóc kể lể nữa.

Chưa bao giờ nghiêm túc chăm sóc da nghiêm túc và bôi kem dưỡng mắt, im lặng trở về giường, đeo bịt mắt lên, ý đồ muốn ngủ sớm để có thể làm cho làn da của mình trắng hơn chút.

Sáng sớm hôm sau.

Chín giờ rưỡi, Lạc Đường gọi điện cho Sơ Đồng.

Năm đó lúc Lạc Chu đi theo cha mẹ đến thành phố S, nghe nói Lạc Đường không đi theo mà ở nhà. Khi đó có một khoảng thời gian Sơ Đồng rất tò mò đối với người em gái học bằng lớp với cô của Lạc Chu.

Sau đó Lạc Đường quay hai bộ phim, lần đầu tiên Sơ Đồng nhìn thấy cô ấy ở trên màn ảnh lớn đã cảm thấy đây chính là em gái ruột của Lạc Chu, lớn lên giống nhau, dáng dấp nhìn rất tốt.

Có điều tính tình thì hoàn toàn trái ngược.

Lần đầu gặp mặt Lạc Đường đã tạo cho Sơ Đồng cảm giác rất dễ thân thiết, không giống như anh trai của cô ấy lạnh như băng, lúc hai người ở trên xe tán gẫu rất vui vẻ.

Đến nhà họ Lạc, Lạc Thành cũng giống như lúc Bạch Tương Nghi mới gặp cô, khen ngợi hết lời, Sơ Đồng thấy ngượng ngùng nói: "Chú Lạc, chú đừng nói nữa, con mới vừa hoàn thành huấn luyện quân sự, bị phơi nắng đen đi nhiều rồi."

Cô liếc nhìn Bạch Tương Nghi và Lạc Đường, trong vòng một tuần lễ, ánh mắt Sơ Đồng cũng giống như các bạn học nam và các bạn học nữ, bất chợt nhìn thấy hai người đẹp da trắng, bất chợt cô cảm thấy mình khác người.

Giọng nói cũng mất mát: "Chú xem, con so với hai người đẹp này mà nói, đặc biệt đen."

Nói là nói như vậy nhưng Bạch Tương Nghi và Lạc Thành đã gặp cô từ khi còn bé, cô tự nhận lúc mình học cấp hai so với hiện tại, giá trị nhan sắc tuyệt đối nằm dưới đáy cốc, cái kia cũng không nẩy nở, cho nên đen một chút cũng không có gì.

"Không sao hết, không sao hết!" Lạc Đường vội nói: "Để mẹ mình dẫn cậu đi spa làm hai liệu trình, mẹ có một chuyên gia chăm sóc da chuyên về cái này."

"Mình học đại học ở nước ngoài, không có huấn luyện quân sự nhưng hồi cấp hai cũng trải qua huấn luyện quân sự, khi đó mới thật sự là đen, lúc ấy mẹ mình dẫn mình đi làm mấy lần liệu trình, hơn hai tuần lễ đã trắng trở lại." Lạc Đường cười cười nói: "Cậu yên tâm, mẹ mình am hiểu mấy cái này nhất."

"Đúng vậy, dì dẫn con đi, hơn nữa con thế này thật sự không tính là đen, khi còn bé Lạc Đường bị phơi nắng đến mức nhìn không ra nổi, dì mới dẫn con bé đi phục hồi." Thật ra thì Bạch Tương Nghi cảm thấy đen đi nhiều rồi nhưng làm sao có thể nói thật, khẳng định đây là cái gai trong lòng cô gái nhỏ này, chỉ đành phải mở mắt nói mò: "Con so với con bé khi ấy thì trắng hơn nhiều."

"Đúng vậy, con thế này có tính là đen gì đâu?" Lạc Thành cũng bước tới giơ tay ra so màu da với Sơ Đồng nói: "Nhìn da của chú đây này, con vừa so với chú thì chính là công chúa Bạch Tuyết đó!"

Thời gian này Lạc Thành xuất ngoại đi Châu Phi, cho nên lần trước Sơ Đồng tới chào hỏi mới không gặp mặt.

Dù sao cũng mới trở về từ Châu Phi, đúng là đen đi nhiều, lập tức Sơ Đồng bị ông chọc cười.

Trong lúc mọi người kia hoà thuận vui vẻ, ở phía cầu thang sau lưng truyền đến tiếng bước chân tới gần.

Nhà này bốn miệng ăn, ba người đều đang ở đây, chỉ còn lại mình Lạc Chu.

Sơ Đồng cho là Lạc Chu sẽ giống như lần trước ngủ thẳng đến trưa, không nghĩ tới hôm nay mới giờ này, anh đã thức dậy.

"Con dậy sớm thật đó!" Lạc Thành gọi con trai: "Mau tới đây nói chuyện phiếm, Sơ Đồng mới tới."

Đại thiếu gia đầu tiên là miễn cưỡng "Ừ" một tiếng, tự đi rót cho mình ly nước uống, lúc này mới thong thả, ung dung đi tới chỗ ghế salon, ngồi xuống bên cạnh Sơ Đồng.

Sơ Đồng cảm thấy phần đệm bên cạnh mình hơi lún xuống.

Làn da mà cô lo lắng ban đầu đã được giải quyết một cách hoàn hảo dưới sự soi sáng của ba thiên thần nhỏ, Bạch Tương Nghi và Lạc Đường cứ lần lượt tẩy não cô, bảo đảm tuyệt đối có thể trắng trở lại, thậm chí hiện tại cô còn nảy sinh ảo giác mình đã trắng lại rồi.

Vì vậy Sơ Đồng thoải mái quay đầu lại chào hỏi với Lạc Chu: "Chào buổi sáng, anh Lạc Chu."

Ai ngờ, trong nháy mắt này Lạc Chu cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô, sửng sốt một chút.

"Sơ Đồng." Lạc Chu ghé sát vào mặt của cô nói: "Mặt mũi em bôi cái gì vậy?"

Vẻ mặt anh hết sức nghiêm túc, tất cả trong ánh mắt đều là nghi ngờ, còn mang theo chút mê mang khi mới rời giường.

Sơ Đồng bị hỏi đến sửng sốt, rồi sau đó thành thật trả lời: "Em không có bôi cái gì hết, chỉ bôi kem chống nắng."

Lạc Đường ngồi bên cạnh đã quá mức quen thuộc với kiểu nói chuyện của người anh Lạc Chu này, đột nhiên cô có một loại dự cảm bất thường.

Cô đang muốn dùng chuyện khác để dời đi lực chú ý của Lạc Chu, muốn chặn cái miệng thúi của anh lại thế nhưng vẫn chậm một bước.

"Chỉ mới một tuần không gặp, sao em giống như ba anh mới đi du lịch Châu Phi về vậy?" Lạc Chu giơ tay lên, động tác tự nhiên chọt chọt vào mặt của cô nói: "Sao lại đen dữ vậy?"

Sau đó.

Ba người vừa rồi mới ra sức khen cô gái nhỏ, chợt phát hiện ra gương mặt nhỏ nhắn vốn đang rất vui mừng của Sơ Đồng, đã sụp đổ trong tích tắc.

Lạc Đường: ‘?’

Lạc Thành: ‘??’

Bạch Tương Nghi: ‘???’

Mẹ nó, chúng tôi mới vừa dụ dỗ Sơ Đồng tin xong, anh/con bệnh thần kinh sao?????