Bị Bắt Gả Cho Nam Thần

Chương 5

Ờ! Làm lành?

Sơ Đồng thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.

Trước không nói đến chuyện anh lấy nickname là không rảnh tán gẫu, chỉ nói đến việc chẳng phải bây giờ anh đang tán gẫu sao?

Không lẽ trong suy nghĩ của Lạc Chu, chuyện làm lành với người khác là dùng cái thái độ này??

Cô vừa mới nằm mơ nhớ về trước kia, lúc còn nhỏ Lạc Chu còn có thể dụ dỗ cô trước, thừa nhận sai lầm trước, là anh không đúng, sau đó mới dùng giọng nói hòa hoãn, nói muốn làm lành với cô.

Khẳng định cô sẽ bằng lòng, mà không chỉ bằng lòng thôi, lúc ấy còn bị anh nói đến mặt đỏ tim đập.

Nếu so sánh trước kia với hiện tại thì có thể nhận ra thực tế quá tàn khốc.

Không ngờ năm tháng mang người thiếu niên kia đi, lại trả về một người đàn ông thế này.

Sơ Đồng đánh một hàng chữ: ‘Anh Lạc Chu, anh có muốn diện kiến dấu chấm than màu đỏ không?’

Trong nháy mắt kia cô cực kỳ muốn gửi câu này đi, sau đó sẽ nhanh tay hủy bạn bè với Lạc Chu, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần thì trước mắt anh sẽ xuất hiện dấu chấm than màu đỏ, kèm theo đó là câu "Đối phương đã không còn là bạn của bạn", để cho anh biết một chút cái gì gọi là nhân gian hiểm ác.

Nhưng làm thế nào cô cũng không thể nhấn vào nút gửi đi.

Có thể là vì giai đoạn từng làm vật trang sức ở chân của Lạc Chu gây ảnh hưởng đến cô quá lớn.

Sơ Đồng xóa câu kia đi, lần nữa gửi tin: ‘Chúng ta có gây lộn, xảy ra mâu thuẫn gì sao?’

Hiển nhiên Lạc Chu đang ngó chừng điện thoại di động, chờ cô hồi âm, chưa tới ba giây đã trả lời ngay.

Không rảnh tán gẫu: ‘Ngày đó đưa em trở về khách sạn, không phải là em tức giận à!’

À, Sơ Đồng nghĩ, người này còn biết cô tức giận.

Tong: ‘Vậy tại sao em lại tức giận?’

Không rảnh tán gẫu: ‘Cái này làm sao mà anh biết?’

"…"

Thấy câu hỏi ngược lại này, trong nháy mắt Sơ Đồng hiểu ra.

Hiện tại cô đã có thể tưởng tượng ra, ý nghĩ chân chính của anh ở bên kia điện thoại.

Vốn không biết vì sao bạn tức giận nhưng có thể thêm WeChat với bạn, chủ động làm lành đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi, còn không mau đồng ý, muốn gì nữa đây?

Cô hít sâu một hơi, muốn bình phục tâm tình của mình, đúng lúc này đột nhiên trên đầu cô rũ xuống một đầu tóc xoăn, mang theo mùi hương, lòa xòa ở trước mắt cô.

Sơ Đồng sợ hết hồn, lại nghe thấy giọng nói gọi tên mình, cô mới nhận ra là cô bạn ở giường trên cúi đầu, muốn tìm cô nói chuyện.

"…"

Đây đúng là nghe thấy tiếng không thấy người.

"Cậu trò chuyện với ai lại mê mẩn vậy á, bọn mình kêu cậu, cậu cũng không nghe." Đại Ba Lãng nói: "Bạn yêu, chiều nay có việc gì không, có muốn đi dạo chung với tụi mình một lát hay không?"

Sơ Đồng đặt điện thoại xuống bên cạnh nói: "Mình không có việc gì hết, các cậu muốn mua gì sao?"

Mấy nữ sinh tiến hành thảo luận những trung tâm thương mại gần đây, dù sao cũng có đến hai người là người địa phương, nên rất nhanh đã quyết định xong chỗ đi.

Đến khi Sơ Đồng cầm điện thoại lên lần nữa, trên đó đã xuất hiện thêm mấy tin nhắn mới.

Không rảnh tán gẫu: ‘?’

Không rảnh tán gẫu: ‘Người đâu rồi?’

Không rảnh tán gẫu: ‘Xấu hổ?’

"…"

Xấu hổ cái rắm.

Sơ Đồng không nhịn được mắng chửi ở trong lòng.

Tong: Không phải trên chỗ chữ ký anh ghi là tán gẫu cho vào danh sách đen sao? Tại sao còn tán gẫu với em lâu như vậy?

Cô nhìn đồng hồ, từ khi anh thêm cô làm bạn đến khi nhắn câu "Xấu hổ" đã qua hơn nửa canh giờ, còn nói không rảnh tán gẫu, chẳng lẽ là ngày ngày anh đều ở đây trò chuyện với người khác? Đây là cách gϊếŧ thời gian của những người bận rộn?

Điện thoại di động lại rung lên hai cái.

Không rảnh tán gẫu: ‘Nói nhảm, đó là để cho người khác xem.’

Không rảnh tán gẫu: ‘Em với người khác không giống nhau mà, cái đuôi nhỏ.’

Không thể không nói, có một vài thời điểm, tiếng lòng của con gái thật sự rất dễ dàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Vốn Sơ Đồng đã hạ quyết tâm, muốn để cho Lạc Chu nếm mùi cái dấu chấm than màu đỏ nhưng khi cô nhìn thấy câu "Em với người khác không giống nhau" thì sau đó hoàn toàn không thể ra tay thủ tiêu người liên lạc này.

Nhưng chuyện làm lành vẫn chưa được giải quyết, dù sao thì thứ hai cũng là thời gian làm việc, đoán chừng Lạc Chu cũng có rất nhiều chuyện để bận rộn, chắc là sau đó hai người sẽ không tiếp tục trò chuyện nữa đâu.

Hôm sau chính là buổi lễ khai giảng, theo như trường học yêu cầu thì tốt nhất là mặc trang phục nghiêm túc, không có trang phục nghiêm túc thì cũng phải mặc quần áo trắng, đen, không thể mặc đủ mọi màu sắc, nhìn không đủ trang trọng.

Đã có thông báo như vậy, nhiều người không có trang phục nghiêm túc thì xế chiều hôm đó đều đi mua.

Trong kí túc xá, ngoại trừ Sơ Đồng thì ba người còn lại đều không có trang phục nghiêm túc. Ngày hôm qua, sau khi lúng ta lúng túng kết thúc đối thoại trên WeChat với Lạc Chu, Sơ Đồng liền cùng ba người bạn chung phòng đi ra ngoài dạo phố cả nửa ngày.

Buổi lễ tựu trường bắt đầu vào lúc chín giờ sáng, cài đồng hồ báo thức lúc tám giờ, mất nửa giờ để rửa mặt, trang điểm, sau đó đi phòng ăn, ăn cơm.

Giường ở ký túc xá rất thoải mái, thiết kế vị trí máy điều hòa không khí cũng rất nhân tính hóa, sẽ huống xảy ra không tình trạng khiến tầng trên chết rét còn tầng dưới thì chết nóng, mọi người đều ngủ rất ngon, dọc theo đường đi đều hăng hái bừng bừng thảo luận đến buổi lễ khai giảng ngày hôm nay, thỉnh thoảng còn cùng nhau thưởng thức một học trưởng, học tỷ xinh đẹp đi lướt qua trên đường.

"Buổi lễ khai giảng chính là nghe lãnh đạo nhà trường phát biểu sao?" Lão Nhị hỏi: "Còn có tiết mục vui gì khác không?"

"Không chỉ có một mình lãnh đạo nhà trường phát biểu thôi đâu, hôm qua mình đã hỏi học tỷ rồi, còn có một tiết mục chiếm khá nhiều thời gian, hàng năm đều sẽ mời một học tỷ hoặc là học trưởng đã tốt nghiệp về trường diễn thuyết, còn có thể hỏi đáp tại hiện trường."

"Vậy còn được, vậy còn được, nếu không cả buổi đều chỉ có mình lãnh đạo nói chuyện thì sợ là mình sẽ ngủ mất."

"…"

Thời điểm nhóm người chậm rãi đi từ phòng ăn đến hội trường, liền phát hiện chỉ còn lại mấy hàng ghế sau để ngồi.

"Đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Lão Nhị sợ ngây người nói: "Không phải vậy chứ, kiểu như mình vừa nghe thấy lãnh đạo nói chuyện liền buồn ngủ thì chỉ hận không được ngồi ở hàng cuối cùng, những bạn học này của chúng ta còn có học trưởng và học tỷ đều điên rồi sao, ngồi hết ở phía trước thế này, chứng tỏ đâu có ý định ngủ đâu."

"Chắc chắn không phải là muốn ngủ, mình cảm thấy là vì muốn chụp hình." Đại Ba Lãng nói.

Sơ Đồng sửng sốt hỏi: "Chụp ảnh gì?"

"Mấy cậu không biết người tốt nghiệp ưu tú hôm nay tới trường là ai à?" Đại Ba Lãng bất đắc dĩ than thở: "Là Lạc Chu đó."

"Lạc Chu nào?"

"Chính là người đẹp trai nhân khí rất cao, được các loại tạp chí tài chính xưng là kỳ tài kinh doanh, ba mình ngày ngày mua tạp chí phỏng vấn anh ấy, còn liên đới mình xem chung, mình đã thuộc nằm lòng."

"…"

Hình dung này.

Trừ Lạc Chu mà cô biết, còn có người nào khác sao.

Tùy tiện tìm chỗ ngồi ở hàng ghế phía sau, bốn người cùng nhau ngồi xuống, trừ Đại Ba Lãng ra thì hai người còn lại nhìn qua thấy không mấy để ý đến vấn đề chỗ ngồi này, bắt đầu hỏi thăm về tin tức của Lạc Chu.

Chỉ có Sơ Đồng là một mực yên lặng lắng nghe, không hề lên tiếng.

Chín giờ, buổi lễ tựu trường chính thức bắt đầu.

So với dự đoán thì không mấy khác biệt, các lãnh đạo đi theo thứ tự từ trên xuống dưới phát biểu, ý nghĩa chỉ đơn giản là "Đại học A rất tuyệt, đại học A hoan nghênh các bạn, hi vọng các bạn học ở đại học A cố gắng phấn đấu", người này nói so với người kia càng buồn ngủ hơn.

Qua hơn mười giờ, mới được nghênh đón tiết mục đáng chú ý nhất.

Một mảnh yên lặng, sau khi phát biểu của lãnh đạo nhà trường kết thúc, Sơ Đồng liền nhìn thấy trên sân khấu xuất hiện một bóng người, người mà mấy ngày trước cô mới gặp và hôm qua còn mới tán gẫu xong.

Lạc Chu mặc một thân tây trang màu đen, tây trang được cắt may vừa vặn với vóc người, vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng người nhìn thấy rất rõ, không xót chút gì. Anh không có đeo caravat, áo sơ mi tháo một cúc, áo vest phanh rộng, ngoại hình ngẫu nhiên lộ ra, vừa cấm dục lại gợi cảm.

Ngồi ở dưới đài, mặc dù cách anh một khoảng cách nhất định nhưng chỉ cần không phải cận thị thì đều có thể nhìn ra đó là một người rất đẹp trai.

Anh không cần phải nói tiếng nào, từ phía sau đi lên sân khấu, đi tới trước bục đặt Microphone.

Bầu không khí ở hội trường vốn đang trầm lắng, trong nháy mắt liền sôi trào nhưng không có ai là ồn ào lên, mà chỉ là những tiếng vỗ tay hoan nghênh so với mấy bài phát biểu trước đó đã được mọi người phóng đại gấp mấy lần, âm thanh vang dội đến mức, người nghe cũng cảm thấy đau tay dùm.

Người phát biểu trước đó là một nữ lãnh đạo, nên lúc này độ cao của micro quá thấp, Lạc Chu kéo micro chỉnh lại độ cao phù hợp, rồi đứng ở đó chờ hội trường yên tĩnh lại.

Đợi mười mấy giây, thấy tiếng vỗ tay vẫn không có dấu hiệu dừng lại, bấy giờ anh mới lên tiếng: "Thời gian vừa được rồi đấy, tay mọi người không đau sao?"

Nhất thời người ở bên dưới đều bật cười.

Có người hét lên "Không đau", Lạc Chu liền cười nói: "Một câu tôi cũng chưa nói, mà mọi người đã liều mạng vỗ tay như vậy, tôi sợ đến khi tôi nói xong, tay mọi người đã tàn phế."

Phong cách nói chuyện của anh khác hoàn toàn với kiểu đầy nghiêm túc của lãnh đạo nhà trường, Lạc Chu mới nói hai câu, đã khiến cho cả nhóm sinh viên mười tám, mười chín, hai mươi tuổi khôi phục sức sống.

Hằng năm, tiết mục này là tiết mục mà nhóm sinh viên họ mong đợi nhất nhưng không có lần nào là đạt được hưởng ứng to lớn như thế.

Người bạn ngồi bên cạnh Sơ Đồng cũng rất vui, lão Nhị vốn đang ngủ thϊếp đi cũng ngồi bật dậy, bắt đầu cười "Ha ha ha" không ngừng.

Cô cũng tạm thời gạt đi chuyện giận dỗi với Lạc Chu.

Hiện tại anh nói chuyện cái kiểu này, đối với Sơ Đồng mà nói thì vô cùng quen thuộc.

Những năm này Lạc Chu rất ít tiếp nhận phỏng vấn, có khi một năm hai lần, lâu lâu thì một năm còn không được một lần, dường như còn phải xem lịch trình của anh, cũng phải xem tâm tình của đại thiếu gia.

Mỗi một kỳ phỏng vấn anh cô đều xem, hơn nữa còn không chỉ xem một lần.

Lúc nói đến việc liên quan đến ngành nghề, mọi người cũng coi như nghiêm chỉnh, đến tận khi anh bị hỏi đến vấn đề cá nhân, liền bắt đầu bùng nổ trỗi dậy, còn có người hâm mộ anh làm hẳn cho anh một tập hợp phỏng vấn, chia ra thành nhiều loại, dấu hiệu tính cách Lạc Chu, ngôn ngữ Lạc Chu, câu hỏi tu từ kiểu Lạc thiếu, v.v.

Vậy cho nên có thể là cô đã thích ứng với phong cách nói chuyện của anh, Sơ Đồng không hề cười quá mức khoa trương như nhóm sinh viên ở đây.

Không chỉ không cười, mà tâm tình của cô còn có chút vi diệu.

Đã từng có một cô gái nhỏ, mỗi năm vào ngày nghỉ đều lên net tìm kiếm các loại phỏng vấn của Lạc Chu, từng màn từng màn hiện lên ở trước mắt.

Cô gái nhỏ này cứ từng ngày từng ngày lớn lên, nhớ mãi về người anh trai ở phương xa, nếu như chủ động đi tìm anh sẽ cảm thấy xấu hổ, cho nên chỉ có thể tìm kiếm nhìn ngắm anh qua ống kính.

Tốt, như thế này là có thể gần anh thêm một chút, vậy là có thể hiểu rõ về anh hơn một chút.

Tốt giống như vậy, ngày gặp mặt, họ sẽ không xa lạ như vậy.

Nhưng cô quên mất một điểm.

Là cô đơn phương nhớ thương người anh trai đó rất nhiều, rất nhiều năm.

Đối với anh mà nói, cô chỉ là cô em gái nhỏ đã từng ở chung nhà một tháng.

Kể từ khi Lạc Chu bước lên sân khấu, đã hai mươi phút trôi qua, tiếng cười bên trong hội trường chưa từng đứt đoạn.

Mặc dù phương thức anh nói chuyện rất đặc biệt, đầy châm biếm nhưng đạo lý đều rất ổn, vẫn làm tròn chuyện mà một người tốt nghiệp ưu tú nên làm.

Lạc Chu nói đến không ít phương diện, ví như thời gian phân phối sau khi học xong, ví như nói tới trò chơi, anh nói: "Trò chơi có thể chơi nhưng tôi không khuyến khích mọi người coi nó thành việc phải làm mỗi ngày, nuôi thành thói quen, sẽ càng lún càng sâu, vì dù sao thì không phải ai cũng giống như tôi có tự chủ cực cao."

Rồi lại nói tiếp một ví dụ về ký túc xá: "Còn có chuyện này, đi học ở đại học A, nếu như mâu thuẫn ở ký túc xá không vượt quá sức chịu đựng thì tốt nhất là không nên dọn ra ngoài ở."

"Mặc dù năm đó tôi không có ở ký túc xá được mấy ngày nhưng điều kiện ở ký túc xá đại học A tuyệt đối rất tốt." Lạc Chu nói xong, lại nhấn mạnh nói: "Không cần phải nghi ngờ, tôi đã nhận tiền của hiệu trưởng, tôi nói tốt thì đó thật sự là tốt."

Bên dưới cười ầm lên.

Dựa vào khuôn mặt của anh cùng một thân quần áo mặc dù không nhìn ra nhãn hiệu và giá cả nhưng thoạt nhìn đã biết là quần áo rất đắt tiền, sẽ hoàn toàn không có ai nghi ngờ tính chân thật trong lời nói này.

Sau khi Lạc Chu kết thúc phát biểu, tiếng vỗ tay lại bắt đầu vang lên rung trời, không chỉ có vang dội mà còn không ngừng được.

Anh có ra dấu tay cũng vô dụng, cuối cùng nhíu mày nói: "Này, các bạn học thích vỗ tay thế này không tốt đâu, phần hỏi đáp phía sau cũng không cần hỏi nữa, các bạn cứ tiếp tục ở chỗ này vỗ tay đi, vừa khéo tôi cũng không có thời gian, tôi xin tạm biệt trước vậy."

"Ôi chao! ôi chao! ôi chao! Đừng mà học trưởng!"

Tiếng vỗ tay nói dừng là dừng.

Đến lúc hỏi đáp, bên dưới có giáo sư truyền micro, bạn học nào muốn hỏi thì giơ tay lên, giáo sư sẽ đưa micro tới.

Tay ở hàng phía trước cơ hồ đều giơ lên nhưng vấn đề là chỉ có mười câu hỏi, giáo sư đưa micro cũng mặc kệ, toàn bộ bên cạnh đều là móng vuốt, nhìn móng vuốt nào đẹp mắt liền kín đáo đưa micro cho người đó.

"Học trưởng, năm đó anh thi đại học, được bao nhiêu điểm vậy?"

"Không có thi, báo có đưa."

"…"

"Học trưởng, muốn vào công ty của anh thực tập hoặc là làm việc thì có yêu cầu gì không?"

"Trí thông minh không thể thấp hơn tôi quá nhiều."

"…"

"Học trưởng Lạc Chu, anh vẫn còn độc thân sao?"

"Nếu không phải tôi còn độc thân, vậy tôi có thể có thời gian tới tham gia hoạt động phát biểu tốt nghiệp ưu tú này à?"

"…"

Vấn đề của mỗi người đều được trả lời bằng những câu hỏi tu từ kiểu "Một câu nói chặn họng" hoặc là dùng kiểu Lạc Chu hỏi ngược lại một câu nhưng chắc chắn đều là những câu trả lời không để mọi người có câu hỏi tiếp theo.

Làm như vậy vừa lưu loát lại ngắn gọn, mười vấn đề, không tới mười phút đã trả lời xong.

Đến cuối cùng, Lạc Chu cũng không có câu trả lời nghiêm chỉnh, chỉ để lại cho mọi người một trận cười đùa: "Các bạn học, học tập cho tốt, cuộc sống tốt đẹp. Sau này nếu như học không tốt thì đi ra ngoài đừng có nói là học đệ hay học muội của tôi."

Rồi sau đó, anh gật đầu chào trong những tiếng vỗ tay, ung dung xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, dường như không nghe thấy một trận âm thanh không dứt ở sau lưng.

Sau khi tiết mục này kết thúc, dù có làm cách nào đi nữa hội trường cũng không thể yên tĩnh nổi, luôn có tiếng nói nhỏ, thì thầm, rầm rì, nối tiếp không dứt.

Sơ Đồng nghe thấy ba người bạn cùng phòng ở bên cạnh cũng chìm vào trầm luân.

Cô thật sự không biết phải cùng thảo luận với mấy cô ấy thế nào, rảnh rỗi, nhàm chán liền mở WeChat ra xem.

Kết quả phát hiện, nhóm lớp học đột nhiên có "99+" tin nhắn.

Cô nhấn vào xem, lúc đầu là hỏi khi nào buổi lễ tựu trường mới kết thúc, chỉ có vài người trả lời lại, sau khi Lạc Chu lên sân khấu nói chuyện tới tận bây giờ thì hầu như là tất cả đều thảo luận về Lạc Chu.

‘Mình thật sự không ngờ sinh viên ưu tú được mời năm nay lại là Lạc Chu! A a a a a a a, mình thích anh ấy quá!’

‘Các chị em, tôi cũng thích anh ấy… Thật thần kỳ, không phải là người của giới giải trí, mà danh tiếng còn lớn như vậy, không thua gì minh tinh.’

‘Ôi! Ôi! Mình thích em gái của anh ấy, còn có em rể nữa! Mình nghỉ hè chỉ biết ở nhà ngây ngô, buồn chán, xem xong hai bộ phim của Lạc Đường và Tô Duyên đóng, đẹp mắt chết người ôi ôi ôi, Tô Đường tình yêu thần tiên, Tô Đường szd!’

‘Dáng dấp học trưởng quá là đẹp trai… Mình thấy cô gái ngồi bên cạnh cứ len lén chụp hình, mình cũng chụp mấy tấm, mà góc độ của mình đặc biệt tốt, để mình chia sẻ cho mọi người cùng nhau thưởng thức hình ảnh trai đẹp [hình ảnh] [hình ảnh].’

‘Mình đã khảo nghiệm, quá tuyệt, cả đời này bà đây chỉ thích thanh mai trúc mã thế mà tim lại từng loạn nhịp.’

‘Cứ hay nghe thuộc tính người hâm mộ anh nói là "Bị đáp trả vui vẻ nhất", nghe anh nói chuyện xong, còn có màn vấn đáp đó, rốt cuộc thì mình cũng đã hiểu nguyên nhân là gì ha ha ha ha ha ha, bị anh đáp trả thật là thật là vui vẻ.’

Khoa máy tính có rất ít nữ sinh, tới tới lui lui chỉ có mấy người nữ đang thảo luận, thỉnh thoảng mấy nam sinh mới gửi tới một vài biểu tượng cảm xúc cố gắng tham dự vào một chút, nhằm gia tăng cảm giác tồn tại.

Sơ Đồng chỉ xem lướt qua, không có tham dự vào cuộc thảo luận.

Mà không chỉ riêng gì bọn họ có dáng vẻ như vậy, Tân Oánh cũng gửi cho cô mấy tin nhắn, đều có liên quan đến Lạc Chu, gửi cho cô ảnh chụp màn hình tin nhắn nhóm lớp mình. Tân Oánh học truyền thông, tỷ lệ con gái đông đúc, nên tin nhắn so với bên nhóm Sơ Đồng thì nhiều hơn.

Người tên Lạc Chu này, bất kể là ở nơi nào đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Sơ Đồng trả lời Tân Oánh rồi trở về giao diện tin nhắn, đang định thoát ra bỗng phát hiện phía trên lại có một tin nhắn hiện đỏ gửi đến.

Không rảnh tán gẫu: ‘Em không tới tham gia buổi lễ khai giảng.’

"…"

Anh mới vừa xuống sân khấu, hiện đang ngồi ở phía sau cánh gà còn chưa đi.

Có điều là tại sao anh lại muốn hỏi cô vấn đề này?

Sơ Đồng viết tin trả lời: ‘Em có tham gia nha.’

Không rảnh tán gẫu: ‘À, có thể quá nhiều người, không nhìn thấy em.’

Tong: ‘Em tới chậm, phải ngồi ở tuốt phía sau.’

Không rảnh tán gẫu: ‘Trưa nay đi ăn với anh một bữa cơm.’

Mười một giờ rưỡi buổi lễ mới chính thức kết thúc.

Sơ Đồng nói với bạn bè cùng phòng mình đã có hẹn, rồi tự chia nhau ra hành động.

Cô đi theo hướng mà Lạc Chu chỉ thị trên WeChat, đi tới phía tây hội trường ở bên dưới bóng râm của cây long não to lớn, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy một người con trai đưa lưng về phía cô, một tay cầm điện thoại đặt ở bên tai, một tay kia thì giắt áo khoác tây trang.

Ở bên ngoài nhiệt độ quá cao, tay áo sơ mi của anh được xắn lên, lộ ra cánh tay thon dài, làn da rất trắng.

Hôm nay trong công ty Lạc Chu không có gì lớn chuyện, cũng không có việc gì cần anh nhất định phải tham dự, những chuyện khác trợ lý có thể tự xử lý, tối anh về cũng không sao hết. Thời điểm Sơ Đồng đến nơi, anh đang nói chuyện điện thoại với người ở công ty, sắp xếp các công việc liên quan, đến khi cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì phát hiện cô đang đứng ở phía sau.

Khi còn bé tóc Sơ Đồng chỉ dài đến bả vai, thuộc về kiểu tóc ngắn, còn hiện tại đã là tiêu chuẩn tóc dài, thẳng, đuôi tóc hơi cong một độ cong tự nhiên, dáng dấp cô thiên về kiểu trong sáng, đáng yêu, cho nên đặc biệt thích hợp với kiểu tóc này.

Hôm nay cô gái nhỏ ăn mặc rất nghiêm túc, áo sơ mi trắng cùng vest ngắn màu xám tro và váy dài, tinh xảo lại không mất đi phần đáng yêu.

Cô chớp chớp đôi mắt to nói: "Anh Lạc Chu, anh muốn dẫn em đi đâu ăn?"

Lạc Chu nhìn cô hồi lâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em mặc thế này rất dễ nhìn."

"…"

Lần trước còn nói cô không khác gì khi còn bé, sao hiện tại lại thành dễ nhìn rồi.

Sơ Đồng đang không biết nên đáp lời thế nào, Lạc Chu đã nói tiếp: "Em thấy anh trai em diễn thuyết, thế nào?"

"Tạm được."

"Chỉ tạm được thôi hả?"

"…" Thật ra là rất tốt nhưng cô cứ không muốn khen: "Em không có chú ý nghe, em ngồi ở tận phía sau, có hơi ầm ĩ."

"Chậc, thật đáng tiếc."

Cảm khái một câu này xong, cuối cùng anh cũng chịu bỏ qua đề tài này.

"Đi thôi, trưa nay dẫn em đi ăn một bữa tiệc lớn." Lạc Chu dẫn cô đến bãi đậu xe, vừa đi vừa nói: "Đi chung với mấy vị giáo sư đã dạy anh năm đó, mặc dù không phải là ngành của em nhưng quen biết với nhiều giáo sư mới có lợi."

Sân trường đại học A rất lớn, con đường này không phải là đường dẫn từ hội trường đến phòng ăn, nên không nhiều người đi lắm nhưng dọc theo đường đi vẫn gặp được một nhóm sinh viên vừa tham gia buổi lễ tựu trường xong, Sơ Đồng cứ cảm thấy có người đang nhìn theo mình, nên suốt cả đoạn đường cô vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Lạc Chu.

Cuối cùng cũng đến chỗ đậu xe.

Hôm nay Lạc Chu không lái chiếc xe thể thao táo bạo của mình, mà đổi thành chiếc xe hơi màu đen khá khiêm tốn, bên trong hết sức rộng rãi.

"Học trưởng!" Sơ Đồng mới vừa thắt xong dây an toàn, đột nhiên bên ngoài có một giọng nam truyền đến.

Hình như là người quen của Lạc Chu, anh đã đóng cửa xe rồi nhưng bởi vì tiếng gọi này nên mở cửa sổ xe lên nhìn ra bên ngoài.

"A, là cậu à." Thoạt nhìn dáng vẻ của Lạc Chu hình như rất quen thuộc với cậu ấy, hiếm khi thấy anh nói giỡn, anh nói đùa với người nọ: "Không phải tôi muốn nói cậu nhưng có phải cậu thi rớt rồi ngại nói không? Sao đã nhiều năm vậy rồi còn chưa tốt nghiệp?"

"Học trưởng đùa gì thế!" Nam sinh đi sang chỗ chiếc xe cười nói: "Anh lại quên rồi, em là nghiên cứu sinh đấy."

"Ôi, trên xe học trưởng có con gái à!" Người nọ liếc nhìn Sơ Đồng, không hề mang theo ác ý, thuần túy chỉ là muốn nhạo báng anh, liền huýt sáo nói: "Vậy mà không phải là Lạc Đường."

"Không biết nói chuyện dễ nghe thì đừng nói, không lại nói lung tung." Lạc Chu nói: "Đây là em gái của tôi."

"Ồ em gái à!" Người nọ cười hì hì rồi nói: "Biết rồi biết rồi, đây chính là em gái mà học trưởng Lạc Chu của chúng ta nhận định, thật là hiếm lạ."

"Không nói nữa, trưa nay có hẹn ăn cơm, hôm nào gặp."

"Được rồi, tạm biệt học trưởng."

Cửa sổ xe đóng lại, Lạc Chu khởi động xe lái khỏi đại học A.

Sơ Đồng có chút ngạc nhiên hỏi: "Người vừa rồi là học đệ của anh sao?"

Lạc Chu nói: "Là học đệ khóa dưới của anh, mối quan hệ với anh không tệ."

Sơ Đồng gật đầu một cái nói: "Nhìn ra được."

Sau một lát, Sơ Đồng nhịn không được bổ sung thêm: "Nhưng hình như vừa rồi anh ấy có hiểu lầm."

"Ừ!"

"Là mối quan hệ của chúng ta." Sơ Đồng uyển chuyển nói: "Anh nói với người khác em là em gái anh, sẽ bị hiểu lầm."

Lạc Chu nghiêng đầu hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"

"…"

Còn có thể hiểu lầm cái gì?

Giọng nói Sơ Đồng nhỏ dần: "Chỉ là…. sẽ không ai cảm thấy em là em gái ruột của anh."

"Khẳng định không phải là em gái ruột rồi, dáng dấp của chúng ta cũng đâu giống nhau."

"…"

Nói thì nói như thế nhưng lúc đó Lạc Chu không có để ý gì cả, sau khi Sơ Đồng nói như vậy, anh liền ngẫm nghĩ lại lời chế nhạo vừa rồi của học đệ.

Hình như là không đúng lắm, nháy mắt thấy kì lạ.

Gặp đèn đỏ, xe tạm thời dừng lại.

Lạc Chu một tay vịn tay lái, dựa lưng vào ghế, quay sang nhìn ghế lái phụ hỏi: "Cho nên em nghĩ, cậu ta hiểu lầm cái gì?"

Sơ Đồng nhìn thẳng phía trước, trả lời: "Dù sao thì cũng không phải là em gái thật."

Lạc Chu sửng sốt.

Lời này quá kỳ quái.

Đột nhiên anh nổi lên chút hứng thú, hơi nhướng mày hỏi: "Vậy em thử nói xem, em còn có thể là kiểu em gái gì?"

Cô gái nhỏ vẫn nhìn về phía trước như cũ, gương mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ, trung thực nói ra ba chữ: "Em gái yêu."

Lạc Chu: "…"