Phòng khách một mảnh tĩnh lặng, những người ngồi vây quanh đều lâm vào suy nghĩ riêng.
Lạc Đường chỉ hận bản thân tuy đã nắm bắt được dấu hiệu, vậy mà vẫn không thể kịp thời chặn miệng Lạc Chu lại.
Còn Bạch Tương Nghi thì nghĩ đến phỏng vấn của Lạc Chu trước đây không lâu thấy, người ta hỏi cái nhìn của nó về chuyện hôn nhân, Lạc Chu đường hoàng giễu cợt đó đã là chuyện lỗi thời.
Lúc ấy bà còn nói với Lạc Chu: "Yêu đương con không bàn đến, đám cưới con không muốn, con muốn đoạn tử tuyệt tôn."
Lạc Chu giả câm vờ điếc chỉ coi như không nghe thấy.
Trải qua chuyện này, bỗng Bạch Tương Nghi hiểu ra.
Vấn đề không nằm ở chỗ Lạc Chu có muốn yêu đương và kết hôn hay không.
Mà vấn đề là, mỗi lần nó mở miệng, còn xứng để nói chuyện yêu đương sao?
Tối hôm qua Sơ Đồng thấp thỏm cả một đêm, sáng nay Bạch Tương Nghi, Lạc Thành và Lạc Đường thật vất vả mới khích lệ được cô, tạo dựng cho cô chút lòng tin nho nhỏ, cứ như vậy mà bị một câu nói của Lạc Chu phá hủy hoàn toàn.
Bà thật sự không biết nên hình dung tâm tình của mình ngay lúc này là thế nào.
Giống như tức giận nhưng hơn hết lại là cảm giác bi phẫn.
‘Bản thân mấy ngày nay luôn sầu muộn chỉ vì sợ gặp nam thần sẽ bị anh nói gì đó, kết quả người độc mồm độc miệng này quả nhiên đã nói’ Một loại bi thương dâng lên trong lòng, có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Từ trước giờ Lạc Chu vẫn luôn nói chuyện như vậy, chưa bao giờ suy tính đến chuyện có thích hợp hay đúng lúc không, nhất là khi anh đang ở nhà của mình, càng thêm nghĩ gì nói đó.
Nhưng mặc dù như thế, anh vẫn nhận thấy người bên cạnh có gì đó không đúng.
Mắt thấy đã sắp mười giờ rưỡi, phải đi chuẩn bị cho bữa tiệc lớn, Lạc Thành đứng dậy khuấy động bầu không khí: "Chú đi làm bữa tiệc lớn cho con, còn không làm nữa thì mọi người sẽ chết đói." Rồi quay sang nói với Lạc Chu: "Con, đi vào đây giúp ba."
"Ba nấu cơm thì đi đi, tài nấu nướng của ba con đâu có."
Lạc Chu còn chưa nói hết, Lạc Thành lại một lần nữa lưu loát, dứt khoát, nói: "Đừng nói nhảm nữa, kêu con đi thì đi nhanh lên."
"…"
Vào phòng bếp, Lạc Chu thấy một dãy nguyên liệu được đặt trên bàn, Lạc Thành cầm một con dao trên tay nhưng không xắt thức ăn, ông cứ cầm như vậy, rồi nhìn sang Lạc Chu, hỏi: "Nói đi, có phải là con muốn độc thân cả đời không?"
"…"
Không đến nước này chứ.
Cảnh tượng này nhìn có chút kinh người, Lạc Chu lui về sau một bước, nói: "Ba, có lời gì thì nói cho đàng hoàng, ba bỏ con đao xuống đi đã."
"Ba không bỏ." Lạc Thành cầm con dao, tiếp tục truy hỏi: "Nhanh trả lời ba, có phải thằng nhóc con muốn độc thân cả đời không?"
"Con nói con muốn độc thân cả đời lúc nào?" Lạc Chu nói tiếp: "Chỉ là hiện tại con chưa tìm."
"Vừa rồi con nói câu kia là có ý gì? Nói!"
Đã nói đến nước này, đại khái Lạc Chu cũng hiểu được nguyên nhân mình bị gọi vào đây là để giáo dục.
"Con nói em ấy đen, cũng đâu có sai, em ấy đúng là đen mà, mọi người an ủi em ấy thì da em ấy có thể trắng sao?"
"Bản thân con gái người ta có thể không biết sao? Vừa vào cửa con bé đã đặc biệt xin lỗi nói mình bị nắng ăn da nên bị đen, mẹ con, em gái con đều trắng như vậy, trước kia con bé cũng trắng giống hai người, hiện tại phơi nắng thành đen như thế cũng không phải do con bé tự nguyện, chúng ta không thể an ủi con bé chút sao? Nào có ai nói chuyện như con vậy?"
Lạc Thành dạy dỗ xong còn cảm thấy chưa hết giận, nói thêm một câu: "Xem ra ba thấy con vẫn cho là bản thân rất có lý đúng không? Con thấy con có lý ở đâu?"
"…"
Ở phòng bếp thì đang giảng dạy, còn trong phòng khách, Bạch Tương Nghi và Lạc Đường vẫn đang tán gẫu chút chuyện vui với Sơ Đồng, dù sao cứ tránh xa chuyện màu da là được rồi.
Dĩ nhiên Sơ Đồng biết hai người thật sự có ý tốt, ngoài mặt biểu hiện ra đã không sao, rất vui vẻ, còn về phần trong lòng muốn buồn bực bao lâu thì đó là chuyện sau này về rồi tính.
Từ lúc còn trẻ, Lạc Thành đã vì vợ mà luyện thành một thân tài nghệ nấu nướng, bữa tiệc lớn buổi trưa tuyệt đối là một bữa ăn ngon nhất của Sơ Đồng sau khi tới thành phố C, cái hôm Lạc Chu dẫn cô đi ăn với giáo sư đại học đã là món ăn của khách sạn năm sao nhưng cũng không ngon bằng chú Lạc Thành nấu.
Đồ ăn ngon có thể chữa khỏi tổn thương nếu như lúc thưởng thức đồ ăn ngon, mà không phải thấy mặt Lạc Chu, không nghe thấy tiếng của anh thì tốt hơn nhiều.
Trước đây dù có tức giận thế nào đi chăng nữa, có cùng Lạc Chu giận dỗi ra sao thì bao nhiêu năm qua, Sơ Đồng vẫn chưa từng có ý nghĩ không muốn gặp mặt Lạc Chu, cô vẫn luôn ước gì có thể ngây ngốc ở bên cạnh anh lâu thêm chút.
Đây là lần đầu tiên, cô thật lòng hy vọng Lạc Chu có thể biến mất khỏi mắt mình, vậy là tốt nhất.
Không riêng gì gặp anh, trong đầu sẽ tuần hoàn phát hình ảnh lúc anh nói ra câu nói kia "Sao em đen dữ vậy? Em đi du lịch Châu Phi sao?"
Cũng bởi vì, nếu ở trong mắt của anh cô đã đen vậy rồi thì nếu anh càng nhìn cô lâu, chẳng phải là hình tượng càng bị phá hủy à.
Hèn mọn. jpg
….
Thời điểm Sơ Đồng rời khỏi nhà họ Lạc, vẫn là được người đẹp Lạc Đường đưa về.
Lạc Chu chủ động nói bản thân muốn đưa cô về, tựa hồ có chút ý tứ muốn bù đắp cho Sơ Đồng nhưng Lạc Đường vô cùng hiểu lòng con gái, liếc anh một cái nói: "Anh trai, anh cứ thành thật nghỉ ngơi đi, hiện tại cô ấy nhìn anh lâu một giây đều là đau khổ."
"…"
Sau khi Sơ Đồng đến ký túc xá, thấy Bạch Tương Nghi và Lạc Đường thêm WeChat với cô, hỏi cô ngày nào ít tiết học, chuẩn bị dẫn cô đi phục hồi da.
Hai người rất đáng yêu, còn tạo một nhóm chat, gọi là "Nhật ký người đẹp Sơ Đồng trắng trở lại".
Bạch Tương Nghi gửi cho cô một cây Định Hải Thần Châm (*): Con yên tâm, dì bảo đảm sẽ không để con gặp mặt anh Lạc Chu, chỉ có dì, Đường Đường và con đi thôi.
(*) Ban đầu là kho báu của Trấn Hải trong Long Vương và Long Cung của Biển Hoa Đông, sau đó nó được Tôn Ngộ Không "mượn". Kể từ đó, cây kim được đổi tên thành "Gậy Như Ý ", một vũ khí cá nhân của Tôn Ngộ Không.
Sơ Đồng vui vui vẻ vẻ nói cảm ơn với hai người, gửi vài icon cảm xúc, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.
Nhưng chuyện Lạc Chu nói cô đen, mỗi lần khi cô muốn quên đi thì chắc chắn sẽ có người nhắc nhở bên tai cô.
Sơ Đồng chạy đến nơi xa như vậy học đại học, tần suất gọi video với ba Sơ mẹ Sơ rất cao nhưng còn hai anh trai của cô thì ban ngày bận rộn, chỉ có thể gặp mặt vào Chủ nhật hoặc vào thời gian làm việc buổi tối mà thôi.
Mới từ nhà họ Lạc trở về không bao lâu, tối đó cô nói chuyện video với anh hai anh ba, anh ba vừa nhìn thấy cô liền cười không ngừng.
Đầu Sơ Đồng đầy dấu chấm hỏi, mãi cho đến khi anh ba cười xong mới nói cho cô biết: "Bữa đó anh chơi game khuya, thấy Lạc Chu cũng đang online liền kéo cậu ấy vào chung đội, bọn anh còn chơi cả trò chơi lúa mì (*), anh hỏi gần đây cậu có gặp em gái mình không, cậu ấy nói ‘À, cậu không biết sao, em ấy phơi nắng thành cục than nhỏ’ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết anh."
(*) Là một trò chơi dành cho trẻ em dùng bàn tay tạo ra tiếng.
Sơ Đồng: "… … …"
Mối thù này! Cô ghi nhớ thật kỹ!!!!!
Chuyện này càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Sơ Đồng muốn trắng trở lại, ngày ngày trò chuyện trên nhóm cùng Bạch Tương Nghi và Lạc Đường chia sẻ phương pháp làm trắng.
Ý tưởng rất tốt đẹp nhưng chương trình học của sinh viên năm nhất rất căng thẳng, khoa máy tính vẫn luôn lấy việc học căng thẳng mà nổi tiếng, cho nên vẫn không thể nhín ra chút thời gian nào để thực hiện kế hoạch tẩy trắng da của Sơ Đồng.
Nhưng trong lúc đó Bạch Tương Nghi nhờ người gửi qua cho cô loại mặt nạ được cho là có tác dụng làm trắng da thần kỳ, Sơ Đồng ngày ngày đắp, có thể là da cô thuộc về dạng dễ bắt nắng nhưng cũng dễ dưỡng trắng, một tuần qua đi, hình như thật sự có thể nhìn thấy hiệu quả bằng mắt thường.
Bạch Tương Nghi lại mời Sơ Đồng Chủ nhật đến nhà, vẫn là Lạc Đường tới đón cô nhưng đến chín giờ hơn, đột nhiên Sơ Đồng nhận được WeChat của Lạc Đường.
Lạc Tiểu Đường: ‘Đồng Đồng, chuyện là anh mình giấu chìa khóa xe của mình rồi, giờ anh ấy đang lái xe đến đón cậu! (Con mẹ nó, có nhầm lẫn gì không?) nếu cậu không muốn gặp anh ấy thì trực tiếp thuê xe đến đây đi.’
Sơ Đồng: "… …"
Thật ra thì cũng không nghiêm trọng như vậy.
Sơ Đồng trấn an cảm xúc của Lạc Đường, lại giải thích thật ra mình đã không còn thấy ngại nữa, không lâu sau đó, liền nhận được điện thoại của Lạc Chu: "Anh đến cổng trường ngay đây, hôm nay đoán chừng là anh không lái xe vào trường được, anh đậu ở cổng chờ em."
Sơ Đồng suy nghĩ ba giây, rất cao ngạo, lạnh lùng chỉ trả lời anh một chữ: "Ờ."
Năm phút sau.
Sơ Đồng ngồi lên chiếc xe thể thao màu xanh đậm mà trước đó đã từng ngồi, sau khi thắt dây an toàn, rồi mặc niệm ba lần "Nói chuyện lễ phép là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa", sau đó cô nhìn sang phía cửa sổ xe, bên chỗ ghế lái lên tiếng chào hỏi: "Anh Lạc Chu, chào buổi sáng."
Người nọ đáp một tiếng, "Ừ."
Nghe giọng, vẫn lười biếng giống như thường ngày.
Sau khi lên đường, hai người im lặng hết mười phút, mãi cho đến một cây đèn đỏ gần hai trăm giây, Lạc Chu mới mở miệng.
Anh gọi cô: "Cái đuôi nhỏ."
"…"
"Chậc!" Không được đáp lại, Lạc Chu dựa vào lưng ghế, cười nói: "Em sẽ không bởi vì chuyện tuần trước, mà vẫn đang tức giận chứ?"
"…"
Câu hỏi này của anh quá chó má, nếu như bây giờ cô nói vẫn còn đang tức giận, vậy thì có vẻ cô quá ngây thơ.
Sơ Đồng mím môi trả lời: "Em không có."
"Hơn nữa." Sơ Đồng phản bác: "Tại sao cứ nhất định là vì em tức giận mới không nói chuyện với anh, em chỉ đơn giản là không muốn để ý tới anh, không được sao?"
Còn chỉ đơn giản là không muốn để ý tới anh, rõ ràng chính là tức giận.
Lạc Chu nhìn dáng vẻ già mồm của cô, rất muốn cười.
Hình như so với khi còn bé thì hiện tại Sơ Đồng rất hay cáu kỉnh. Trước kia cô nào có dễ giận dỗi như vậy.
Nhưng những lúc cáu kỉnh thế này cũng thật đáng yêu.
Mặc dù vào giờ phút này, điều trong đầu Lạc Chu nghĩ chính là "Đáng yêu" nhưng không hiểu tại sao lời nói ra khóe môi, liền tự động thay đổi câu từ.
"Ngây thơ." Lạc Chu nói.
"Anh mới ngây thơ." Sơ Đồng cãi lại.
"Không có, em mới ngây thơ." Lạc Chu lại cố ý nói lại để trêu chọc cô.
"…"
Chế giễu tôi đen, tôi vẫn chưa hết tức giận hiện tại lại còn nói tôi ngây thơ!
Anh đã được như ý nguyện làm cho Sơ Đồng tức đến bất tỉnh.
Bởi vì Lão Nhị ở ký túc xá có thân thích đến từ Hồng Kông, Ma Cao, nói tiếng Quảng Đông rất tốt, nên ba người còn lại cũng cảm thấy rất hứng thú, gần đây các cô đều ở trong ký túc xá học tiếng Quảng Đông với Lão Nhị.
Ai cũng nói việc đầu tiên khi học tập một ngôn ngữ mới thì phải bắt đầu từ câu mắng người, lời đó thật sự rất đúng. Ngắn ngủi mấy ngày, mọi người đã nắm giữ toàn bộ căn bản câu mắng chửi tiếng Quảng Đông.
Câu chửi thô tục mà Lão Nhị dạy cô cứ quanh quẩn trong đầu, Sơ Đồng không chút nghĩ ngợi, tùy tiện chọn một câu, buột miệng nói ra: "Tác hải! (*)"
(*) Là một từ thông dụng trên internet, trong tiếng Quảng Đông dùng để chửi rủa đồng thời chỉ việc mắng người ta ngu ngốc.
Lạc Chu vừa nghe cô nói vậy, động tác hơi dừng một chút, quay đầu sang nhìn cô hỏi: "Em nói gì?"
"…" Xong rồi.
Vừa mắng xong, cô mới phản ứng được người mà cô mắng là ai.
Với tính tình của Lạc Chu, bị người ta mắng nhất định sẽ đánh trả.
"Tác hải?"
"…" Thôi xong rồi, xong rồi, mong là anh không hiểu tiếng Quảng Đông.
"Đây là từ ngữ mới đang lưu hành của người trẻ tuổi sao?" Lạc Chu nói: "Anh lại không theo kịp thời đại rồi."
Lời này khiến cho Sơ Đồng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không biết là tốt rồi.
"Nó cũng giống ý nghĩa ngây thơ." Sơ Đồng trơ mắt nói láo: "Là tiếng địa phương từ nhà bạn cùng phòng của em, ngày ngày cô ấy đều nói, em liền nhớ, có ý nghĩa bạn là quỷ ngây thơ."
Lúc ấy Lạc Chu không để ý, cũng không có phản bác, tự nhận trận đấu võ mồm này mình lâm vào thế yếu.
Mãi cho đến lúc Sơ Đồng xuống xe, anh thấy lúc cô tháo dây an toàn ra, động tác nhỏ có chút nóng nảy, lại nhớ tới những biểu cảm rất nhỏ vừa rồi xuất hiện trên mặt cô, đôi mắt to tròn đảo quanh.
Nghĩ cứ thấy kỳ quái thế nào đó.
Anh không lập tức xuống xe.
Ngược lại tắt máy xe, lấy điện thoại di động ra, nhập vào ô tìm kiếm của trang web: ‘Tác hải có nghĩa là gì?
Ba giây sau mặt anh tái ngắt.
Đáp án trên màn hình vô cùng bắt mắt.
Baidu trả lời: ‘Nghĩa là ngu ngốc.’
"… ???"