Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 37: Cút

Anh ấy nói rằng anh ấy không sợ đau có lẽ vì không ai quan tâm anh ấy có đau hay không.

“Vãn Y!” Ngay khi Vãn Y quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông thì giọng nói của anh cả đột nhiên vang lên trong nghĩa trang.

Cô sửng sốt rồi ngạc nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy anh cả và anh hai đang cùng Cố Cửu chạy tới.

Khi họ nhìn thấy cô đang đỡ Quý Mộ Thâm bị thương, tất cả đều bị sốc.

Bọn họ đã đi tới, Triệu Mộc Khanh phớt lờ Quý Mộ Thâm và cầm ô đi đến bên Vãn Y, anh ấy chỉ che ô cho cô.

“Em gái, em không sao chứ?”

Vãn Y khẽ thở dài, tay cô vẫn đỡ lấy Quý Mộ Thâm.

“Em không sao nhưng vết thương của A Thâm không nhẹ.”

“A Thâm?” Giọng nói này đến từ anh trai Triệu Mộc Trạch, lúc này trên gương mặt trưởng thành của anh lộ ra vẻ nghiêm túc.

Em gái của anh luôn chán ghét Quý Mộ Thâm, con bé đã thân mật với cậu ta như vậy từ khi nào?

Triệu Mộc Khanh cũng bất ngờ khi nghe thấy xưng hô này.

Phải đối mặt với sự ngạc nhiên của mọi người nhưng Vãn Y cũng không có tâm trạng quan tâm đến nhiều như vậy mà nhanh chóng nói với họ.

“Anh cả, anh hai, các anh tới rất đúng lúc, mau lái xe đưa bọn em đi bệnh viện gần nhất đi.”

Vết thương trên cánh tay của anh vẫn đang chảy máu, cần phải nhanh chóng đến bệnh viện để cầm máu, nếu không thì rất có thể sẽ mất mạng!

“Ở đây cách bệnh viện hơi xa, hơn nữa con đường phía trước cũng không dễ đi chút nào.” Cố Cửu nhắc nhở.

Vị trí của nghĩa trang này hơi trái tuyến, lại có một đoạn đường đã hư hỏng từ lâu, trong khu đô thị lại hay kẹt xe, ước tính đi đến bệnh viện cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.

“Vậy thì phải làm sao!” Nghe được lời nói của Cố Cửu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn Y lập tức trở nên khẩn trương, cô nhìn cánh tay không ngừng chảy máu của Quý Mộ Thâm với vẻ lo lắng.

“Trở về nhà họ Triệu rồi gọi bác sĩ đến.” Triệu Mộc Trạch trầm mặc một hồi rồi đột nhiên nói.

Nơi này cách nhà họ Triệu không xa, có thể đi thẳng đường nhỏ sẽ không bị tắc đường.

Nghe anh trai mình nói, Vãn Y vội vàng gật đầu.

“Cũng đúng, chúng ta mau đi thôi.” Vừa nói cô vừa bắt đầu đi về phía lối ra của nghĩa trang với Quý Mộ Thâm.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Mộc Trạch nhíu mày rồi đột nhiên nghiêm túc ra lệnh cho Cố Cửu.

“Cố Cửu, giúp đỡ cô chủ và người kia đi.”

Em gái anh yếu đuối thế thì sao có thể làm được việc nặng như vậy!

Cố Cửu vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng đến bên cạnh Quý Mộ Thâm.

“Anh Quý, để tôi.” Cố Cửu chưa nói hết lời thì người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng kia đã mang theo ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn anh ta.

“Cút.” Anh nói với một giọng có phần thô bạo và không vui.

Cố Cửu sửng sốt, bàn tay mới đưa ra của anh ta đông cứng lại.

Dưới cái nhìn của mọi người, Vãn Y lặng lẽ đỡ Quý Mộ Thâm tiếp tục bước đi.

Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh dừng lại chỗ đó một lúc, hai người kinh ngạc nhìn nhau rồi sau đó quay người vội vàng đi theo.



Mưa vẫn rơi.

Nhà họ Triệu, trên ghế sô pha ở sảnh tầng một.

Bác sĩ đeo kính cẩn thận khâu vết thương lại.

Người đàn ông hơi cau mày nâng cánh tay phải bị thương dựa vào ghế sô pha với, đôi môi gợi cảm mím chặt, trên khuôn mặt lạnh lẽo toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Bên cạnh anh, một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt tái nhợt đang lo lắng nhìn vết thương trên cánh tay phải của anh.

Cô gái không thay quần áo bị ướt, trên đôi vai gầy chỉ quấn một chiếc khăn tắm.