Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 38. Giống như em gái là tài sản riêng của cậu ta

Phía sau cô, người giúp việc đang cầm một chiếc khăn trắng kiên nhẫn lau nước trên đầu cô.

Ở bên cạnh là ba ông anh nhà họ Triệu đang đứng bên ghế sô pha, bọn họ không quan tâm gì đến việc Quý Mộ Thâm bị thương mà đều nhìn cô gái trên ghế sô pha đnag dán hai mắt trên người Quý Mộ Thâm.

Biểu cảm của ba anh em rất nặng nề, tràn đầy vẻ kỳ lạ.



Mà người bị thương kia vô tình nhìn vào vẻ mặt của cô gái đang lo lắng nhìn vết thương của mình, lông mày của anh nhíu chặt hơn.

Cảnh tượng này thực sự khiến anh cảm thấy rất không chân thực.

Cứ giống như một giấc mơ.

Nhưng những lo lắng, thân thiết trên gương mặt bé nhỏ của cô lại rất chân thật.

Cô ấy đang lo lắng cho anh sao?

Ánh mắt của người đàn ông lóe lên, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng không tự chủ được mà nhìn cô chằm chằm, như thể người chung quanh không tồn tại, không thèm kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm cô gái xấu xa chỉ thuộc về anh kia.

Thật lâu sau, bác sĩ cho dụng cụ trong tay vào hộp ngâm nước khử trùng rồi sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi. “

Nghe được lời bác sĩ nói, vẻ căng thẳng trên mặt Vãn Y cũng dần dịu đi, cô thở phào nhẹ nhõm rồi sau đó vô thức liếc nhìn cánh tay phải của Quý Mộ Thâm.

Sau khi vết thương được khâu và băng bó thì máu cũng ngừng chảy.

“Không được để vết thương chạm vào nước hoặc dùng lực mạnh lên cánh tay trong những ngày này để không bị nặng hơn.” Bác sĩ khuyên nhủ.

Vãn Y nghiêm túc nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ rồi ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép nói.

“Cảm ơn bác sĩ. “

Giọng nói ngoan ngoãn của cô gái cũng làm cho vẻ mặt của vị bác sĩ tràn đầy ngạc nhiên, bác sĩ cũng vội vàng lịch sự đáp lời.

“Cô Triệu khách sáo rồi. “

“Đưa bác sĩ về.” Triệu Mộc Trạch liếc người giúp việc một cái rồi nói.

Người giúp việc gật đầu rồi giúp bác sĩ thu dọn và tiễn bác sĩ rời đi.

Ngay khi bác sĩ rời đi, Vãn Y nghiêng người nhìn cánh tay của Quý Mộ Thâm với vẻ quan tâm.

Quý Mộ Thâm cụp mắt xuống nhưng vẫn nhìn cô chăm chú.

Nhìn cảnh này, vẻ mặt Triệu Mộc Trạch thay đổi.

Ánh mắt Quý Mộ Thâm nhìn em gái anh thật khiến người ta khó chịu!

Giống như em gái là tài sản riêng của cậu ta vậy.

Nghĩ đến đây, Triệu Mộc Trạch liền trầm mặt xuống rồi hướng về người giúp việc bên người.

“Đỡ cậu Quý về phòng khách nghỉ ngơi đi.”

Sau khi anh nói xong, người giúp việc bước tới muốn đỡ Quý Mộ Thâm.

Nhưng trước khi bàn tay kia chạm vào anh thì một ánh mắt lạnh lùng đã liếc qua.

Người giúp việc dừng lại vì bị ánh mắt của người đàn ông kia làm cho sợ hãi không dám bước tới, chỉ có thể quay đầu khó xử nhìn Triệu Mộc Trạch.

Thấy vậy, Triệu Mộc Trạch đang định nói gì đó thì Vãn Y đột nhiên nhìn các anh mình rồi nói rất tự nhiên.

“Không cần, vào phòng em đi, phòng của em thoải mái hơn. “

Phòng của cô là phòng tốt nhất trong nhà họ Triệu, bất kể ánh sáng hay tiện nghi, hơn nữa rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Cô thường thích ngủ trong phòng vì rất thoải mái.

Khi cô nói xong, giọng nói uy nghiêm của Triệu Mộc Trạch vang lên.

“Làm sao có thể được, phòng của em sao có thể tùy ý người ngoài đi vào!”

Phòng của em gái anh luôn là nơi quý giá nhất trong nhà, thường ngày đừng nói mấy người Cố Cửu cũng không được phép vào mà ngay cả anh cả như anh cũng không được tùy ý vào.

Sao con bé có thể tùy tiện để Quý Mộ Thâm vào như vậy?

Nghe được lời anh cả nói, Vãn Y không cho là đúng, cô cong môi giải thích.

“A Thâm sao có thể bị coi là người ngoài? Bọn em đều đã kết hôn, hiện tại chúng em là người một nhà.”