Cô hơi sửng sốt, sau đó vội vàng nhanh chân chạy tới chỗ Quý Mộ Thâm.
""Cậu chủ!"" Cùng lúc đó, một đám vệ sĩ sau lưng cô cũng gấp gáp chạy theo.
Thấy có nhiều vệ sĩ tới, đám người vạm vỡ kia cuối cùng cũng nhận ra được tình huống có hơi sai.
""Không được rồi, đông người tới quá, mau đi thôi!""
Lúc bọn họ định rút lui, Hạ Sơn thấy vậy vội vàng dẫn theo các vệ sĩ vừa tới xoay người đuổi theo.
""Các người chạy không thoát đâu!""
Mấy người của Hạ Sơn vừa đi thì trong nghĩa trang cũng yên tĩnh lại.
Chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Quý Mộ Thâm vừa bị đánh lên tay lúc nãy, bây giờ đứng yên tại chỗ, hơi cau mày, đưa tay che đi cánh tay bị thương của mình, nhìn qua bóng dáng đang chạy tới bên anh...
Mấy người vệ sĩ của Triệu Vãn Y tới hơi muộn, vừa mới vội vã chạy tới bên cạnh anh thì cô lập tức ngửi thấy mùi máu tanh xộc lên mũi.
Vẻ mặt cô hoảng hốt nhìn về phía cánh tay đang được anh che lại, khi nhìn thấy các đầu ngón tay của anh đều bị máu chảy ra nhuộm đỏ, sắc mặt cô còn trắng hơn.
""Sao lại bị thương nặng thế này."" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Quý Mộ Thâm rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ mặt mũi đầy lo lắng trước mặt mình, ánh mắt anh khó tránh trở nên ngây dại.
Sao cô lại tới đây?
Không đợi anh lên tiếng hỏi, cô bỗng nhiên vươn tay ra đỡ lấy cánh tay anh, để anh tựa cơ thể mình lên thân thể mảnh mai của cô.
""Em dìu anh lên xe, chúng ta phải tới bệnh viện trước đã!"" Giọng nói lo lắng của cô vang lên.
Hạ Sơn và vệ sĩ của họ đã đuổi theo rồi, nhưng còn vết thương của anh thì không chậm trễ được.
Anh hơi cau mày, mặc dù anh cũng không cần cô phải dìu, nhưng khi anh được cô đỡ như vậy, lúc l*иg ngực tựa khẽ vào trên bờ vai gầy của cô, anh định mở miệng từ chối nhưng giữa chừng... Bỗng nhiên lại nghẹn ở cổ họng.
Vai của cô thơm thơm mềm mềm, còn rất dễ chịu nữa.
Sau khi anh im lặng một lát mới hợp tác dựa một phần nhỏ trọng lượng của mình lên người cô, sau đó đi theo từng bước chân được cô dìu, chầm chậm đi ra bên ngoài nghĩa trang.
Mưa vẫn còn đang rơi, cơ thể mỏng manh của cô đã bị nước mưa xối ướt nhẹp, váy dán vào da thịt càng làm lộ ra thân hình gầy gò.
Nhưng cô vẫn kiên quyết đỡ lấy cơ thể của anh đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Quý Mộ Thâm im lặng, chỉ say sưa ngắm nhìn cô nhóc xấu xa đang cố gắng đỡ lấy anh...
Đây là lần đầu tiên anh dựa vào người một cô gái.
Cơ thể gầy gò hơn anh rất nhiều nhưng lại mạnh mẽ đến không ngờ.
Nước mưa vẫn mặc sức rơi, nhưng giờ phút này, ở trong lòng của anh lại thấy ấm áp.
Quý Mộ Thâm bị thương, trong lòng Triệu Vãn Y rất căng thẳng, hoàn toàn không hề để ý đến ánh mắt của người đàn ông này, chỉ đang cố gắng đỡ anh đi.
Máu trên tay anh chảy xuống, rơi trên váy cô.
Nhìn những vệt máu đó, lòng Triệu Vãn Y càng căng thẳng hơn, sợ anh đau quá nên là vừa dìu anh ra ngoài nghĩa trang vừa khẽ an ủi anh.
""Anh cố một chút, đợi đi bệnh viên xử lý vết thương sẽ không đau như vậy nữa đâu."" Giọng nói của cô mềm mại, rất kiên nhẫn, như đang dỗ dàng trẻ con.
Vô cùng dịu dàng.
Quý Mộ Thâm nghe thấy giọng nói mềm mại đó của cô, biểu hiện lạnh lùng trên mặt dần dần trở nên yên bình.
Trái tim như được ủ ấm.
""Tôi không sợ đau."" Anh im lặng một chút mới lạnh nhạt nói.
Không sợ đau... Nghe anh nói vậy, trái tim của Triệu Vãn Y run lên.
Làm gì có ai không sợ đâu, anh là con người chứ đâu phải cục đá hay là quái vật.