Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 35: Cô nhóc xấu xa đó... Cô ấy nhát gan lắm

Vũ khí trên tay hai người bị đánh rơi xuống, vẻ mặt hoảng sợ, đang định cúi người nhặt lên thì Hạ Sơn lập tức vung dù che mưa lên, chặn đường hai người.

Thấy thế, những người còn lại đều sững sờ, sau đó nhao nhao giơ vũ khí trong tay lên, lao tới.

""Cậu chủ, không ổn rồi..."" Mặt Hạ Sơn biến sắc, vừa định bảo vệ ở trước mặt Quý Mộ Thâm, người đàn ông với đôi mắt sắc lạnh ấy đã vung cánh tay dài lên, nắm chặt cánh tay của đối phương, sau đó tàn nhẫn ném một cái, người kia lập tức ngã trên đất.

Một tên khác cũng xông đến, Quý Mộ Thâm híp mắt, đột nhiên giơ chân dài lên, đạp thật mạnh vào bụng của đối phương!

Trên xe.

Triệu Vãn Y lo sốt vó ngồi trong xe, giục vệ sĩ lái nhanh một chút.

""Hạ Sơn không nghe máy, xem ra là xảy ra chuyện rồi."" Một vệ sĩ khác để điện thoại xuống, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng.

Nghe vệ sĩ nói vậy, sắc mặt của Triệu Vãn Y càng trắng hơn, tay đang vịn cửa xe càng xiết chặt hơn.

Qua một lúc sau, cuối cùng nghĩa trang cũng hiện ra trước mắt.

Thắng gấp, xe dừng lại trước cổng nghĩa trang.

Xe còn chưa dừng hẳn, Triệu Vãn Y đã vội vàng đẩy cửa nhảy xuống xe, vội vã chạy vào trong nghĩa trang, vệ sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này trời đã tối, vẫn còn mưa, tầm mắt của Triệu Vãn Y hơi mơ hồ.

Cách đó không xa có âm thanh đánh nhau, trong lòng triệu Vãn Y căng thẳng, nhanh chóng nhặt một hòn đá lên, lập tức chạy tới bên đó.

Ánh sáng trong nghĩa trang rất yếu, bây giờ còn đang mưa nữa, lúc này Hạ Sơn và Quý Mộ Thâm còn đang bị mười mấy người vây quanh, đánh lui được mấy người, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng xông lên tiếp.

Đúng là rất đáng ghét!

Quý Mộ Thâm nhíu mày, trong mắt lập tức lộ ra vẻ tàn ác, anh mím môi, chậm rãi cúi người xuống, tay phải nắm chặt cây dao mà đối phương làm rơi trên đất, ngay lúc ánh mắt dần trở nên âm u...

""Dừng tay lại cho tôi!"" Một giọng nói nhẹ nhàng đột ngột vang lên trong nghĩa trang.

Là giọng của phụ nữ.

Lúc giọng nói này vang lên, Hạ Sơn cũng ngạc nhiên.

Giọng nói này... Là cô chủ?

Còn mấy người đối phương lại lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn Quý Mộ Thâm đột nhiên cầm dao, người đàn ông đó lúc này...Vẻ mặt lạnh lẽo vô cùng, làm người ta cũng phát rét theo.

Người đàn ông vừa mới nắm chặt cán dao, khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng này, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng hơi thay đổi.

Đợi khi anh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô gái nhỏ kia, vội vàng chạy về phía anh trong màn mưa.

Ánh mắt sắc bén của anh dừng lại, dán chặt lên bóng dáng của cô.

Một giây sau, bàn tay vừa thả lỏng thì cây dao trên tay lại rơi xuống đất lần nữa.

Cô nhóc xấu xa đó... Cô ấy rất nhát gan.

Anh không muốn để cô trông thấy bộ mặt đáng sợ kia của mình...

Thấy vũ khí trên tay Quý Mộ Thâm đã mất, những người kia cũng tỏ ra vẻ nghi ngờ.

Nhưng thấy ánh mắt của Quý Mộ Thâm lúc này nhìn tới một nơi xa, không chú ý tới bọn họ, có người lập tức vung dao lên nhào tới.

""Cậu chủ, cẩn thận!"" Vẻ mặt của Hạ Sơn biến đổi lớn!

Bỗng nhiên Quý Mộ Thâm thu tầm mắt lại, may mắn kịp thời phản ứng, giớ tay lên ngăn lại, sau đó lạnh nhạt liếc mắt nhìn đối phương, đột nhiên nâng chân lên đá tên đó văng ra!

A Thâm!""

Lúc này, Triệu Vãn Y và các vệ sĩ đã đi tới bên cạnh bia mộ, Triệu Vãn Y trông thấy rõ ràng Quý Mộ Thâm bị chém một dao, trái tim bỗng nhiên thắt lại.