""Vãn Y, em tỉnh táo lại đi!"" Triệu Mộc Trạch tóm mắng cô, vẻ mặt hết sức phức tạp.
""Em gái à, ở đó rất nguy hiểm, em không đi được đâu."" Anh hai Triệu Mộc Khanh lo lắng nhìn cô.
Là người nhà họ Quý muốn khai trừ Quý Mộ Thâm, đây là chuyện nội bộ của gia tộc người ta, bọn họ cũng không có quyền nhúng tay vào.
Nhìn dảng vẻ nghiêm túc của anh cả, Triệu Vãn Y mở to đôi mắt đỏ bừng, hơi sửng sốt.
Cô không thể để cho Quý Mộ Thâm xảy ra chuyện được, cũng không thể để các anh mình mang thù hận làm tổn thương anh ấy.
Nghĩ tới đây, cô nghiến chặt răng, sau đó bỗng nhiên cúi đầu, cắn lên mu bàn tay của Triệu Mộc Trạch.
Triệu Mộc Trạch bị đau, lực ở cánh tay giảm xuống, Triệu Vãn Y nhân lúc này xoay người chạy ra ngoài.
Mặt của Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh đều tái lại, sau đó vội vàng chạy theo ra ngoài.
Triệu Vãn Y vội vàng chạy khỏi nhà họ Triệu, ở ngoài cổng lại bị vệ sĩ của Quý Mộ Thâm cản lại.
""Cô chủ, cô muốn đi đâu."" Vệ sĩ mang vẻ mặt cảnh giác nhìn cô vội vàng chạy tới.
Triệu Vãn Y lại nhìn vệ sĩ với vẻ mặt lo lắng.
""Dẫn tôi đi gặp Quý Mộ Thâm!""
Vệ sĩ hơi ngạc nhiên, không kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra.
""Vãn Y, em mau quay lại đây!"" Sau lưng truyền tới giọng nói đầy lo lắng của Triệu Mộc Trạch.
Thấy anh cả và anh hai đã đuổi tới, sắc mặt của Triệu Vãn Y thay đổi, nhanh chóng kéo cửa xe của vệ sĩ dừng ở bên đường ra, ngồi lên.
""Quý Mộ Thâm đang gặp nguy hiểm, nhanh lên!"" Cô khẩn trường hối thúc.
""Rõ ạ!"" Vệ sĩ lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng lên xe.
Đợi tới khi Triệu Mộc Trạch đuổi tới bên cạnh xe thì xe đã nổ máy, chạy về phía trước.
Triệu Mộc Trạch vừa lo vừa bất lực nhìn chiếc xe rời đi, sau đó nhanh chóng quay đầu lại căn dặn Cố Cửu.
""Mau đi lấy xe, chúng ta phải ngăn con bé lại!""
Chạng vạng tối, mặt trời dần xuống núi.
Bầu trời vốn mang một màu trầm âm u, bỗng nhiên mưa lất phất.
Trong nghĩa trang yên tĩnh.
Hạ Sơn vừa cầm một cây dù màu đen che mưa, vừa ôm lấy một bó hoa bách hợp, đi theo bên cạnh người đàn ông.
Cuối cùng, người đàn ông dừng bước trước một ngôi mộ.
Tấm ảnh bên trên mộ bia là một người phụ nữ rất gầy, làn da trắng bệch.
""Bà chủ."" Hạ Sơn nhìn về phía bia mộ, cung kính gọi một tiếng, sau đó đặt bó hoa bách hợp trên tay xuống trước bia mộ.
Còn người đàn ông bên cạnh anh ta đứng trước bia mộ, vẻ mặt không thay đổi, cũng không nói tiếng nào, toàn thân lạnh lẽo.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, rơi vào trên chiếc dù đen từng tiếng lộp độp.
Trong tiếng mưa, có những tiếng bước chân không rõ vang lên.
Đôi mắt của người đàn ông lạnh xuống, vẻ mặt cũng trầm đi.
""Cậu chủ..."" Hạ Sơn dường như đã nhận ra điều gì đó, khẽ nhỏ giọng nhắc nhở.
Quý Mộ Thâm mím chặt đôi môi mỏng, không nói tiếng nào, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Hạ Sơn.
Hạ Sơn ngay lập tức hiểu được gì đó, khẽ gật đầu.
Hai người lẳng lặng đứng trước bia mộ, mưa vẫn đang rơi.
Cùng lúc đó, xung quanh ngôi mộ bỗng xuất hiện hơn mười người to con vạm vỡ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông toàn thân toát ra sự lạnh lẽo đang đứng thẳng tắp kia.
Cuối cùng bọn họ bước tới gần bao vây lấy hai người, người đàn ông cầm đầu mở miệng, giọng nói hung ác.
""Xông lên!""
Vừa dứt câu, mười mấy người lập tức giơ vũ khí xông tới.
Vẻ mặt Hạ Sơn thay đổi, gần như dùng tốc độ nhanh nhất, thu chiếc dù che mưa trên tay lại, nắm chặt cán dù, sau đó đột ngột quật tới phía trước!