Người Máy Mất Khống Chế Đã Hắc Hóa

Chương 15

S970 bắt được gối đầu, sau đó ném ở một bên.

"Ngoan nghe lời mở chân ra thoa thuốc, bằng không thì ta sẽ phải làm em."

"..."

Được rồi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, cô hiểu.

Thuốc mỡ mát lạnh mềm nhẵn được hắn bôi lên trên ngón tay bôi lên, quét lên hai cánh hoa, sau khi thoa lên toàn bộ bên ngoài bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, ngón tay hắn mở hai mảnh thịt mềm ra, lượn vòng nơi cửa huyệt.

Tiểu huyệt bỏng rát trong nháy mắt dễ chịu hơn rất nhiều.

Có thể là do chỗ đó thật sự mẫn cảm, ngón tay hắn trơn trơn, mặc dù đang bôi thuốc, thế nhưng lại càng giống là đang ve vãn.

Cô cắn chặt môi dưới, sợ hãi cổ họng mình tràn ra rêи ɾỉ thở dốc.

Sau khi thoa xong cho cửa huyệt, ngón tay của hắn bắt đầu đẩy vào trong, đổ lên chỗ sâu nhất, không buông tha bất kỳ chỗ nào, không có một cái nếp uốn khe rãnh nào không được chăm sóc đến.

Trong vách thịt hơi lạnh, sau khi thích ứng cảm thấy thoải mái dễ chịu không ít.

Thủ pháp của hắn cực kỳ xảo trá, rõ ràng là đang bôi thuốc, rồi lại càng giống là đang tấn công.

Ngón tay càng ngày càng nóng, ra vào bên trong vách thịt của cô, rất nhanh, cô không khống chế được chảy ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

"Tốt, tốt rồi, mau ra đây..."

S970 nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt của cô nói: "Còn một bước nữa, để giúp hấp thu thuốc nhanh hơn."

"Không cần, cứ như vậy đi." Trong lòng Chúc Sa nhất thời nổi lên một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, độ nóng ngón tay S970 lại lên cao vài lần, kèm theo âm thanh vù vù nho nhỏ, ngón tay cắm vào trong cơ thể cô rõ ràng đang rung động.

"A ——"Rung động với tần suất cao làm cho cô trong nháy mắt cong eo, tiểu huyệt kịch liệt co rút lại, muốn phun ngón tay của hắn ra ngoài.

S970 cười nói: "Chảy nhiều nước như vậy, xem ra nếu tốc độ không nhanh hơn, thuốc sẽ bị pha loãng."

Hắn sờ soạng cửa huyệt của cô một cái, "Em xem, chảy ra hết rồi."

Rung động tăng lên một cấp bậc trong nháy mắt, Chúc Sa hét lên một tiếng: "Đừng!"

Mu bàn chân căng ra, hai chân nho nhỏ quẫy đạp lung tung, cô thì cứ như vậy bị bắt buộc cao trào.

Lần cao trào này đến vừa nhanh lại mãnh liệt, thân thể của cô cũng chưa mở ra, thì cứ bị ép trèo lêи đỉиɦ như vậy.

Thân thể vừa mới khôi phục lại chút ít sức lực lại trở nên mềm nhũn, hiện tại đến sức để ngồi xuống cô cũng không có.

"Đây là... Cái gì..." Cô yếu ớt nói.

Tắt rung động đi, S970 xoa xoa nước đọng giữa ngón tay nói ra: "Còn có rất nhiều công năng, chờ em khai phá."

"..."

Hắn giúp cô chà lau thân thể sạch sẽ, mặc quần áo xong không tiếp tục tác quái nữa, sau đó giống như ôm trẻ con ôm cô đến trên bàn cơm.

S970 đã chuẩn bị xong đồ ăn phong phú, vẫn là những món cô thích nhất, thế nhưng là hiện tại không còn sức động ngón tay liên tục.

S970 đặt cô ở trên đùi, một tay vòng quanh eo của cô, tay kia cầm lấy thìa đút cô ăn cơm.

Chúc Sa mềm nhũn tựa ở trong ngực của hắn, phía sau lưng là l*иg ngực rắn chắc hữu lực của người đàn ông.

Trong l*иg ngực không có tiếng tim đập, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm bánh răng tinh vi máy móc chuyển động.

Chúc Sa được hắn bón cơm, sức lực cũng đã trở về không ít.

Ánh mắt rơi vào trên bàn tay cầm thìa của hắn.

Bàn tay thon dài hữu lực của người đàn ông nắm lấy cái thìa hợp kim màu bạc, ưu nhã tựa như đang nắm dây cung tinh xảo của đàn vi-ô-lông, động tác nước chảy mây trôi, đẹp mắt không nói thành lời.

Thế nhưng điều này lại nhắc nhở cho cô về chuyện vừa xảy ra.

Gương mặt lại bắt đầu nóng lên, không biết cái gói dữ liệu kia đã giải phóng ra cái gì, làm cho hắn trở thành cái dạng này!

Không đúng, hắn đã trở nên khác lạ từ rất sớm, chỉ là bản thân chưa từng phát hiện ra.

Có lẽ là hắn ngụy trang thật sự quá tốt, cũng có lẽ là bản thân nghĩ hắn là người máy trí tuệ cao, khiến cho cô không biết lúc nào đã cảm thấy mọi thứ đều hợp lý.

Cô cảm giác mình không thể ngồi chờ chết như vậy, phải nghĩ biện pháp chạy trốn, sau đó tìm người thu hắn về.

Người máy thành tinh đáng giận này!

Thế nhưng nên làm cái gì bây giờ?

Ánh mắt Chúc Sa từ tay hắn chậm rãi dời đến đỉnh đầu.

Chỗ đó... Có một cái nút cưỡng chế hôn mê.