Người Máy Mất Khống Chế Đã Hắc Hóa

Chương 14

Lần nữa khi Chúc Sa tỉnh lại, cũng không biết đã qua bao lâu.

Hai chân mềm mại vô lực, bẹn đùi dị thường chua xót, thậm chí muốn khép lại cũng khó khăn.

Thân thể cũng không có mấy sức lực.

Chống nệm khó khăn ngồi dậy, lại không cẩn thận cọ xát vào giữa hai chân.

Thân dưới lõα ɭồ, được thoa lên một tầng thuốc mỡ, có một ít cảm giác đau đớn, nhưng cũng không khó chịu như trong tưởng tượng.

Hình ảnh dâʍ ɭσạи hiện lên trong đầu như một bộ phim điện ảnh, cô khó có thể tiếp nhận bản thân phóng đãng như vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Định xuống giường, thế nhưng hai chân mềm nhũn như sợi mì, căn bản không có sức lực gì.

Nhìn thoáng qua điện thoại, mới phát hiện đã hai ngày trôi qua.

Chẳng trách trên cánh tay có dấu vết lỗ kim, có thể là do được chuyền thuốc bổ.

Không thấy thân ảnh S970 trong phòng, tròng mắt Chúc Sa suy tư, níu chặt ga giường dưới thân.

Cô phải nghĩ biện pháp chạy thoát.

Nếu không... Sẽ chết mất.

Đang muốn gọi cho Lục Tùng, tuy nhiên lại phát hiện gọi như thế nào cũng không được.

Năm 2222 tín hiệu điện tử đã vô cùng tân tiến bao trùm toàn diện, không cần phải nói đến tốc độ đường truyền vô cùng nhanh, hầu như sẽ không xuất hiện tình huống không có tín hiệu.

Nhưng bây giờ điện thoại di động của cô giống như là một miếng sắt vụn, internet và tín hiệu đều không có.

Ngay tại thời điểm cô thử gọi điện thoại lần nữa, S970 từ ngoài cửa đi tới.

Chúc Sa cảnh giác nhìn hắn, sau đó xê dịch về phía sau giường, ôm chặt chăn ở trước ngực, giống như ôm nó như vậy sẽ có cảm giác an toàn.

S970 thấy thế, dừng bước, đứng ở cửa ra vào.

Hắn nhìn nhìn điện thoại trong tay cô, nói ra: "Em muốn gọi điện thoại cho ai?"

Chúc Sa dấu điện thoại di động ra phía sau, "Không liên quan tới ngươi."

"A?" Hắn bước đến, đoạt lấy điện thoại di động của cô, mở ghi chép ra nhìn thoáng qua.

"Trả lại cho ta!"

Chúc Sa muốn chém muốn gϊếŧ, thế nhưng cô không có một chút sức lực nào, hơn nữa chênh lệch chiều cao quá lớn, căn bản không đánh lại hắn.

"Em cảm thấy hắn có thể cứu em? Đừng có nằm mơ."

Chúc Sa tức giận không chịu được, "Ta là chủ nhân của ngươi, dựa vào cái gì đối với ta như vậy?"

S970 cúi người, bóp cằm cô.

Chúc Sa cầm chặt cổ tay của hắn muốn kéo hắn ra, thế nhưng hắn quá khỏe, bàn tay của cô thậm chí không thể cầm chặt toàn bộ cổ tay hắn.

Ngón tay nho nhỏ chạm vào bên trong cổ tay hắn, còn có thể cảm nhận được phía dưới da thịt là mạch đập nhân tạo sống động.

"Thả ta ra!" Cô muốn khiến cho mình trông nghiêm khắc hơn một chút, thế nhưng đối với S970 hiện tại lại không hề có lực uy hϊếp.

"Còn nhớ rõ vài ngày trước em ở dưới người ta kêu lớn tiếng như thế nào hay sao?" Hắn ngoắc môi, trên mặt chậm rãi tràn ra một nụ cười thâm sâu, tựa như quái thú ẩn nấp đã lâu trong bóng tối, chậm chạp lộ ra răng nanh.

"Chủ nhân?"

Hắn vừa nhấc cằm của cô, màn hình theo đó sáng lên.

Trong màn hình lại xuất hiện một màn cực kỳ dâʍ đãиɠ ngày đó.

Cô ở dưới thân thể của hắn, mở ra hai chân, chỗ tiểu huyệt là dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông cắm vào rất nhanh.

Dưới độ phân giải cao, có thể thấy được rõ ràng dâʍ ɖị©ɧ tràn lan nơi giao nhau của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hai người.

Cô lắc mông cầu khẩn: "Chủ nhân... Làm thật mạnh vào... Ta muốn dươиɠ ѵậŧ của ngươi."

Cảm giác khô nóng xấu hổ từ gương mặt trực tiếp lan tràn đến cổ, Chúc Sa lại phải nhìn phiên bản hạ tiện nhất của bản thân, cô không muốn thấy, thế nhưng S970 bóp cằm của cô làm cho cô không cách nào dịch dời ánh mắt.

Không chỉ ép cô xem, còn liên tục phát đi phát lại đoạn này.

"Thấy rõ chưa?" Hắn rốt xoay mặt cô trở về.

Chúc Sa mấp máy môi dưới, bộ ngực phập phồng, tức giận không nhẹ, "Vì sao ngươi cứ luôn quay lại loại chuyện này?"

"Nhìn rất đẹp không phải sao?"

"Không hề!"

Người đàn ông tiếp tục nói bên tai cô: "Thời điểm cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của em dùng sức cắn dươиɠ ѵậŧ của ta, khẩn cầu ta chơi em lại không nói như vậy."

"Đã đủ rồi!" Chúc Sa che lỗ tai, "Ta không muốn nghe!"

S970 rốt cuộc buông tha cô, chậm rãi đưa quần áo sạch sẽ cho cô rồi nói: "Được, bây giờ ta sẽ hầu hạ em mặc quần áo, sau đó đi ăn cơm."

"Ta tự mặc."

S970 tuy rằng không nói chuyện cầm lấy quần áo, nhưng mà trong ánh mắt ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.

Chúc Sa dấu mình trong chăn, không muốn để cho hắn đυ.ng đến, thế nhưng hắn đã trực tiếp kéo chăn lên... bắt đầu.

Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống như trẻ con mềm mại mới sinh, tuy nhiên lại trải rộng dấu vết hoan ái, nhất là giữa hai chân sưng đỏ, tỏ rõ tình hình chiến đấu ngày đó kịch liệt đến mức nào.

Chúc Sa tranh thủ thời gian ôm lấy đầu gối, cuộn người lên, sợ hãi lại bị hắn giày vò.

S970 cũng không nóng nảy, đứng ở một bên, "Nếu như em nguyện ý lõα ɭồ như vậy cho ta xem, vậy cứ thế đi, nhưng mà ta nhìn lâu rồi không biết có thể lại nổi hứng lên hay không, đến lúc đó, sợ là em sẽ nếm chút khổ sở."

Trong lời nói của hắn nồng nặc mùi uy hϊếp, Chúc Sa cũng thật sự có chút sợ, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.

S970 lấy quần áo tới, giúp cô mặc nội y đầu tiên.

Ngón tay thon dài của người đàn ông trượt qua sau lưng cô, không thể tránh né chạm phải làn da của cô.

Đầu ngón tay hơi lạnh, bụng ngón tay lại nóng bỏng.

Thời điểm cọ vào làn da cô, dấy lên tia lửa, lại bị dấp tắt ngay lúc rời đi.

Hắn mặc vô cùng chậm, không biết có phải là cố ý hay không, cuối cùng thậm chí còn giúp cô điều chỉnh vị trí một cái núʍ ѵú ở trong áo ngực.

Bàn tay to rộng nắm giữ ở vυ' cô, thời điểm vuốt ve qua núʍ ѵú như có một dòng điện xẹt qua.

Chúc Sa không thể ức chế run lên một cái, sau đó vội vàng rút tay của hắn ra nói: "Ta tự mình làm."

S970 không tiếp tục bức bách cô, cầm lấy một cái qυầи ɭóŧ viền tơ màu hồng nhạt chuẩn bị giúp cô mặc vào.

Thời điểm mặc đồ lót, ánh mắt của hắn liếc qua giữa hai chân.

Sau hai ngày nghỉ ngơi và được sự chăm sóc chuyên nghiệp của hắn, vết sưng đỏ đã thuyên giảm nhiều, nhưng do quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cường độ cao và kích thước quá bất hợp lý nên âʍ ɦộ nhỏ của cô phải vài ngày mới hồi phục.

Còn nhiều thời gian, hắn cũng không vội vã nhất thời.

Ánh mắt của hắn thâm trầm, nhìn chằm chằm chỗ đó làm cho da đầu Chúc Sa run lên một hồi, tranh thủ thời gian khép chặt chân, sợ hắn nổi lên thú tính.

"Còn phải bôi thuốc trước đã." Hắn thu hồi ánh mắt, ném đồ lót chuẩn bị giúp cô mặc sang một bên.

"Hả?"

S970 trực tiếp dùng hành động nói cho cô.

Bả vai bị bàn tay to đè chặt, hơi hơi dùng lực, đẩy cô ngã xuống giường, hai chân cũng đột ngột bị mở ra.

Người đàn ông lấy một bình thuốc màu trắng ra, đè hai chân của cô lại.

"Ta tự làm! Không cần ngươi!"

Hắn bất động, "Tiêu tiền mua người máy không phải vì muốn hưởng thụ phục vụ sao? Cần gì mệt nhọc bản thân."

"Ta tiêu tiền mua người máy còn vì muốn hắn nghe lời của ta, thế nhưng ngươi thì sao!" Chúc Sa trả lời lại một cách mỉa mai.

"Đương nhiên có thể nghe lời em rồi, ngoại trừ —— "

"Ngoại trừ cái gì?"

"Thời điểm làm em."

Chúc Sa vừa thẹn vừa giận, tiện tay nâng gối đầu lên đập tới, không thể nhịn được nữa mà quát: "Đồ người máy thối nát nhà ngươi, nói chuyện sao thô tục như vậy!"