Rực Lên Lửa Chiến

Chương 54

Editor: Judy

Sau khi cả đội GG thu dọn đồ đạc trong phòng nghỉ xong thì lập tức không chậm trễ kéo nhau rời khỏi trường quay.

Đúng ra một vòng đấu của LPL phải có hai trận một tuần, nhưng do trận mở màn này ngay chủ nhật nên vòng một này chỉ có SSS đấu với GG. Vì cả đội đều muốn nhanh chóng tiến hành họp phân tích sau trận đấu và có nhiều việc khác cần xử lý, nên tuy sau đó còn một trận đấu của bảng A nữa nhưng không ai định nán lại phòng nghỉ xem. Các tuyển thủ chuyên nghiệp là vậy, đa phần họ sẽ trở lại câu lạc bộ rồi xem phát lại sau, họ cần phải xem cùng nhau để cùng thảo luận phân tích, nán lại xem trực tiếp chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Người đi nhà trống, phòng nghỉ khôi phục yên tĩnh, nhưng TV phát sóng trực tiếp phỏng vấn thì vẫn tiếp tục, MC Chân Thiến tươi cười hỏi Dung Liêu Lượng, “Lượng Thần, hai trận đấu hôm nay đấu đặc biệt là trận thứ hai cực kỳ giằng co quyết liệt, trước khi thi đấu các anh có lường được GG sẽ chiến đấu ngoan cường như thế không?”

Dung Liêu Lượng khéo léo giữ nguyên nụ cười mỉm khi nghe vấn đề của MC, chờ hỏi xong anh mới đáp, “Trước giờ chúng tôi chưa từng xem GG là đội hạt giống số 4, tới hôm nay vẫn luôn dùng thái độ nghiêm túc để bước vào đấu trận mở màn này, có điều chiến thắng khó khăn này đúng là đã vượt qua dự tính của chúng tôi, thậm chí xém chút nữa chúng tôi đã không thắng được.”

Chân Thiến cười gật đầu, “Đúng vậy, tân binh GG đã phô diễn sức chiến đấu rất cường hãn, nhưng đồng thời SSS vẫn giữ được phong độ của vương giả LPL để giành được chiến thắng, tôi nghĩ có màn khởi động thuận lợi thế này hẳn là đội SSS đều rất vui mừng. Lượng Thần có thể chia sẻ về mục tiêu của đội các anh trong giải mùa xuân này không?”

Dung Liêu Lượng khiêm tốn nhưng không khiêm nhường đáp, “Mục tiêu của chúng tôi luôn là dùng thái độ nghiêm túc nhất và phong độ ổn định nhất để giành được thành tích tốt nhất, mà thành tích tốt nhất đương nhiên là cúp quán quân rồi.”

Fan SSS dưới khán đài liên tục hò hét hoan hô cho đội nhà mình, Chân Thiến cũng vỗ tay, “Waaa, đây đúng là sấm sét giữa trời quang nha, Lượng Thần của chúng ta bình thường rất ôn nhu, nhưng lúc nên thể hiện khí thế cũng ngầu quá xá. Tôi còn một vấn đề cuối cùng muốn hỏi Lượng Thần, hôm nay trong trận đấu hẳn là anh cũng cảm nhận được áp lực rất lớn khi đi đường đúng không, Lượng Thần đánh giá về cặp đôi đường dưới mới xuất hiện Chủ Công và Vua Qua Đường như thế nào?”

Về vấn đề này, Dung Liêu Lượng thận trọng suy nghĩ một chút rồi mới nghiêm túc đáp, “Có đôi khi phong cách của support cũng sẽ ảnh hưởng đến ADC, Tiểu Kiều không phải kiểu support bảo thủ chỉ biết chăm chăm bảo kê ADC, sự bảo vệ của cậu ấy đến từ thao tác tự tin và cái nhìn với cục diện, một support có cá tính mạnh mẽ như vậy không chắc sẽ phù hợp với tôi. Nhưng quả thực sự kết hợp của cậu ấy và Chủ Công đã tạo nên một phản ứng hóa học tốt, theo tôi thấy là như hổ thêm cánh vậy, tôi cảm thấy trong tương lai hai người họ sẽ trở thành một trong những cặp cộng sự đường dưới mạnh nhất LPL. Đồng thời tôi cũng rất chờ mong họ có thế đối đầu với bộ đôi OB Phong Phồn và Tô Mạc Già.”

Chân Thiến cười tươi như hoa, “Nghe Lượng Thần nói như vậy tôi cũng rất mong chờ đây, có điều rất tiếc là buổi phỏng vấn phải kết thúc rồi. Mời Lượng Thần nói vài câu với các fan đã nhiệt tình cổ vũ trong cả trận đấu đi nào.”

Nghe Chân Thiến nói, Dung Liêu Lượng đứng lên nghiêm túc nói, “Các đội viên và cả câu lạc bộ đều rất biết ơn sự ủng hộ của khán giả trong thời gian qua, mọi người đã đồng hành cùng chúng tôi hết mùa giải này qua mùa giải khác, đó là động lực rất lớn để chúng tôi luôn phải cố gắng, đội tuyển SSS có được hôm nay là do chúng ta cùng nhau xây dựng. Tuy rằng có rất nhiều lời hoa mỹ dễ nghe, nhưng tôi chỉ muốn nói hai chữ tự tận đáy lòng, cám ơn.”

Dung Liêu Lượng nói xong, chân thành cúi người thật sâu về phía khán đài, khán giả bên dưới vỗ tay nhiệt liệt đồng thanh hô to cố lên, đến cả ba bình luận viên cũng vô thức vỗ tay theo.

Đội WG xác định đi theo lối chơi thể thao giải trí hẳn đã từng mời chuyên gia tới dạy cho các đội viên cách ứng xử trước fan và truyền thông, còn trước giờ SSS chưa từng dạy đội viên điều này, nhưng bao nhiêu năm nay Dung Liêu Lượng vẫn luôn xử sự khéo léo như vậy, đứng trước công chúng anh chưa từng bộc lộ ngây ngô hay thất thố, không lúc nào là không thong dong như gió xuân. Lời cảm ơn của anh luôn khiến người nghe cảm nhận được sự chân thành, cũng giống như đội SSS vậy, toàn tâm toàn ý chơi eSport, cần cù chăm chỉ để đạt thành tích tốt.

——

Nếu có người hỏi vấn đề này “Có một ông chủ vừa có tiền lại hiểu eSport là trải nghiệm như thế nào?”, vậy người có thể trả lời chính xác nhất không ai khác ngoài đội viên GG. Tương Dư xuất thân từ tuyển thủ chuyên nghiệp, khoảng thời gian anh ta đánh giải lại là lúc hoàn cảnh của thể thao điện tử tương đối khổ cực, vì thế anh ta biết rất rõ những khó khăn mà một tuyển thủ có thể gặp phải, quan trọng nhất là anh ta có đủ năng lực và tài chính để giải quyết những khó khăn đó.

Tỷ như nơi đặt bản doanh GG là tiểu khu Tú Mộc, nơi này là Tương Dư đích thân chọn. Người không hiểu về thể thao điện tử chỉ nghĩ đây là đoạn đường vàng đắt đỏ, nhưng nếu là người kinh doanh bên mảng eSport sẽ phát hiện vị trí địa lý của nơi này cực tốt. Tiểu khu Tú Mộc nằm tiếp giáp khu công nghiệp eSport, lại cách nhà thi đấu LPL rất gần. Khu công nghiệp eSport là trụ sở của rất nhiều công ty game lớn, các nền tảng live stream nổi tiếng và vô số đơn vị truyền thông. GG có thể làm hàng xóm với họ thì các công tác phỏng vấn, giao lưu này nọ sẽ càng thêm thuận lợi. Mà ở gần nhà thi đấu là một lợi thế rất lớn với các tuyển thủ, điều này giúp họ giảm bớt mệt nhọc trên đường đi chuyển, ra khỏi cửa đi hơn mười phút là tới chẳng khác gì được chơi trên sân nhà.

Trận thi đấu thứ 2 thuộc bảng A bắt đầu không lâu thì các đội viên GG đã về tới căn cứ. Cả đám mê mẩn tay nghề của dì nấu cơm đến nỗi thề từ nay về sau không ăn cơm hộp nữa, vì thế vừa trở lại rửa tay chân mặt mũi xong là rồng rắn kéo nhau tới nhà ăn.

Dì nấu cơm nghe nói họ đã trở lại thì nhanh tay nhanh chân bưng đồ ăn đã được nấu xong lên bàn. Tiểu Kiều ngoan ngoãn chủ động đi giúp dì bưng thức ăn, Chủ Công ngồi khoanh chân trên ghế liếc Bạch gia song ngốc, Bạch gia song ngốc ngẫm nghĩ tự hỏi Chủ Công muốn làm gì, sau đó đành xụ mặt buông chén cơm trong tay đứng dậy. Bạch Mặc vừa đi còn vừa quay lại tội nghiệp khóc lóc với Bạch Tịch, “Anh, em đói quá.”

Lão Thiết chậc lưỡi, “Sao nghe chua xót quá vậy! Úy Lam anh bới cho tôi nhiều cơm chút, hôm nay đói muốn chết.”

Dì nấu cơm cho đội thật ra cũng chỉ mới qua 50, lúc trước từng mở một quán ăn nhỏ rất đắt khách, tay nghề nấu ăn được rèn luyện qua mấy chục năm cực kỳ lợi hại. Bà đối xử với đám đội viên 17 – 18 tuổi này như con cháu nhà mình, cho nên cả đám cũng rất thân thiết với bà.

Có thêm ba người phụ giúp, thức ăn rất nhanh đã được bày đầy lên bàn, sắc hương vị đủ cả. Dì nấu cơm đi cuối bưng theo một to canh đuôi bò lớn, cẩn thận dặn dò, “Mấy đứa uống nhiều canh này chút, hôm nay thi đấu mệt rồi phải bồi bổ cho tốt đó.”

Bạch Mặc lập tức nịnh hót, “Dì ơi, dì không biết tụi con kiên định cỡ nào đâu, thi đấu xong đều đói rã họng nhưng nhất quyết không ăn cơm hộp bên Liên minh phát, tụi con để bụng về ăn cơm dì nấu đó!”

Dì múc một chén canh đưa cho Bạch Mặc, cười nói, “Chỉ được mỗi cái tham ăn là giỏi thôi, hôm nay mấy đứa thi đấu có thắng không?”

Trên bàn cơm yên lặng một chút, vẫn là Chủ Công mở miệng đáp, “Không thắng, tụi con thua 2:0.”

Dì nấu cơm lập tức ghét bỏ, “Sao mấy đứa ngốc dữ vậy.”

Bạch Mặc to con chẳng biết xấu hổ làm nũng, “Dì không biết hôm nay đối thủ của tụi con lợi hại thế nào đâu, mấy lần là quán quân đó.”

Dì nửa tin nửa ngờ hỏi, “Chứ không phải là mấy đứa nhóc nhà bên sao, nhìn cũng đẹp trai lắm. Hôm qua thằng bé quê Tân Cương còn tới tìm dì xin bánh ăn đây.”

Mọi người trên bàn cơm lại im lặng, lý do cạn lời là cái từ “quê Tân Cương” và không biết đâu là giới hạn cuối của cái tên rừng bên đó. Tiểu Kiều biết Choi Yoonhyun có sở thích giả thành dân tộc thiểu số, cậu đành mở miệng giải thích, “Dì à, có phải anh ấy nói với dì quê ở Tân Cương không? Dì đừng có tin, ổng là người Hàn Quốc đó.”

Người Hàn Quốc mà nói tiếng Trung tốt dữ vậy sao? Dì nấu cơm tiếp tục nửa tin nửa ngờ, Bạch Tịch nhân cơ hội đâm chọt, “Vậy mới thấy được cái đám bên đó vô sỉ tới cỡ nào a, tới cả dì nấu ăn ngon vậy cũng nỡ lừa, đây là chuyện mà người có thể làm ra sao, bởi vậy lần sau dì đừng có làm bánh cho bên đó ăn nữa!”

Dì nấu cơm biết Bạch Tịch đang nói giỡn nên cũng cười theo mà không nói gì. Tới khi trên bàn ăn bớt nói nhảm Kiều Mục mới lên tiếng, “Dì à, hôm nay khá trễ rồi, dì ngồi xuống cùng ăn đi.”

Dì nấu cơm bảo đã ăn rồi, chứ ngồi với một đám nhóc suốt ngày ầm ĩ đến bàn cơm cũng không tha chắc dì chẳng nuốt nổi cơm đâu, dì bưng hết thức ăn rồi mới yên tâm rời đi. Mọi người chiến đội lễ phép chào dì rồi mới tiến vào trạng thái hạm quét cơm. Bỗng nhiên Bạch Tịch lên tiếng hỏi, “Sao tôi cảm thấy bàn ăn hôm nay thiếu thiếu gì ấy nhỉ!”

Chủ Công nhìn Tiểu Kiều, Tiểu Kiều nhìn Lão Thiết, Lão Thiết nhìn Bạch Mặc, Bạch Mặc nhìn Bạch Tịch, Bạch Tịch hoảng sợ gào lên, “Tương Ngôn đâu? Chúng ta ta bỏ quên tên độc phụ kia ở nhà thi đấu rồi à?”

Úy Lam ghét bỏ mở miệng, “Cậu muốn ném cũng ném không được cậu ta đâu, chênh lệch IQ còn rành rành ra đó kìa. Sau khi xuống xe Tương Ngôn nói không đói bụng nên đi qua nhà bên tìm Lucky chơi rồi.”

Vì hôm nay đánh trận mở màn nên còn phải tham gia một số tiết mục phụ nữa, bởi vậy gần trưa là cả đội GG đã phải tới nhà thi đấu rồi. Lăn lộn cả ngày trời sao có thể không đói, rõ ràng là Tương Ngôn nhớ Lucky nên mới chưa kịp ăn đã muốn chạy qua thăm nó. Bạch Tịch tự cảm thấy mình nhìn rõ chân tướng, cậu ta làm ra vẻ ngẫm nghĩ rồi chân thành nói với Kiều Mục, “Anh Kiều, em cảm thấy hay là chúng ta cũng nuôi pet đi, nếu không thành viên dự bị đội mình sẽ chạy theo người khác mất.”

Kiều Mục bình tĩnh đáp, “Phương diện sinh hoạt là do Úy Lam quản lý, cậu đi mà hỏi cậu ấy.”

Úy Lam không chờ Bạch Tịch mở miệng đã gạt phăng, “Không được.”

“Sao dợ!” Bạch Tịch giãy nảy, giãy nảy xong thì dịu giọng lại, “Anh Úy Lam ơi, Úy Lam oppa, oppa ~ a ~ a ~ a ~.”

Lão Thiết nhịn hết nổi mở miệng, “Tôi đang rất đói bụng, mới ăn có một chút thôi đừng có khiến tôi ói ra!”

Úy Lam ra vẻ tiểu nhân đắc chí cười khịa Bạch Tịch, “Lúc trong phòng chờ không phải gọi tôi là A Lam à, sao giờ không gọi nữa? Gọi đi nào, diễn tiếp đi xem nào!”

Chủ Công đặt đũa xuống nhìn sang Úy Lam, “Anh có thể ra dáng quản lý được không vậy, miệng mồm bớt xéo xắt đi, nói thẳng không được à.”

Bạch Tịch vốn rất thích mấy động vật nhỏ xinh, lúc trước đám đồng đội đều không có ý định nuôi pet nên cậu ta không biết mở miệng thế nào, bây giờ có cơ hội tốt Tương Ngôn cho, cậu ta tất nhiên không dễ dàng buông tha. Thấy Chủ Công đứng về phía Úy Lam, Bạch Tịch bất mãn la to, “Sao lại không được chứ?”

Tiểu Kiều thong thả nuốt hết thức ăn trong miệng rồi mới lên tiếng, “Em cảm thấy nuôi mèo tốt hơn nuôi chó.”

Chủ Công nghiêng người nhìn sang support nhà mình, Tiểu Kiều cũng mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn lại Chủ Công, Chủ Công hiểu ý, sửa miệng, “Không nuôi chó, nuôi mèo thì được.”

Bạch Tịch xù lông, “Văn Hạo Du, anh có liêm sỉ chút được không hả, mặt mũi ADC đâu hả?”

Chủ Công cười nhạo, “Ngại quá, tôi không thể bàn đến vấn đề mặt mũi với người lúc nào cũng có thể uy hϊếp tính mạng của tôi trong trò chơi được.”

Thiết Trạch Hi im lặng liếc nhìn Văn Hạo Du, kỳ thực hắn rất muốn nói, A Du, trước kia trước mặt Đại Oa cậu vẫn rất có mặt mũi cơ mà!

Bạch Mặc vẫn chưa nhìn rõ tình huống mách nước, “Chủ Công, anh có thể chơi Kalista mà, mở ulti trói Tiểu Kiều, cậu ta không nghe lời thì quăng cậu ấy ra ngoài.”

(Ulti Định mệnh vẫy gọi của Kalista: Kalista giúp đồng đội ký khế ước linh hồn trở về bên cạnh mình, khiến họ trở nên không thể bị chọn làm mục tiêu và vô hiệu hóa các kĩ năng. Trong thời gian hiệu lực của Tiếng Gọi Định Mệnh, đồng minh ký khế ước linh hồn với Kalista sẽ nhận thêm một kĩ năng, cho phép hắn lướt đến hướng được chọn, gây sát thương và hất tung những kẻ địch trúng phải)

Dung Kiều Mộc bình tĩnh đáp, “Xin lỗi nha, loại thao tác cơ bản như chọn điểm rơi xuống em cũng biết.”

Khịa không lại Chủ Công và Tiểu Kiều, Bạch Mặc ôm chén cơm tội nghiệp cầu cứu anh trai Bạch Tịch, “Anh, hai tên đường dưới không phải người, em không muốn chơi với họ nữa.”

Tương Ngôn không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa nhà ăn bật lại, “Không sao, họ cũng chẳng cần chơi với cậu.”----------

Mèo mướp (Hãy tưởng tượng ẻm xinh vầy nè)