Editor: Judy
Tháng chạp, thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt lạnh giá, tuy Dung Kiều Mộc đã sống ở Thượng Hải nhiều năm nhưng vẫn chưa thể quen với cái rét cắt da cắt thịt này. Dù trong căn cứ có hệ thống sưởi nhưng không thể nào xua hết đi giá lạnh, nhất là vào ban đêm không ngủ được thì càng khó chịu hơn.
Giường bên truyền đến tiếng hít thở đều đặn, thi đấu cường độ cao cả buổi lại thêm cuộc họp phân tích dài, Chủ Công đã mệt tới nỗi đặt lưng xuống là ngất luôn. Dung Kiều Mộc nghiêng đầu im lặng nhìn Văn Hạo Du, đồng đội này của cậu được xem là kiệt ngạo khó thuần bậc nhất LPL, nhưng sau khi khép lại đôi mắt sắc bén thì dường như đường nét cả khuôn mặt đều trở nên như hòa, là một mỹ nam an tĩnh ôn nhu khác hẳn ban ngày.
Dung Kiều Mộc cảm thấy các đồng đội của cậu đều có những mặt rất thú vị.
Theo nhìn nhận của Dung Kiều Mộc, Chủ Công kỳ thật là người cực kỳ để ý tới chuyện thắng thua, bình thường dù là đánh rank hay đấu tập, Chủ Công đều dốc toàn lực để không vuột mất chiến thắng, nhưng khi đồng đội phạm sai lầm dẫn đến thua trận thì hắn lại là người thản nhiên tiếp nhận thất bại nhất. Hắn sẽ không phát tiết cảm xúc lên đồng đội, không chỉ trích ai cả, chỉ nhẹ nhàng nói một câu trận này do tôi không gánh được team.
Bạch Tịch và Bạch Mặc lại hoàn toàn tương phản với Chủ Công, hai người thoạt nhìn vô tâm vô phế không quan tâm tới kết quả, động lực lớn nhất để giành chiến thắng đơn giản là để hành gà và giả ngầu. Nhưng khi thật sự tiếp xúc với sự tàn khốc và khắc nghiệt của LPL, khi họ nhận ra mình từ người gánh team biến thành cục tạ kéo team thì hai anh em cũng là người khó tiếp thu thất bại nhất. Bạch Tịch, Bạch Mặc đều là kẻ nghĩa khí, trước giờ họ không để ý bị người khác kéo chân, nhưng lại không chịu nổi khi mình liên lụy cả đội.
Còn Thiết Trạch Tây và Tương Ngôn, hình dung của Dung Kiều Mộc rất đơn giản dễ hiểu, người trước là thánh, người sau chẳng phải người.
Nếu những người khác đêm nay cũng mất ngủ thì lý do nhất định là vì để thua trận. Dù lúc họp phân tích Bạch Tịch, Bạch Mặc đã nỗ lực vui đùa biểu hiện như bình thường, nhưng kỳ thật mọi người đều cảm nhận được họ rất áy náy. Ngay cả Lão Thiết biểu hiện khá ổn cũng nằm trong đội ngũ áy náy, hắn cảm thấy trong lúc đi đường hắn không tạo được ưu thế lớn, cũng không thể hỗ trợ nhiều cho đồng đội, trận thua này hắn cũng có trách nhiệm không nhỏ. Cuối cùng vẫn là Chủ Công tổng kết, Chủ Công nói hắn mới là chủ lực, lại là người có lương cao nhất đội, nếu đội thua trận thì hắn mới phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Nhìn các đội viên tranh nhau đội nồi, Úy Lam rất là cảm động, “Nếu thua trận này mà có thể khiến các cậu trở nên tương thân tương ái như vậy thì tôi rất muốn tặng đội nhà bên một lá cờ tuyên dương viết tám chữ: Trời cao có mắt, đánh đẹp cực kỳ.”
Khác với Úy Lam cười ngây ngô, Tứ Nguyệt luôn nghiêm túc đưa tay chỉnh mắt kính nói càng nghiêm túc hơn: “Thi đấu thua ai cũng có trách nhiệm hết, bây giờ tôi sẽ tổng kết lại lỗi sai của từng người.”
Dung Kiều Mộc mất ngủ không phải vì cảm xúc thất bại, cậu cảm thấy dù trận thứ hai họ đã sắp thắng, nhưng thua chính là thua, không có gì đáng tiếc nuối cả, điều nên làm đều đã làm rồi, đã làm không tốt mà còn nghĩ ngợi lung tung thì cũng không có tác dụng gì. Thay vì ôm mãi áy náy còn không bằng lần sau cố gắng hơn một chút. Cậu mất ngủ chỉ là vì sau trận đấu Dung Liêu Lượng đã gửi cho cậu một tin nhắn, anh hỏi cậu định khi nào nói cho Chủ Công quan hệ anh em của bọn họ. Dù ban đầu có nhiều lý do không tiện công khai, nhưng để càng lâu thì càng có vẻ như muốn đùa giỡn người khác, dù cả hai anh em đều không có ý đó.
Trước kia Dung Kiều Mộc không nói là vì khi đó quan hệ giữa Chủ Công và Dung Liêu Lượng chỉ thường thường, cậu sợ lúc Chủ Công diss anh trai tiện thể cũng diss luôn cậu, tuy là giờ hai người đã trở nên hữu hảo hơn rồi, nhưng cậu lại sợ lúc này mới nói ra lại khiến Chủ Công hiểu lầm hai anh em trêu đùa khiến hắn mất mặt.
Dung Kiều Mộc hiếm khi cảm thấy rối rắm yên lặng thở dài, dù sao cũng ngủ không được, cậu dứt khoát ngồi dậy mặc quần áo định bụng xuống nhà ăn tìm đồ bỏ bụng. Lúc Dung Kiều Mộc rời khỏi phòng thì liếc nhìn qua đồng đồ, thời gian hiển thị trên di động là 4h17 sáng, mà khi cậu đi ngang qua phòng huấn luyện thì lại nghi ngờ không biết có phải mình nhìn lầm hay không.
Trong phòng huấn luyện đội GG lúc này đèn đuốc sáng trưng, các đội viên trước đó đã lục tục về phòng ngủ giờ lại hầu như đều có mặt. Dung Kiều Mộc đứng ngoài cửa nhìn lướt qua, Lão Thiết vẫn đang đánh rank, Bạch Tịch Bạch Mặc hình như đang lướt Weibo, còn Tương Ngôn lại đang xem forum nào đó về thú cưng.
Dung Kiều Mộc mở miệng hỏi, “Sao mọi người đều không ngủ vậy?”
Phòng huấn luyện vốn rất yên tĩnh, Dung Kiều Mộc vừa lên tiếng đã khiến cho bốn người chú ý, Lão Thiết đáp ngắn gọn tôi ngủ không được nên dậy đánh vài trận, Bạch Tịch Bạch Mặc gật đầu tỏ vẻ mình cũng vậy, mà Tương Ngôn lại quay sang vẫy tay với Dung Kiều Mộc, “Tiểu Kiều hả, qua đây coi nè, cậu nói tụi mình mua chó hay mùa mèo thì tốt hơn?”
Dung Kiều Mộc đi đến cạnh Tương Ngôn không chút do dự đáp, “Chó.”
Tương Ngôn nghi hoặc, “Chứ không phải cậu thích mèo hơn à?”
Dung Kiều Mộc: “Em mua mèo, anh mua chó.”
Tuy rằng hồ ly tinh và tiểu hồ ly đang bàn về chuyện nuôi mèo nuôi chó, nhưng kỳ thật lúc Dung Kiều Mộc lại gần, Tương Ngôn đã thu nhỏ giao diện của forum về thú cưng. Anh ta để Tiểu Kiều xem trang weibo của GG, theo thông lệ thì sau khi thi đấu xong official weibo phải đăng lên kết quả, mà lần này bên dưới bài post lại có một đám anti-fan lớn kéo tới.
GG là một tân binh, có thể đánh thành thế trận hôm nay với SSS kỳ thật đã rất khá rồi, rất nhiều người trong nghề đều khen ngợi. Nhưng anti thì làm gì biết nói đạo lý, ngay cả đỉnh như SSS với OB còn bị chửi bị troll nữa là, huống chi fan GG bây giờ đang chia năm xẻ bảy đi chửi nhau. Dung Kiều Mộc liếc sơ qua khi bình luận, hầu như mọi người đều mắng chửi Bạch Tịch Bạch Mặc, thành tích của LPL thế nào tạm chưa nói, nhưng xét về độ hung hăng thì anti ở LPL phải đứng đầu thế giới.
May mà kịp thời che mặt: Cái cặp rừng mid này ra sân để tấu hài à, tính từ bỏ đường trên rồi cho đường dưới tự ôm luôn hay gì?
Hồn hồn hồn hồn hồn: nhị ngốc xuất chinh, không còn ngọn cỏ.
Quả cầu to to: rừng mid kết hợp, chết một tặng một.
Đặt tên khó quá: Nếu Tóc Xám Đen và Tóc Đen Xám cùng rơi xuống nước, mấy người định chọn món ăn nào?
Đội trưởng Đề Mạc đang đợi lệnh_Teemo: Không hiểu đội trưởng Kiều nghĩ sao luôn, sao lại dùng mấy đứa vừa ăn hại vừa như báo hai tên rừng mid chứ, chẳng lẽ đại ma vương Tương Dư không đủ tiền mua đội viên giỏi sao?
Tương Ngôn lén lút chỉ chỉ qua Bạch Tịch và Bạch Mặc, gần như thì thầm nói, “Hai đứa nó đang xem cái này, nói thế nào cũng không ngăn được, có khi nào hai đứa ngốc có trái tim yếu đuối đó sẽ bị tổn thương không?”
Nhìn Tương Ngôn ngoài độc miệng trong dễ mềm lòng, Dung Kiều Mộc nhịn không được mỉm cười, cũng hạ thấp giọng nói, “Hai người họ muốn xem anh cũng không cản được, không ngồi đây xem thì cũng cầm di động ra chỗ khác xem thôi.”
Tương Ngôn cảm thấy Dung Kiều Mộc rất có lý, gật đầu nói, “Cũng đúng, con cháu đều có phúc của con cháu, kệ hai đứa nó vậy.”
Dung Kiều Mộc tò mò hỏi, “Mà sao hôm nay anh không mắng người cũng không xóa bình luận thế?”
Tương Ngôn do dự một chút mới gượng gạo trả lời, “Thì dù gì mùa giải mới cũng bắt đầu rồi, tích chút khẩu đức vậy, lỡ đâu có tác dụng…”
Dung Kiều Mộc nghe lý do này xong lại bật cười, Tương Ngôn nói cười con khỉ a, sau đó lại ghét bỏ hỏi, “Còn cậu thì sao? Giờ này còn không ngủ, đừng nói tim cậu cũng mong manh như tụi nó nha, tôi sẽ cười rụng răng mất.”
Dung Kiều Mộc cũng không định thảo luận chuyện của cậu và Chủ Công với một tên độc miệng, chỉ lắc đầu nói, “Em chỉ xuống dưới lấy nước uống thôi, đi ngang qua thấy mọi người đều ở trong này nên vào xem.”
Tương Ngôn nói đầy ẩn ý, “Đêm nay có nhiều người không ngủ được lắm, không chỉ mấy đứa trong phòng này đâu. OB thua rồi.”
Dung Kiều Mộc có chút kinh ngạc, cậu nhớ lịch thi đấu hôm nay của bảng A là giữa đội OB đầu bảng với hạt giống số 3 MO. MO là đội mới lên hạng năm ngoái, là tập hợp của các tuyển thủ từ một số chiến đội cũ đánh lại lên LPL, vì thế có biệt danh là Liên minh báo thù Avengers. Những lão tướng đó tuy kinh nghiệm dày dặn nhưng trạng thái không bằng các tuyển thủ trẻ, có lẽ có thể hoành hành ở LSPL, còn lên tới LPL chỉ có thể xếp ở nhóm trung bình thấp. Vì trình độ chênh lệch như thế nên mọi người không đặt nhiều sự chú ý cho trận đấu này, ngay cả Dung Kiều Mộc cũng nghĩ OB sẽ chiến thắng dễ dàng.
Dung Kiều Mộc vẫn chưa kịp xem trận đấu giữa OB và MO, cậu khó hiểu hỏi, “Sao OB lại thua vậy?”
Tương Ngôn đáp, “Tôi có xem sơ, không phải do kỹ năng mà là phối hợp có vẻ gượng gạo sao sao ấy. Chắc là có liên quan tới việc thay đổi huấn luyện viên nên chưa quen với chiến thuật mới, hơn nữa mấy lão tướng Avengers đó trận này đánh hăng thật, như là quyết tâm muốn đạt được thành tích cao ở mùa này vậy. Úy Lam với Tứ Nguyệt vẫn còn trong phòng anh Kiều kìa, chắc là vẫn đang thảo luận về trận đấu đó, dù gì Phong Phồn cũng đang ở OB.”
Thời gian qua ở GG, Dung Kiều Mộc thật sự cảm giác được quan hệ giữa 6 cựu đội viên của CD rất khăng khít. Mặc kệ quá khứ đã từng phát sinh mâu thuẫn hay tiếc nuối, bọn họ vẫn hy vọng đồng đội của mình được thuận lợi. Mà thời khắc này người khiến bọn họ quan tâm nhất chắc chỉ có Phong Phồn vẫn kiên trì chiến đấu ở LPL. Ngay cả Dung Kiều Mộc cũng nhìn ra được thời gian của Phong Phồn còn không nhiều lắm, so với bất kỳ ai thì hắn càng không thể thua, đạo lý này đám Kiều Mục làm sao không hiểu. Bọn họ lo lắng cả đêm như vậy cũng là vì Phong Phồn.
Dung Kiều Mộc có chút cảm động nói, “Hy vọng sau này chúng ta cũng có thể giống như mấy người anh Kiều.”
Tương Ngôn khϊếp sợ nhìn Dung Kiều Mộc: “Tan đàn xẻ nghé?”
Dung Kiều Mộc ghét bỏ liếc Tương Ngôn một cái, không thèm phản ứng nữa mà đi sang chỗ Bạch Tịch, Bạch Mặc. Dung Kiều Mộc như không thấy những lời lẽ chỉ trích đầy trên màn hình hai người, làm như không có gì hỏi, “Tương Ngôn nói anh ấy muốn mua chó, hỏi hai anh thích loại nào.”
Bạch Tịch nghệch mặt, “Tên đó chịu nghe tụi tôi à?”
Dung Kiều Mộc sâu xa liếc Tương Ngôn, ý để anh ta nhìn xem nội tâm Bạch gia song ngốc lúc này cô đơn biết bao, yếu ớt biết bao, bất lực biết bao. Hồ ly tinh với tiểu hồ ly trao đổi ánh mắt, sau đó Tương Ngôn vênh mặt đáp, “Nghe chứ, yêu thương trẻ thiểu năng là trách nhiệm chung của mọi người, ba ba thương mấy đứa ha.”
Bạch Tịch nhìn không ra chỗ nào cô đơn, yếu ớt, bất lực gân cổ cãi lại, “Đi rừng mới được làm ba.”
Tương Ngôn ngửa người trên ghế như đại gia đáp, “Tốt thôi, vậy mai tôi nói với Úy Lam căn cứ chiến đội không được nuôi chó, cậu nghĩ vì sao Úy Lam chịu cho chúng ta nuôi pet hả! Là vì tôi họ Tương, chứ chẳng lẽ vì hai đứa các cậu ngồi ăn còn hợp xướng như heo hát bài “Em có một người cha tốt” à?”
Bạch Mặc đẩy anh trai sang một bên chân thành nói, “Ba ơi, con thích poodle.”
Tương Ngôn vừa lòng gật đầu.
Dung Kiều Mộc có chút kinh ngạc, “Em còn tưởng mấy anh thích Husky.”
Ý ngầm là, chỉ số thông minh tương đương nhau.
Tương Ngôn ghét bỏ hỏi, “Mấy cậu thích poodle chỗ nào? Cả ngày chỉ biết quậy phá tăng động thôi?”
Bạch Tịch bất mãn đáp, “Đương nhiên là vì đáng yêu, y như cục bông ngây thơ vô số tội.”
Thiết Trạch Hi vừa đánh rank xong chen vào, “Mong là tới lúc con poodle đó ôm chân cậu cọ cọ cậu vẫn có thể ôn hòa mà nói với nó như thế nhá. Trời sắp sáng rồi, khi nào mấy cậu mới chịu đi ngủ vậy?”
Sau khi Tương Ngôn đại phát từ bi đồng ý sẽ mua poodle cho Bạch gia song ngốc, rốt cuộc cả đám mới tản ra về phòng ngủ. Dung Kiều Mộc uống nước xong còn cố ý đi tới phòng Kiều Mục nhìn một chút, cửa phòng Kiều Mục khép hờ, bên trong vẫn truyền tới tiếng nói chuyện của anh, Úy Lam và Tứ Nguyệt. Dung Kiều Mộc định khuyên họ nghỉ ngơi đi, nhưng ngẫm lại mấy người Kiều Mục đều là người có chừng mực, cuối cùng cậu không quấy rầy họ nữa mà trở về ngủ.
—–
11h sáng, di động báo thức của Chủ Công đúng giờ vang lên. Chủ Công có một giấc ngủ ngon lành nhanh chóng tỉnh táo, hắn tắt báo thức nhìn sang Dung Kiều Mộc vẫn đang say giấc, tưởng cậu vì hôm qua thi đấu mệt mỏi nên không dậy sớm như mọi ngày, Chủ Công tay chân nhẹ nhàng rời giường làm vệ sinh cá nhân, sau đó mới xuống nhà ăn.
11h40 sáng, Chủ Công ngồi một mình trong nhà ăn trống trơn, đầu đầy chấm hỏi.
12h30 trưa, Chủ Công ngồi một mình trong phòng huấn luyện trống trơn, trên đầu càng thêm nhiều dấu chấm hỏi.
13h11 trưa, Chủ Công đi khắp căn cứ cũng không thấy ai từ đồng đội tới quản lý, hắn thật muốn điên luôn rồi, hắn đăng một post lên Zhihu với nội dung: “Nếu tất cả mọi người trong chiến đội đều bị ếm bùa khiến ngủ mãi không tỉnh, tôi nên hôn ai trước bây giờ?”