Rực Lên Lửa Chiến

Chương 53

Editor: Judy

Trận đấu kết thúc với một kịch bản không ai ngờ tới, năm đội viên SSS gỡ tai nghe xuống hoang mang nhìn nhau, vẻ mặt Tiểu Nhị còn chưa hết hoảng hốt, “Nói ra sợ mấy cậu không tin, tôi vậy mà lại có cảm giác sống sót sau tai nạn sau khi đấu với đội hạng nhất từ dưới đếm lên.”

Choi Yoonhyun tiếp lời, “Hình như tôi vừa đánh một trận giả thì phải, sao thắng rồi mà cứ như thua ấy nhỉ.”

Thập Lục bên cạnh cũng chen vào, “Tuy tôi đã nốc hẳn một chai nước để trấn định rồi nhưng mà anh em à, đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là tự dưng tôi cảm thấy không có mặt mũi đi bắt tay với đội bên đó nữa.”

Apple cười lạnh, “Cậu vốn dĩ đã không có mặt mũi rồi, cần gì xoắn xuýt vì thứ không tồn tại”

So với các đồng đội vẫn ngồi tại chỗ show ra trái tim yếu đuối, Dung Liêu Lượng rất rõ ràng lý do của chiến thắng bất ngờ này. Anh ta đứng lên giục đám Thập Lục, “Đi thôi, qua đó bắt tay, thắng chính là thắng, dù là lính phá trụ thì cũng là do ưu thế trước đó chúng ta đánh ra được, đi đường cũng rất vững vàng. Trận thắng này chúng ta hoàn toàn xứng đáng.”

Đội viên SSS nghe vậy sôi nổi đứng lên cùng đi tới hướng của GG, Thập Lục vừa đi vừa cảm thán, “Ai nha, tôi phục Lượng Thần nhà ta nhất ở điểm này đó, mặt dày bao nhiêu mới có thể nói như thật vậy chứ.”

Dung Liêu Lượng quay đầu ý vị thâm trường liếc Thập Lục, Thập Lục nhớ ra mình còn đang cần cứu vớt số giờ livestream lập tức nghiêm túc nói với Apple, “Cái tên mid kia sao anh có thể nói Lượng Thần nhà ta như vậy chứ, tôi nghe không nổi luôn nè.”

Apple: “Cút.”

Theo quy tắc thi đấu, đội thắng BO3 phải đi sang bắt tay với đối thủ, lúc Dung Liêu Lượng dẫn theo các đội viên đi tới chỗ ngồi của GG, năm người GG đã quy củ đứng chờ sẵn. Dung Liêu Lượng vẫn là dáng vẻ đường hoàng ưu nhã, anh ta mỉm cười ôn hòa bắt tay với từng người GG, tới phiên Văn Hạo Du còn mở miệng nói, “Đội chúng ta là hàng xóm, có rảnh thì mọi người cùng hẹn nhau đi ăn một bữa đi.”

Chủ Công tự cho rằng mình thiếu Lượng Thần một phần ân tình cố gắng trưng ra nụ cười thân thiện hoàn toàn không hợp phong cách đáp, “Được thôi, các cậu chọn thời gian đi.”

Bạch Tịch, Bạch Mặc và Lão Thiết thấy phản ứng của Chủ Công, bỗng cực kỳ muốn hành lễ thể hiện sự kính trọng với vị ADC hàng xóm, có thể vuốt cho Văn Hạo Du thuận lông ngoan ngoãn thế này chỉ có thể là Lượng Thần. Đương nhiên Lượng Thần so với support nhà mình vẫn có sự khác biệt, dù sao Tiểu Kiều mới là người có thể khiến Văn Hạo Du chủ động đi vuốt lông người khác, level nghịch thiên đó xin thứ lỗi cho đám người trình độ học vấn hữu hạn không miêu tả nổi.

Dung Liêu Lượng bắt tay với Chủ Công xong thì đi tới trước mặt em trai nhà mình. Dung Kiều Mộc mặt không cảm xúc đưa tay ra với anh trai, hoàn toàn không cảm thấy anh em hai người lần đầu tiên bắt tay trên đấu trường LPL thì có ý nghĩa lịch sử gì. Ánh mắt Dung Liêu Lượng rất ôn nhu, anh nắm tay Dung Kiều Mộc rồi nhân lúc cậu không phòng bị sấn tới vò tóc cậu khen, “Đánh tốt lắm.”

Dung Kiều Mộc bất mãn lui về phía sau né tránh, nói thầm, “Còn cần anh nói sao.”

Chủ Công biết kỳ thật Dung Kiều Mộc không hề thích tiếp xúc gần với người lạ, thấy đội trưởng hàng xóm táo bạo xoa đầu Dung Kiều Mộc như vậy, Chủ Công cực kỳ muốn khuyên một câu đừng động tay động chân, nhưng hắn vẫn cho là mình thiếu nợ Dung Liêu Lượng nên sau một hồi do dự vẫn không lên tiếng. Chủ Công mang vẻ mặt thốn đến tận rốn thầm nghĩ hay là khuyên Tiểu Kiều ráng nhịn một chút vậy, dù sao cũng không phải nợ suốt đời, cha nợ con trả, chồng nợ vợ trả, ADC nợ support trả, hợp lý mà.

Người bắt tay sau Dung Liêu Lượng là Choi Yoonhyun, mỗi ngày cậu ta mang theo sủng vật Lucky không mời tự tới lăn lộn trong căn cứ GG, là người quen thuộc nhất với mấy đội viên bên này. Choi Yoonhyun bắt tay ai cũng cực kỳ cố chấp hỏi một câu, “Khi nào Tương Ngôn thay cậu lên sân đấu? Tôi muốn bắt tay anh ấy cơ.”

Lúc Choi Yoonhyun bắt tay người cuối cùng là Dung Kiều Mộc, hỏi xong lời thoại cố định thì cũng tiện tay xoa xoa đầu cậu, Chủ Công còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, tên rừng hàng xóm đã nhe răng cười rồi chạy mất. Ngay sau đó là Apple và Waiter có phong cách bình thường hơn một chút, hai người họ quy quy củ củ khom lưng bắt tay với từng đội viên GG, chỉ là tới lượt Dung Kiều Mộc thì cũng xoa đầu vò tóc cậu. Dung Kiều Mộc không vui mím môi, nhưng lại không ngăn cản bọn họ, Chủ Công đứng bên cạnh nhìn thầm nghĩ nhân phẩm ba con giun không tồi nhưng tay sao lại hãm thế nhỉ.

Thập Lục béo lùn chắc nịch đi cuối cùng ra vẻ hàm hậu thành thật, đại khái vẫn đang lo lắng bị cả đội GG gank hội đồng, nên lúc bắt tay Chủ Công cậu ta nói cực kỳ trịnh trọng, “Chúng ta là anh em, phải yêu thương lẫn nhau đó.”

Chủ Công khó hiểu a một tiếng, lại thấy chú mập hàng xóm nói xong thì bước qua chỗ Dung Kiều Mộc, tay còn chưa bắt đã xoa đầu cậu trước, “Bé ngoan à, nhờ em cả đấy.”

Dung Kiều Mộc khó hiểu nhìn Thập Lục, Thập Lục vỗ vai cậu thật mạnh, “Nhờ em đó!”

Cho tới khi cả đám thần kinh không bình thường SSS bắt tay xong rời đi, Bạch Tịch mới nhịn không được nói, “Đầu óc đội bên đó bị lính đập cho hỏng hết rồi hay sao mà chứ lèm bà lèm bèm vậy?”

Chủ Công kéo Dung Kiều Mộc sang giúp cậu chỉnh lại đầu tóc lộn xộn, đáp, “Lèm bà lèm bèm thì thôi đi, còn thích động tay động chân nữa chứ, cơ mà từ khi nào chúng ta thành anh em với bên đó vậy?”

Dung Kiều Mộc rất muốn nói với Chủ Công, chẳng những là anh em mà còn là anh em ruột nữa kìa, ngạc nhiên chưa! bất ngờ chưa!

—–

Có thể chứng kiến một trận đấu với diễn biến giằng co kịch tính thế này, ba bình luận viên Bách Xuyên, Lưu Thương và Thanh Đường cũng không khỏi kích động. Trong lúc đội viên hai đội bắt tay nhau, ba bình luận viên rất chuyên nghiệp đánh giá sơ lược về biểu hiện của từng người trong trận đấu. Mà ngay khi Dung Liêu Lượng bắt tay với Văn Hạo Du rồi cười đùa trò chuyện, Lưu Thương lại gây chuyện hô, “Đạo diễn mau quay đặc tả cảnh này đi, trận chiến mở màn của giải LPL mùa xuân, kỳ phùng địch thủ Du – Lượng một nụ cười xóa hận thù, đây quả thực chính là chính chủ đá bay fanfic đó, các fan CP đâu, ra gặm đường đi nào!”

Thanh Đường sửa lại, “Lưu Thương anh thật đi sau thời đại, CP Du Lượng BE rồi, đây là thời đại của Du Kiều!”

Bách Xuyên mở miệng cắt ngang hai đồng nghiệp đưa miệng đi xa quá, “Đang phát sóng trực tiếp đó, hai người tự trọng chút được không.”

Lưu Thương không biết xấu hổ ra vẻ vô tội, “Tôi đang nói về cục diện LPL cơ mà, anh suy nghĩ cái gì vậy! Bách Xuyên anh phải tự kiểm điểm bản thân thôi, trong đầu toàn nghĩ bậy bạ không.”

Thanh Đường ngồi cạnh điên cuồng gật đầu.

Bách Xuyên ra vẻ mấy người đông mấy người thắng, tiếp tục nói, “Có điều nhắc tới Chủ Công với Tiểu Kiều khiến tôi rất cảm động đó, mọi người có để ý không, lúc bắt tay xong Tiểu Kiều thu dọn thiết bị trên bàn mình, Chủ Công đứng bên cạnh chờ cậu ấy, sau đó cả hai mới sóng vai rời đi. Cảnh tượng này làm tôi bỗng nhớ tới hình ảnh của Phong Phồn và Kiều Mục năm xưa.”

Thanh Đường phụ họa, “Thật sự rất giống, một thời thanh xuân của tôi đó.”

Lưu Thương cười hỏi, “Nếu Chủ Công và Tiểu Kiều giống anh Phồn và đội trưởng Kiều, vậy Bạch Tịch có giống anh năm đó không?”

Bách Xuyên ra vẻ ghét bỏ, “Giống chỗ nào, năm đó tôi không có lấy cái ID phản xã hội để làm khổ bình luận viên nhé. Bình luận viên LPL rốt cuộc làm sai chuyện gì mà phải chịu đắng cay thế này chứ. Với lại tôi không dám xưng huynh gọi đệ với mid đâu, thế lực Tương gia sâu không lường được, trước sức mạnh đồng tiền thì không thể không cúi đầu.”

Lưu Thương: “Khi nào tôi cũng có cơ hội cúi đầu trước đồng tiền đây?”

Bách Xuyên: “Ngại quá, cựu đồng đội bá đạo tổng tài của tôi không dễ làm thân đâu, tất nhiên tôi là ngoại lệ. Được rồi toàn bộ số liệu thống kê của trận đấu vừa rồi đã có, chúng ta cùng nhìn qua nào.”

Thanh Đường: “Từ thống kê chúng ta có thể thấy được sát thương của hai chủ lực đội SSS là tương đương, cơ hồ không phân cao thấp. LeBlanc của Apple không hổ là tướng tủ, đâu chỉ nghịch meta mà nghịch thiên luôn rồi. Chúng ta chuyển sang chiến đội GG nào, ủa, một mình Chủ Công đánh ra tận 82k sát thương! Trận đấu này bất kể nhìn từ phương diện nào thì cũng xứng đáng là trận chiến kinh điển a.”

Lưu Thương nghiêng đầu hỏi Bách Xuyên, “Nếu tôi nhớ không lầm, LPL đã ba mùa giải rồi không có ai đánh ra quá 80k sát thương đúng không?”

Chuyên gia phân tích số liệu Bách Xuyên xác nhận, “Không sai, mùa giải trước tuyển thủ top Med của chiến đội POE Hàn Quốc cầm Rumble đánh được hơn 80k sát thương, còn phía LPL thì mãi từ trận chung kết giải mùa xuân năm kia giữa OB và SSS, Phong Phồn cầm chính tướng tủ của Lượng Thần là Ezreal đánh ra hơn 80k sát thương, thật mỉa mai a. Có điều tuyển thủ kỳ cựu chính là vậy, họ trải qua rất nhiều meta khác nhau, dù chơi tướng nào cũng có thể phát huy thuận lợi.”

Lưu Thương lục lại hồi ức nói, “Nếu tôi nhớ không lầm thì sau khi Phong Phồn dùng Ezreal kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lượng Thần xong liền tới lượt Lượng Thần bùng nổ, hai đội đánh đủ cả 5 trận BO5, cuối cùng cúp quán quân vẫn thuộc về SSS.”

Thanh Đường, “Theo thông lệ thì sau này chúng ta có thể gọi Chủ Công là Văn Bát Vạn rồi, cơ mà tôi cảm thấy Chủ Công cao lãnh nhất định không thích cái tên này đâu.”

Lưu Thương: “Không thích thì kệ cậu ấy, hai người có muốn đoán xem ai sẽ là MVP của trận này không? Tôi cảm thấy trận này thiên nhiều về phối hợp đoàn đội, ai đạt được MVP khá khó đoán.”

Thanh Đường đáp, “Đúng là rất khó chọn, tuy Lượng Thần phát huy rất tốt nhưng giai đoạn đầu liên tục bị chèn ép, số lần chết quá nhiều; Thập Lục cuối game cực kỳ trâu phát huy tác dụng lớn trong giao tranh, nhưng giai đoạn đầu game lại không đóng góp được nhiều; Nirvana bị Bạch Tịch chèn ép ở khu vực rừng cũng không phải là trạng thái tốt nhất; phong độ của Tiểu Nhị xem như ổn định, nhưng có vẻ phương diện bảo kê ADC có chút lực bất tòng tâm. Sau một loạt phân tích, tôi quyết định cho Apple một phiếu.”

Bách Xuyên nhìn Thanh Đường có chút cảm khái, “Mấy năm nay Thanh Đường đã trưởng thành rất nhiều, không còn là cô gái nhỏ ôm sổ tay vừa khóc lóc vừa làm phân tích sau trận đấu nữa rồi.”

“Ê!” Thanh Đường xù lông, “Anh đừng có nói bậy nha, nhất định là anh nằm mơ rồi, tuyệt đối không có chuyện đó.”

Lưu Thương bất mãn chen vào, “Đang bàn chuyện của MVP cơ mà, ai cho hai người giữa chừng rải cơm chó vậy, Liên minh có đồng ý không, khán giả có đồng ý không, kẻ bị ép nhét cơm chó như tôi có đồng ý không!”

Bách Xuyên cười nhìn Lưu Thương, “Muốn biết MVP là ai sao, MVP là lính đó.”

Lưu Thương: “Tôi không có lý do phản đối luôn……”

MVP của mỗi trận tranh tài ở LPL được quyết định dựa vào nhiều số liệu tổng hợp lại, như Bách Xuyên nhận xét mấy năm nay Thanh Đường xác thật tiến bộ rất nhiều, cái nhìn của cô với mỗi vị tướng và biểu hiện khi thi đấu đều rất rõ ràng. Thanh Đường đã đoán trúng MVP của trận này, chính là mid Apple của SSS, mà người tiếp nhận phỏng vấn sau trận đấu lại là đội trưởng Dung Liêu Lượng.

Sau khi MC phụ trách phỏng vấn Chân Thiến và Dung Liêu Lượng đã chuẩn bị xong, đạo diễn chuyển màn hình sang khu phỏng vấn. Chân Thiến vừa đẹp người giọng lại ngọt ngào nên rất được fan hoan nghênh, cô mỉm cười chào hỏi, “Hoan nghênh mọi người đến với phỏng vấn sau trận đấu, tôi là MC Chân Thiến, hôm nay chúng ta may mắn mời được Lượng Thần tham gia phỏng vấn, mời Lượng Thần chào hỏi với fan một tiếng nào.”

Chân Thiến mỉm cười nhìn Dung Liêu Lượng, Dung Liêu Lượng lăn lộn ở LPL nhiều năm sớm đã quen với tình huống này, anh trưng ra bộ dáng ôn nhuận như ngọc quen thuộc cười nói, “Chào mọi người, tôi là SSS ADC Dung Liêu Lượng.”

Khán giả phát ra một tràng hoan hô nồng nhiệt, Lượng Thần rất nể mặt fan vẫy vẫy tay với họ, kết quả là tiếng hoan hô càng vang dội hơn.

Đợi cho tiếng khán giả dịu lại, Chân Thiến mới tiếp tục nói, “Lượng Thần của chúng ta lúc nào cũng được yêu mến như vậy, tôi ngồi bên cạnh mà cũng khẩn trương luôn rồi này. Trước khi bắt đầu phỏng vấn tôi có một vấn đề riêng tư muốn hỏi Lượng Thần một chút, chính là lúc nãy Lượng Thần bắt tay với Chủ Công hai người vừa cười vừa nói chuyện gì vậy?”

Dung Liêu Lượng ôn hòa đáp, “Chúng tôi với GG là anh em mà, bình thường hay qua nhà nhau giao lưu tình cảm, lúc nãy cũng tùy tiện hàn huyên vài câu thôi.”

Trong phòng nghỉ có TV để các tuyển thủ cũng có thể theo dõi phát sóng trực tiếp, lúc này các đội viên GG đều đã vào tới phòng nghỉ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, nghe thấy Dung Liêu Lượng trả lời phỏng vấn, Bạch Tịch nhịn không được ồn ào, “Hồi nãy tôi đã muốn hỏi rồi, từ khi nào chúng ta trở thành anh em với đội ba con giun vậy, chúng ta đồng ý rồi à?”

Úy Lam cười nhạo Bạch Tịch, “Cậu bớt dát vàng lên mặt đi được không, đội ba con giun là ai? Là vương giả LPL đó, còn cậu là ai? Chỉ là chuột chạy qua đường thôi. Bây giờ người ta chủ động làm thân xưng huynh gọi đệ giúp cậu kéo hảo cảm giúp cậu tẩy trắng, cậu còn có mặt mũi nói ra câu không đồng ý à?”

Bạch Tịch gân cổ cãi, “Từ nhỏ tôi đã không chơi với con nhà người ta rồi, mất mặt!”

Tương Ngôn: “Ngu muốn chết.”

Bạch Mặc như thường lệ giúp anh trai đấu võ mồm với Tương Ngôn, “SSS hữu hảo với chúng ta nhất định là vì Choi Yoonhyun muốn chơi gay với anh, tôi thấy không phải họ muốn trở thành anh em với đội mình đâu, họ muốn thành thông gia thì có.”

Tương Ngôn: “Hai thằng con ngốc này có tư cách bắt bẻ cha kế sao?”

Bạch Tịch nhìn sang Văn Hạo Du cầu xin trưởng bối ra mặt, “Chủ Công anh lên tiếng cái coi, kình địch không đội trời chung muốn xưng huynh gọi đệ với anh kìa, anh nói anh có nhịn nổi không?”

Chủ Công lãnh đạm liếc xéo Bạch Tịch, bình tĩnh đáp, “Tôi thiếu AD bên đó một ân tình, nhịn được. Cậu nhịn không nổi thì cứ nghẹn chết đi.”

Úy Lam không một tiếng động nhích sát lại Kiều Mục, thấp giọng hỏi, “Tới giờ mà Chủ Công vẫn còn niềm tin vững chắc giúp em trai Lượng Thần chính là thiếu nợ Lượng Thần sao?”

Kiều Mục mặt không đổi sắc đáp, “Cậu ta vui là được.”