Trong cốt truyện gốc, Tống Thanh đã thay đổi vận mệnh của mình thông qua cuộc thi này.
Tống Thanh là con riêng của Tông thị, sau khi mẹ anh ta chết, anh ta mới được đón về nhà.
Trước Tống Thanh, Tống gia đã có một đại thiếu gia, sản nghiệp chính của nhà họ Tống luôn nghiêng về phía cậu con trai cả, Tống Thanh chỉ nhân vật ngoài lề.
Trong cốt truyện chính, Tống Thanh và bốn thành viên khác trong đội đã đại diện cho Hoa Quốc tham gia cuộc thi An Ninh Mạng Quốc Tế.
Trong cuộc thi An ninh Mạng Quốc Tế lần này, Tống Thanh đã thể hiện rất tốt, được bổ nhiệm làm đội trưởng vào thời điểm quan trọng nhất, anh ta đã đánh bại hoàn toàn các tuyển thủ của đội M Quốc và giành chức vô địch chung cuộc.
Tống Thanh một trận thành danh.
Tài nguyên sau lưng anh ta nhanh chóng được mở rộng, sản nghiệp của Tống gia cũng bắt đầu nghiêng về phía anh ta. Từ đó trở đi mở ra con đường đi đến đỉnh cao của cuộc đời.
Thời gian đăng ký cuộc thi An Ninh Mạng Quốc Gia là tháng ba, nay đã là tháng năm. Tang Cửu Trì sớm đã bỏ lỡ thời gian đăng ký, mà người duy nhất có quyền giới thiệu phá lệ này chính là vị Đới Lạc Lâm trước mặt hắn.
Đới thị là gia tộc tài phiệt luôn ủng hộ sự nghiệp an ninh mạng của quốc gia. Mỗi kỳ thi đấu, Đới gia đều quyên góp vô điều kiện, vì để cảm ơn Đới gia nên ban tổ chức đã trao cho họ quyền giới thiệu tuyển thủ đặc biệt.
Hiện tại hắn đang muốn chính là cái “quyền giới thiệu đặc biệt này” của Đới Lạc Lâm.
Đới Lạc Lâm là doanh nhân, hơn nữa còn là doanh nhân thành đạt, y biết làm thế nào để tối đa hóa lợi ích cho mình nhất.
Một vị trí tuyển thủ trong cuộc thi quốc gia và một công nghệ hoàn toàn mới mang lại lợi ích khổng lồ. Y đương nhiên biết chọn thế nào?
Lòng người khó đoán, nhưng lòng người cũng dễ đoán vô cùng.
Ngay khi Tang Cửu Trì vô cùng tự tin đợi đối phương gật đầu, thì Đới Lạc Lâm cau mày nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, sau đó liếc qua đồng hồ đeo tay.
Tiếp theo, Tang Cửu Trì nghe thấy Đới Lạc Lâm nói một câu: “Cũng không còn sớm nữa, chắc cậu vẫn chưa ăn tối? Chuyện này chúng ta vừa ăn vừa nói, cậu muốn ăn gì? Có dị ứng gì không? Tôi biết một nhà hàng rất ngon, cậu có muốn thử không?”
Tang Cửu Trì: “...”
Dị ứng?
Xin lỗi, tôi không ăn.
F001 đang giả chết lập tức đứng lên: [Ký chủ, mau đồng ý đi! Không thể vì một bữa ăn mà làm hỏng âm mưu quỷ kế của ngài được.]
Tang Cửu Trì: ... Âm mưu quỷ kế là cái quái gì? Của ta đây gọi là chiến lược!
…
Phòng VIP6, tầng 2, nhà hàng Trung Hoa.
“Thử cái này đi.” Đới Lạc Lâm đẩy một cái bát nhỏ tinh xảo đến trước mặt Tang Cửu Trì, rồi nhìn chằm chằm Tang Cửu Trì không chớp mắt.
Tang Cửu Trì nhìn chiếc bát nhỏ màu hồng nhạt sền sệt trước mặt mà nhíu mày như gặp phải đại địch. Nước súp toát lên hương vị tinh tế và tao nhã, màu sắc như hoa đào đầu xuân, điểm xuyết một vài chiếc lá trà mỏng.
Đới Lạc Lâm căng thẳng nhìn Tang Cửu Trì: “Đây là món điểm tâm nổi tiếng của nhà hàng này, tên là ‘Sắc Đào Khắp Vườn’, nó được làm từ cánh hoa đào và trái đào mọng nước, cậu không hợp khẩu vị sao?”
Tang Cửu Trì lắc đầu, nhưng khi ngửi thấy mùi này, hắn không cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt thất vọng của Đới Lạc Lâm đột nhiên sáng lên, “Vậy cậu muốn thử không? Thử một miếng nhé.”
Ngữ khí của Đới Lạc Lâm quá chân thành, Tang Cửu Trì sững sờ trong hai giây, khi hắn định thần lại, hắn mới phát hiện ra món ăn đã được đưa vào miệng mình bằng một chiếc thìa nhỏ.
Ánh mắt Đới Lạc Lâm tràn đầy mong đợi: “Vị thế nào?”
Vị ngọt kèm vị chua đặc trưng của cùi trái cây, không có mùi tanh như hắn nghĩ, ăn xong lại có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.
Tang Cửu Trì khẽ mở mắt, giống như vừa phát hiện một thế giới mới.
Hắn lại dùng thìa múc một miếng nữa nhét vào trong miệng, hương thơm nhàn nhạt trước đó lại khuếch đại lên một chút. Mùi vị ấy truyền đến thần kinh rồi lan tỏa khắp cơ thể.
Tang Cửu Trì một tay cầm thìa, một tay che gò má trắng nõn mịn màng mà yên lặng cảm thán một câu.
Thật ngon.
Đới Lạc Lâm nhìn biểu cảm của Tang Cửu Trì liền biết được đáp án mình mong muốn. Y lại đẩy một đĩa thức ăn khác đến trước mặt Tang Cửu Trì, “Thử món này đi, món này cũng rất ngon. Đây là ‘Cá Dạo Hồ Sen’, được làm từ thịt cá và hoa sen.”
Tang Cửu Trì đã không còn cự tuyệt như lúc trước, hắn ngửi vị, lần này là hương hoa sen thoang thoảng. Phần ăn cũng rất ít, trên đĩa bày theo hình hoa sen trông tinh tế và ngon mắt.
Dưới sự mong đợi của Đới Lạc Lâm, Tang Cửu Trì lại thử một miếng.
Ngay khi cho vào miệng, hương vị mềm mại, tinh tế ngay lập tức chinh phục vị giác. Mùi thơm của thịt và hoa quyện trong miệng khiến dư vị kéo dài vô tận.
Lúc này, Tang Cửu Trì không cần Đới Lạc Lâm thúc giục liền đút một cánh hoa vào trong miệng.
Quả nhiên rất ngon.
Đới Lạc Lâm cuối cùng cũng trút bỏ được lo lắng, y từ từ thả lỏng cơ thể, “Đây cũng là món nổi tiếng của nhà hàng, tên là ‘Tiệc Bách Hoa’, hương vị rất tuyệt. Tôi cũng không biết cậu thích ăn gì, nếu thấy ngon, lần sau chúng ta sẽ quay lại.”
Tang Cửu Trì cao hứng gật đầu, sau đó cầm lấy đĩa thức ăn hình hoa mẫu đơn trên tay, “Được, lần sau thử loại khác đi. Cái này tên là gì?”
Nghe thấy Tang Cửu Trì nói đến “lần sau”, trái tim Đới Lạc Lâm lại lỡ một nhịp, “Món này là ‘Quốc Sắc Thiên Hương’, làm bằng hoa mẫu đơn và thịt bò.”
Tang Cửu Trì gắp một miếng nhét vào miệng, vị thịt béo ngậy lập tức khiến hắn híp mắt hưởng thụ, “Đừng chỉ nhìn tôi, anh cũng ăn đi.”
Trong nụ cười của Tang Cửu Trì, Đới Lạc Lâm cầm lấy đôi đũa, rất nhanh liền thưởng thức món ăn.
Bữa này Tang Cửu Trì ăn rất vui vẻ, nhưng chính sự vẫn không thể quên: “Đới tổng, chuyện trước đó tôi đề nghị, anh thấy thế nào?”
Đới Lạc Lâm lại đẩy một món khác đến trước mặt Tang Cửu Trì, “Ăn xong bữa này, ngày mai tôi sẽ nói với ban tổ chức cuộc thi.”
Ăn?
Tang Cửu Trì gắp món ăn, dùng đũa nhét vào miệng, cảm nhận sung sướиɠ khi thưởng thức mỹ vị.
Ăn chính là thưởng thức, đúng không? Vậy có gì khó?
Hai người đang thưởng thức bữa ăn thì cửa phòng riêng của họ đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tang Cửu Trì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đứng ngoài cửa.
Nhìn rõ mặt người này, Tang Cửu Trì liền cau mày.
Người phục vụ phía sau thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, ngài đi nhầm phòng rồi, của ngài là phòng VIP9, còn đây là phòng VIP6.”
Người đàn ông có lẽ không ngờ rằng bên trong có người, vì vậy anh ta rõ ràng đã sửng sốt.
Nhưng khi ánh mắt của người đàn ông quét qua căn phòng, thì liền dừng lại trên người Tang Cửu Trì, đôi mắt lười biếng của anh ta bỗng sáng lên, “Tang Cửu Trì!”
Anh ta không chút kiêng dè mà nhìn chằm chằm vào Tang Cửu Trì, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trên mặt là nét hưng phấn của thợ săn khi thấy con mồi, “Là anh?”
Lần cuối cùng anh ta nhìn thấy Tang Cửu Trì là lúc đối phương bị dày vò không ra hình người.
Nhưng hiện giờ khuôn mặt hắn lại rạng rỡ tươi sáng, thậm chí còn xinh đẹp quyến rũ hơn trước.
Đúng là một sức sống ngoan cường, rất tuyệt, anh ta lại có thể tiếp tục hành hạ rồi.
Tang Cửu Trì híp mắt, “Đã lâu không gặp, Tống Thanh.”
“Tống Thanh, anh đang làm gì vậy, họ đang đợi... Tang, Tang Cửu Trì? Sao anh lại ở đây?” Một thanh niên ăn mặc tinh xảo vừa đi vào vừa nói.
Cậu ta nói được một nửa thì trợn tròn hai mắt khi thấy Tang Cửu Trì.
Ngũ quan của thanh niên này thanh lãnh, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng giả vờ nho nhã, nhìn qua khoảng hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi. Cậu ta mặc một bộ vest trắng tinh, trên cổ thắt một chiếc nơ, trên chiếc nơ mơ hồ có thể nhìn thấy một dấu đỏ.
Đây không phải Chu Lễ Xuyên thì là ai?
Ha, đúng là oan gia ngõ hẹp, một lần gặp cả hai.
Cứ đợi đó, sớm muộn thì các người sẽ xuống âm phủ mà gặp nhau dưới cầu Nại Hà thôi.