Mỗi Lần Thiết Lập Tính Cách Đều Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 7: Thiên tài công nghệ bị hãm hại 7

Tang Cửu Trì nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Không hổ danh là đại boss phản diện, Đới Lạc Lâm nhanh chóng tìm ra điểm quan trọng nhất.

Tang Cửu Trì: “Đương nhiên không phải thật sự chỉ là một chuỗi code. So với bảng mã code hai chiều cấp thấp, code bốn chiều chắc chắn sẽ cao cấp hơn.”

Tang Cửu Trì nhanh chóng gõ bàn phím vài cái, giao diện trên màn hình máy tính biến mất, rồi quay lại chuỗi code giống như ký tự bị cắt xén lúc trước.

“Mỗi ký tự trong đây đều được tôi định nghĩ lại theo code bốn chiều. Sau đó cần phải định nghĩa lại logic kết hợp các ký tự xong mới có thể thực hiện thuật toán nén. Đây là hình dạng ban đầu của nó.” Tang Cửu Trì vừa nói, vừa nhấn vào màn hình cảm kính trên máy tính.

Vừa rồi chỉ là một chuỗi code cắt xén, hiện đã trên màn hình là vô số mạng lưới lập thể đa diện ba chiều uốn lượn.

Tại mỗi vị trí các mạng lưới giao nhau sẽ có một chuỗi code.

Các chuỗi code lần lượt liên kết với nhau, nhìn có vẻ không theo quy tắc, nhưng lại tuân theo quỹ đạo nhất định để đạt được độ cong hoàn hảo cuối cùng.

Đới Lạc Lâm tham lam nhìn ngắm những ký tự nhảy nhót trên màn hình, một lúc lâu sau cũng không thể dời mắt đi.

Quá tuyệt vời, đây chính là code bốn chiều của Tang Cửu Trì!

Công ty công nghệ X tố cáo Tang Cửu Trì ăn cắp công nghệ cốt lõi của tường lửa phía họ, nhưng một con cá voi khổng lồ thì làm sao lại giành miếng mồi với đám tôm tép? Bên trong nhất định có nội tình gì đó?

Tang Cửu Trì: “Bởi vì nó đã được nén, nên dung lượng chuỗi code này chỉ cần vài chục KB (Kilobyte) là được, thậm chí chỉ cần vài KB. Yêu cầu đối với cấu hình chịu tải không thể nói là cực thấp, nhưng căn bản có thể giải quyết được vấn đề chip. Mà một khi code bốn chiều được mở rộng, nó sẽ có lợi cho nhiều lĩnh vực, chẳng hạn như y tế, trí tuệ nhân tạo, hàng không...”

“Tôi rất vui khi dạy công nghệ này cho đồng bào và người đồng hành của mình. Với công nghệ code bốn chiều này, chúng ta sẽ không còn bị người khác kiểm soát nữa. Chúng ta cùng hướng về thời đại không chip. Để xem họ bán chip của mình cho ai và xem họ muốn thống trị ai?!”

Trên mặt Tang Cửu Trì lộ ra vẻ kiên định, giọng nói dịu dàng của hắn lại mang theo sức mạnh vang dội.

Khi nói, cả người như toát ra ánh sáng chói mắt.

Tang Cửu Trì đột nhiên thốt ra những lời viển vông, nhưng Đới Lạc Lâm không thấy nực cười chút nào, ngược lại, y nghe ra được sứ mệnh nặng nề trong đó.

Ảo tưởng không nực cười, chỉ có ảo tưởng mới có ước mơ và động lực.

Khi bị đàn áp, có bao nhiêu người ảo tưởng một ngày nào đó mình sẽ thoát khỏi gông cùm tủi nhục đang đè nặng, thẳng lưng chống trả quyết liệt lũ linh cẩu, chó rừng đáng ghét kia?

Thời đại không chip, đúng là một ảo tượng vừa đẹp đẽ vừa thần bí.

Y thật sự được Tang Cửu Trì truyền cảm hứng, cũng bắt đầu chìm vào ảo tưởng kỳ diệu này của hắn.

Hơn nữa Tang Cửu Trì vừa rồi nói gì ý nhỉ? Hắn nói sẽ dạy công nghệ này cho người khác?

Sự ra đời của một công nghệ mới cô đọng những nỗ lực miệt mài của những người sáng lập.

Nhiều người lập tức nghĩ đến vấn đề độc quyền, nhưng Tang Cửu Trì lại muốn chia sẻ công nghệ này trong thời gian sớm nhất.

Đới Lạc Lâm nhìn Tang Cửu Trì liền phát hiện Tang Cửu Trì cũng đang nhìn mình.

Đôi mắt sáng ngời chói lọi ấy ẩn chứa sự quyết tâm và điên cuồng, khiến những vì sao trên bầu trời bao la cũng lập tức bị lu mờ.

Trái tim Đới Lạc Lâm lỡ mất nửa nhịp, trong giây lát y gần như mất đi lý trí.

Y không bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, y đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp và quyến rũ.

Tuy những người này không đẹp bằng Tang Cửu Trì cũng đã được xem là cực phẩm rồi. Nhưng những mỹ nhân này dán lại gần, y chỉ cảm thấy chán ghét, chẳng có chút hấp dẫn nào.

Nhưng hiện tại y bị thu hút bởi sự quyến rũ có một không ai của Tang Cửu Trì, sức hấp dẫn đó không nằm ở vẻ đẹp ngoại hình mà là sự thuần khiết trong tâm hồn, là một người sẽ không tiếc bất cứ điều gì vì sự nghiệp khoa học và công nghệ của đất nước.

Thình thịch, thình thịch.

L*иg ngực lạnh giá bao lâu nay bỗng truyền đến thanh âm cao vυ't. Nó giống như tiếng chuông gõ mạnh vào cánh cửa trái tim rỉ sét của y.

Đới Lạc Lâm cảm thấy hốc mắt mình hơi sưng lên, y hít sâu một hơi, cố gắng hết sức kiềm chế du͙© vọиɠ ôm lấy trái tim đang đập loạn của mình.

Tang Cửu Trì phát hiện hành vi kỳ lạ của Đới Lạc Lâm còn tưởng rằng đối phương bị mình làm cảm động sắp khóc, “Vấn đề trước mắt đã được giải quyết, phần còn lại là câu chuyện phát triển lâu dài. Hãy để những người thông minh nhất tìm hiểu trước, những người còn lại nếu một năm không học được thì hai năm, hai năm vẫn không được thì bốn năm, tóm lại sẽ có ngày học được. Nếu thật sự không được nữa thì bồi dưỡng từ nhỏ, thiếu niên là sức mạnh đất nước. Cuối cùng, mã code sẽ không thể chỉ nằm trong tay của mấy người được.”

Trái tim Đới Lạc Lâm vẫn đập điên loạn, nhưng y thực sự nghiêm túc đến vấn đề giảng dạy công nghệ này thế nào?

Giọng nói của Tang Cửu Trì từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng, giống như chỉ đơn giản nói “thời tiết hôm nay thật đẹp”.

Những mỗi lời nói của hắn đối với Đới Lạc Lâm lại giống như tia nắng ấm áp, tranh nhau chen vào cánh cửa trái tim rỉ sét vừa được đẩy ra, lấp đầy tâm nhĩ trống rỗng của y, khiến trái tim từng lạnh giá của y lập tức ấm áp trở lại.

Tang Cửu Trì nói xong thì dừng lại một chút, sau đó ngại ngùng xoa mũi: “Hình như nói xa rồi, lần này tôi đến đây là vì tường lửa, không biết Đới tổng có hài lòng không?”

Đới Lạc Lâm hiện giờ ngoài gật đầu ra thì không biết làm gì hết: “Không chỉ tường lửa, mà ngay cả ý tưởng thời đại không chip và mở rộng mã code bốn chiều của cậu tôi đều rất thích, tôi nguyện dốc hết sức mình để hỗ trợ!”

Nâng cấp tường lửa, mã code bốn chiều và thời đại không chip.

Bất cứ ý tưởng nào, chỉ cần nói ra thôi cũng đều bị xem là kẻ mất trí, nhưng y sẵn sàng điên cùng hắn một lần.

Thua thì chỉ tổn thất của Đới thị, nhưng nếu thắng thì khiến quốc gia thành công khắp thế giới.

Y nguyện ý lấy Đợi thị ra đánh cuộc một lần.

Thua sẽ tính cho y.

Còn thắng sẽ là cả thế giới.

Đã bao nhiêu năm rồi y không có loại cảm xúc muốn làm gì thì làm, bất chấp tất cả này?

Nhờ chàng trai trẻ đẹp trai trước mặt, y đã cho phép mình tìm lại lý tưởng ban đầu và thắp sáng niềm tin cho chính mình.

Tang Cửu Trì sửng sốt một chút, “Thời đại không chip và code bốn chiều hiện tại chỉ là ý tưởng, nhưng cảm ơn anh đã hỗ trợ. Tương lai nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”

Tang Cửu Trì dừng một lúc, “Ngoài ra tôi còn có một yêu cầu không hay lắm.”

Đới Lạc Lâm: “Xin cứ nói.”

Tang Cửu Trì: “Tôi muốn anh giới thiệu tôi tham gia Cuộc thi An Ninh Mạng Quốc Gia. Nếu anh sẵn lòng, tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ trong tương lai.”

Cuộc thi An Ninh Mạng Quốc Gia bốn năm tổ chức một lần. Sau trận chung kết sẽ chọn ra năm tuyển thủ để đại diện cho Hoa Quốc tham gia cuộc thi An ninh Mạng Quốc Tế. Đây là một cuộc thi quốc tế rất quan trọng trong lĩnh vực này.

Đại diện cho quốc gia đi thi là tâm nguyện của nguyên chủ.

Nếu hắn đã chiếm giữ cơ thể của nguyên chủ, vậy hắn sẽ thay nguyên chủ viết ba chữ “Tang Cửu Trì” lên đấu trường quốc tế này.