Tang Cửu Trì nhướng đôi lông mày xinh đẹp, “Đương nhiên, hiện tại mới được bao nhiêu chứ. Nhưng sau khi nó đạt cấp tối đa sẽ thế nào thì tôi không rõ. Phải đợi tôi luyện nó đến cấp tối đa đã. Cho nên anh mau bảo những người bạn hacker của anh vào chăm sóc nó đi.”
Đới Lạc Lâm không thể nhịn cười, hì hục cả ngày, tất cả các cao thủ hacker bọn họ hóa ra chỉ là công cụ hình người cho tường lửa tích lũy kinh nghiệm.
Cái này biết đi tìm ai lý luận đây?
Nếu chuyện này mà nói cho những người kia, chắc hẳn họ sẽ đập đầu vào máy tính mất.
Tang Cửu Trì: “Đợi nó đạt cấp tối đa xong có thể chính thức đưa vào sử dụng. Đương nhiên, nếu có người yêu thích máy tính muốn mua bản ban đầu thì tôi cũng có thể bán cho họ Mạng Nhện Khổng Lồ bản nguyên thủy nhất.”
Đới Lạc Lâm suy nghĩ một lúc thì phát hiện ra vấn đề: “Vừa rồi có nhiều thông tin hacker như vậy thì yêu cầu đối với bộ xử lý chắc hẳn rất cao? Cần cấu hình và chip thế nào?”
Vừa nói, tâm trạng vui vẻ của y cũng dần bình tĩnh lại, thậm chí có chút muộn phiền.
Hoa Quốc đã phát triển nhanh chóng về khoa học và công nghệ trong những năm gần đây, nhưng vẫn còn thua xa các quốc gia khác về chip.
Chứng kiến
sự phát triển nhanh chóng của nền kinh tế và ngành công nghiệp điện tử mới nổi của Hoa Quốc, M Quốc bất ngờ đơn phương xé bỏ hiệp định thương mại hai bên cùng có lợi và hạn chế các quốc gia khác xuất khẩu chip sang Hoa Quốc.
Chip cao cấp là cốt lõi không thể thiếu của ngành điện tử công nghệ cao, Hoa Quốc ngay lập tức bị kìm hãm đà phát triển và rơi vào tình thế khó tìm chip.
Không chỉ vậy, M Quốc còn thống nhất với một nhóm các quốc gia cấm bán máy in thạch bản cho Hoa Quốc, đồng thời tìm mọi cách ngăn cản Hoa Quốc tự phát triển chip cao cấp.
Tường lửa của Tang Cửu Trì rất mạnh, nhưng công nghệ không thể hiện thực hóa được thì cũng chỉ là lâu đài trên không.
Hiện tại nó có thể sống được ba ngày, nhưng ba mươi ngày? Ba tháng? Ba năm thì sao?
Để hỗ trợ được khối lượng tính toán khổng lồ như vậy, điều kiện khách quan quá khắc nghiệt.
Họ không có chip đủ tinh vi để hỗ trợ công nghệ này và ngay cả khi có, thì chúng cũng ở nước ngoài.
Nhưng xin thứ lỗi cho sự ích kỷ của y, vì những người nước ngoài đó đã tẩy chay Hoa Quốc, y đã không tin tưởng họ từ lâu rồi.
Không cùng một dân tộc, trái tim cũng khác biệt.
Y thà không để công nghệ tường lửa này ra đời, chứ không muốn bán rẻ công nghệ cho một nhóm linh cẩu tham lam nước ngoài kia.
Tang Cửu Trì giơ một ngón tay lên, “Một chuỗi code là đủ.”
Đới Lạc Lâm không nhịn được cười, “Một chuỗi code? Đừng đùa, một chuỗi code thì thậm chí cả một sợi tơ nhện cũng không viết ra được.”
Tang Cửu Trì lắc đầu, “Đới Lạc Lâm, anh nghĩ một quả cầu ba chiều sẽ trông như thế nào trong mắt các sinh vật hai chiều?”
Đới Lạc Lâm sửng sốt, y không biết tại sao Tang Cửu Trì đột nhiên lại hỏi y câu này, nhưng y vẫn kiên nhẫn trả lời: “Trong mắt sinh vật hai chiều, tất cả mọi thứ đều là một chiều và hai chiều. Một chiều là một đường, hai chiều là một mặt.”
“Trong mắt sinh vật không gian cấp cao chỉ cần lướt qua có thể thấy rõ được bản chất của không gian cấp thấp. Nhưng khi một quả cầu ba chiều xuất hiện trước mặt sinh vật trong không gian hai chiều thì chỉ là một điểm từ từ phóng to thành một mặt tròn, cuối cùng thu nhỏ thành một điểm. Cái họ nhìn thấy là sự thay đổi của bề mặt điểm, nhưng họ không biết cấu trúc cụ thể của quả cầu đó như thế nào?”
Tang Cửu Trì gật đầu, “Đúng vật, trong mắt sinh vật không gian hai chiều, vật thể ba chiều có to đến đâu thì cũng chỉ là một điểm. Vậy trong mắt sinh vật ba chiều, vật thể bốn chiều sẽ thế nào? Cùng lý thuyết trên, vật thể bốn chiều có vô hạn thế nào cũng chỉ là một điểm trong mắt sinh vật ba chiều.”
Tang Cửu Trì mở máy tính, bật một đoạn chương trình đang chạy và gõ một đoạn code khó hiểu cho Đới Lạc Lâm xem, sau đó nhẹ nhàng ấn Enter, hình ảnh mạng lưới hình cầu ba chiều lập tức xuất hiện trên màn hình.
Tang Cửu Trì chỉ vào các ô lưới hình cầu trên màn hình, “Cho nên tôi đã nghiên cứu ra một thuật toán bốn chiều. Cái anh thấy chỉ là một chuỗi code, nhưng sau chuỗi code này là một đại dương rộng lớn.”
Hai tay Đới Lạc Lâm đã run lên, ánh mắt y nhìn thanh niên trước mặt không thể tin nổi, “Thuật toán bốn chiều?!”
Hiện tại họ sử dụng vẫn chỉ là bảng code hai chiều.
Đã hàng trăm năm kể từ khi mã code ra đời, vô số nhà khoa học đã dành cả cuộc đời của họ để nghiên cứu nhưng vẫn không nhìn thấy dù chỉ là một góc của thế giới code ba chiều, chứ đừng nói là bốn chiều.
Nhưng bây giờ Tang Cửu Trì đang nói với y rằng, cái hắn dùng là thuật toán code bốn chiều, cũng chính là nói, hắn đã trực tiếp bỏ qua code ba chiều để tiến vào thế giới bốn chiều!
Cái Tang Cửu Trì đột phá không phải là một chiều, mà là hai chiều!
Đới Lạc Lâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Đích thực vật thể bốn chiều chỉ là một điểm trong một số hoàn cảnh nhất định của không gian ba chiều, nhưng không có nghĩa là một phần không hiển thị kia sẽ biến mất. Sinh vật hai chiều chỉ có thể nhìn thấy một điểm của quả cầu, nhưng nơi họ không nhìn thấy là một thực thể khổng lồ. Trên nguyên lý này, sự tồn tại của sinh vật bốn chiều đương nhiên phải lớn hơn sinh vật ba chiều mới đúng. Vậy một chuỗi code thật sự có thể giải quyết vấn đề không?”
Chú thích về kiến thức không gian nhiều chiều:
1. Các chiều không gian: Dù có bao nhiêu chiều thì thực chất đây cũng đều là vấn đề không gian toán học. Một chiều: từ một điểm chỉ vẽ được một đường. Hai chiều: là từ một điểm có thể vẽ hai đường vuông góc tạo nên một mặt phẳng. Ba chiều: từ một điểm có thể vẽ được ba đường vuông góc, đó chính là không gian ba chiều trong cuộc sống của chúng ta. Tương tự như vậy, bốn chiều có thể tạo ra bốn đường vuông góc với nhau, năm chiều có thể tạo ra năm đường vuông góc với nhau, v.v…
2. Các chiều thời gian và không gian (gọi tắt là thời không): Các chiều không gian chỉ là một khái niệm về không gian. Nhưng tại sao khi người ta nghĩ đến bốn chiều thì không tự chủ được mà liên tưởng đến không gian ba chiều cộng với một trục thời gian? Trên thực tế, điều chúng ta đang nói ở đây là thời không bốn chiều, không phải là khái niệm giống như không gian.
Nó lần đầu tiên được đề xuất bởi nhà toán học người Đức Hermann Minkowski, và Einstein cũng đã đề cập đến khái niệm "thời không bốn chiều" trong "Thuyết tương đối rộng" và "Thuyết tương đối hẹp".
Theo phép suy diễn vô hạn, chiều thời gian và không gian có thể kéo dài đến khoảng chiều thứ mười đến chiều thứ mười một (vũ trụ bao gồm ba chiều không gian và một chiều thời gian, cộng với sáu chiều không gian nhỏ).
Thời không bốn chiều: Bạn có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai của mình từ một điểm tọa độ.
Thời không năm chiều: Dưới cùng một tọa độ, bạn có thể du hành giữa các vũ trụ song song.
Thời không sáu chiều: Trên cơ sở năm chiều, bạn có thể tự do đi lại mà không bị ràng buộc về thời gian.
Thời không bảy chiều: Không còn bị giới hạn bởi tọa độ, việc di chuyển giữa các vũ trụ song song được thực hiện.
Thời không tám chiều: Trên cơ sở bảy chiều, bất kỳ chuyến du hành nào cũng có thể được hoàn thành mà không bị giới hạn về tọa độ hoặc thời gian.
Thời không chín chiều: Bạn có thể hiểu ý nghĩa thực sự của sự hình thành vũ trụ và thậm chí làm bất cứ điều gì.
Thời không mười chiều: với tất cả những điều trên, giới hạn của chiều thời không là hư vô.
***
Trong tiểu thuyết, tác giả đã nhiều lần đề cập rằng Tang Cửu Chỉ là thiên ma sinh ra trong hỗn loạn và lớn lên trong hư vô. (Nếu bạn không đọc bối cảnh kiến thức này, bạn có thể không hiểu được ý của tác giả lắm.)
Hắn là thực thể thông minh có cấp bậc cao nhất, vì vậy những thứ trong thế giới cấp thấp này đối với hắn chỉ là tầm thường, vì vậy hắn tìm hiểu sách và sau đó suy luận để tạo ra mã code đa chiều.