Khi thân ảnh kia đã vào thang máy, Lưu Quan vẫn đứng ngốc lăng nhìn chằm chằm chỗ hai người vừa đứng, người đi một lúc rồi hắn mới bừng tỉnh quay lại hỏi trợ lý phía sau:
- Trần Nam, kia có phải Cố Diệp, tôi có nhìn lầm hay không?
Trần Nam đẩy gọng kính cung kính trả lời:
- Lưu tổng, nếu tôi không nhầm thì đó đúng là Cố tổng, có điều hình tượng hơi khác, tôi không chắc lắm, chưa nhìn thấy Cố tổng tâm cao khí ngạo biết xin lỗi người mà cậu ta không thích, cũng chưa nhìn thấy Cố tổng cấm dục có tiếng ăn mặc cố tình dụ hoặc như thế, giống như… giống như đây là lần đầu tiên vậy!
Đúng vậy, không phải bản thân mình bị hỏng não mới xuất hiện suy nghĩ đó trong đầu, mà sự thật ai cũng sẽ như vậy khi nhìn thấy Cố Diệp trong tình trạng như vậy! Rõ ràng lúc đến đây, tâm tình thật nóng nảy, nếu Cố Diệp dám làm điều đó với An Thiên Húc, hắn phải đánh anh ta một trận rồi quyết sống mái cho anh ta không vực dậy nổi, cút khỏi giới hào môn, không có tư cách ở bên An Thiên Húc nữa! Thế mà vừa nãy gặp qua, hắn không đánh, không chửi mắng thì thôi, cớ gì lại đỡ lấy tình địch luôn đối đầu mình chứ? Cái tay tùy tiện này, thật đúng không nghe lời, để người chạy mất rồi thì giờ tính sao đây? Cơn tà hỏa trong người bỗng rút sạch không giống trong tưởng tượng, Lưu Quan điều chỉnh lại cảm xúc, loại bỏ những suy nghĩ vớ vẩn mới nãy xuất hiện, giọng nói lạnh băng hỏi trợ lý:
- Phòng bao nhiêu?
- Dạ! Phòng số 2669 phía bên kia ạ!
- Ha! Lại còn 69, cái tên ngụy công tử, đặt phòng số cũng chẳng đứng đắn gì, ra vẻ đạo mạo!
Trợ lý Trần nghẹn lại không dám lên tiếng “Lưu tổng hôm nay sao vậy, nãy còn nóng nảy như muốn gϊếŧ người giờ biết số phòng rồi còn không vội qua mau đi, lại còn đứng đó nhìn thang máy lẩm bẩm cà kịa tình địch của mình nữa.” Trần Nam rất ra dáng trợ lý cung kính dẫn đường nói với Lưu Quan:
- Lưu tổng, mời ngài qua bên này!
Lưu Quan xoay người đi theo trợ lý bước đến trước cửa phòng 2669 ra hiệu cho người đứng bên ngoài một mình hắn mở cửa bước vào trong rồi đóng cửa lại!
Bước vào Lưu Quan thấy An Thiên Húc đang ngồi tựa lưng lên tường, mảng chăn đắp hờ hai chân, ba cúc áo vẫn được mở, ánh mắt Lưu Quan nhẹ nhàng đánh giá xung quanh “Trên người không có dấu hôn hoan ái, xung quanh chăn nệm có vẻ hơi nhăn nhưng cũng không quá phản cảm, phòng sạch sẽ, hương thơm thoang thoảng không có mùi gay mũi nồng nàn, giống như hai người kia đến đây qua đêm chỉ gặp nhau tán gẫu vậy! Ha, lý nào lại vậy? Cái tên Cố Diệp này chả lẽ chỉ biết ăn chay, thịt dâng tới miệng mà không biết ăn, ngu ngốc!”
Dời đi tầm mắt, Lưu Quan khẽ thở phào, lẽ ra nên chất vấn hỏi ngay An Thiên Húc chuyện qua đêm với Cố Diệp là như thế nào? Hai người đã làm gì chưa mới phải, nhưng hắn đúng là não hơi trì độn, thấy An Thiên Húc đang nhìn sấp giấy trên tay miệng tủm tỉm cười không để ý đến người bước vào, Lưu Quan tò mò hỏi ra khỏi miệng câu mà nội tâm rất muốn biết:
- Em đang xem cái gì vậy? Liên quan tới Cố Diệp có phải không?
Thu lại nụ cười, An Thiên Húc liếc xéo Lưu Quan, không nói lời nào đặt bản hợp đồng xuống, tay đưa lên cài lại cúc áo chỉnh tề tính đi ra khỏi phòng! Nhân cơ hội, Lưu Quan thoắt cái cướp được bản đồng cầm lên đọc lướt qua, sắc mặt đen thui:
- Cố Diệp bao nuôi em? Hắn nghĩ mình là ai mà có lá gan đó? Em cũng chơi đủ rồi, đừng quá quắt như vậy? Cách xa Cố Diệp ra một chút, đừng lợi dụng hắn chọc tức tôi!
An Thiên Húc cười khẩy:
- Anh suy nghĩ hơi nhiều rồi đó, tôi muốn tìm kim chủ cho mình, đâu có gì sai? Tôi hợp ý Cố tổng, còn Lưu tổng gia thế quá cao tôi lại không dám trèo, trèo cao ngã đau. Tôi sợ lắm nha!
- Vậy sao? An tiểu thiếu gia?
Lưu Quan khẽ cười.
- Anh dám cho người điều tra tôi?
An Thiên Húc vẻ mặt tức giận nhìn Lưu Quan.
Lưu Quan y như một tên lưu manh bước tới nằm nhoài xuống giường, tay chống đầu, đối diện ánh mắt của An Thiên Húc cợt nhả:
- Đừng giận nha bảo bối! Không điều tra sao biết em đang có âm mưu chống đối tôi, muốn Cố Diệp ra mặt giúp em sao? Thân ốc còn không mang nổi mình ốc, hắn ta ngu ngốc bị em tính kế mà không biết gì? Chậc... chậc... Thật đáng thương mà!
Lưu Quan cười rộ lên rồi tiếp tục nói:
- À, để tôi nói em nghe, muốn đối đầu tôi cũng dễ thôi mà, cần gì phải lợi dụng Cố Diệp. Chỉ cần em chịu làm hòa với ba em, ngoan ngoãn quay về làm thiếu gia họ An thì em sẽ ngang hàng với tôi ngay thôi, làm chi phải lấy xa bỏ gần! Ha... ha... Tuy nhiên, ba em đã hứa nếu tôi thuyết phục được em, ông sẽ đồng ý gả em cho tôi rồi đó! Hai chúng ta môn đăng hộ đối, rất chi đẹp đôi có phải không nào?
- An… h… anh thật vô sỉ.
An Thiên Húc tức không nói được lời nào, thật không ngờ tới hắn điều tra cậu cũng thôi đi, lại dám đi cửa sau với lão ba của cậu khác nào tiến không được, lùi cũng không xong! Cố Diệp lại chạy đi trước rồi, giờ thay vì khiến tên này tức điên lại thành ra chính bản thân bị chọc cho tức chết, nộ khí công tâm!
Nhìn bảo bối tức giận, Lưu Quan cười nhẹ, đổi tư thế vươn người kéo An Thiên Húc ngã xuống giường, vòng tay chế trụ ôm vào lòng vuốt ve khuôn mặt cậu khẽ thủ thỉ bên tai:
- Bảo bối ngoan, đừng nóng giận, nói anh nghe Cố Diệp đã làm gì em? Hai người chưa có gì đúng chứ?
An Thiên Húc nghẹn cục tức chưa tiêu lại nghe câu nói của Lưu Quan càng uất nghẹn hơn trước, im lặng không nói gì chỉ âm thầm oán trách trong lòng “Nếu làm gì rồi thì đã không đến lượt anh tâm ổn khí ổn đến trêu tức tôi rồi.”
Không cần đợi nghe đáp án, Lưu Quan lại bị biên tự diễn tiếp tục nói:
- Đùa em chút thôi mà, anh vừa gặp Cố Diệp, nhìn là biết bị em dọa cho sợ chạy mất rồi! Có lẽ nào em bị thất sủng rồi không ta! Em nên biết, chỉ có tôi mới có đủ quyền lực trở che cho em thôi, đừng vọng tưởng tìm đến người khác, ngoài An gia, không ai đấu ngang hàng được với Lưu gia trong giới hào môn này đâu! Em rõ chưa? Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, tôi chưa yêu em đến mức dung túng cho việc em làm bậy với kẻ khác sau lưng tôi đâu! Muốn tôi buông tha em thì ngoan ngoãn nghe lời đừng cố chống đối thu hút sự chú ý của tôi, không tôi lại lầm tưởng em đang chơi trò lạt mềm buộc chặt vì yêu tôi thật đấy!
An Thiên Húc cạn lời “Cái tên tự luyến này, thật đáng ghét, càng nghĩ càng thấy Cố Diệp hợp mắt hơn nhiều.”
Nói ra lời nói ôn nhu dỗ dành nhưng lại mang tính cảnh cáo uy hϊếp thấy rõ, Lưu Quan thu lại nét cười buông tay thả An Thiên Húc ra, đứng dậy chỉnh lại áo vest chỉnh tề trong đầu vẫn nghĩ đến hình ảnh lúc gặp Cố Diệp trong thang máy “Đúng là tên này bị dọa sợ rồi, lẽ nào bản chất thật con người này là như vậy sao? Mọi khi là cố diễn cho người khác xem chứ gì? Ha… Rất thức thời, chưa động đến bảo bối… thật thích những người ngoan ngoãn như vậy.” Lưu Quan suy nghĩ không hề hay biết trên miệng đã kéo giãn ra nụ cười rất nhẹ như bản năng vui sướиɠ chứ không cố tỏ ra vẻ bất cần giống khi nãy.
Chỉnh xong quần áo, Lưu Quan quay người lại nâng mặt An Thiên Húc lên đối diện nói rất nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy:
- Bảo bối, hôm nay tôi tha cho em, tôi sẽ không làm gì em cho tới khi chúng ta kết hôn! Nếu tôi đã yêu ai? Tôi sẽ chỉ lấy duy nhất người đó, làm với người đó, thủy chung son sắt với người đó! Em không kiếm nổi mẫu người quốc dân như tôi đâu biết không hả?
Nói xong Lưu Quan rời đi, An Thiên Húc vẻ mặt… (3 chấm) “cái tên này… lại tự luyến quá rồi! Càng nghĩ càng thấy không vừa mắt bằng Cố Diệp khi nãy.”