Vừa ra khỏi phòng, Cố Diệp dựa lưng vào tường, hơi thở dồn dập đang cố điều chỉnh lại cảm xúc nhưng đôi chân thì mềm nhũn như muốn ngã xuống! Thư ký Trường khuôn mặt tươi cười chạy tới đỡ ông chủ, miệng bala bala nói không ngừng nghỉ như muốn khoe công:
- Chúc mừng sếp đã thu được mỹ nhân vào tay, một đêm xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, hôm qua em đã lén cho thêm thuốc trợ hứng vào rượu của nam minh tinh đó, chắc sếp hài lòng lắm phải không? Nhìn sếp chân tay vô lực như thế này chắc đêm qua lao lực quá độ, biết là vui vẻ nhưng sếp cũng phải chú ý sức khỏe, phải giữ hình tượng của mình chứ sao để bản thân sốc xếch như vậy, đâu giống sếp hàng ngày đâu… hay tên kia tỉnh rượu rồi trở mặt đuổi sếp ra ngoài vậy? Thật không biết điều… để em vào răn dậy lại hắ… n!
- Im ngay, không được nói nữa!
Cố Diệp khóc không ra nước mắt nhìn thư ký của mình như một tên ngu ngốc thích bổ não lung tung! Không nghe nổi những lời nói nhảm nhí này nữa, anh chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi nơi này để ổn định lại tinh thần đang khủng hoảng của mình! Nói ra mới nhớ Trường Thiên là thư ký theo nguyên chủ nhiều năm, rất tận tâm trung thành với ông chủ, tri kỉ đến nỗi nêu ra ý tưởng hợp đồng bao nuôi chết dẫm này, lại còn chuẩn bị sẵn thuốc tránh phát sinh không mong muốn xảy ra, ai biết đâu người uống nó không phải An Thiên Húc mà là sếp của hắn! Đó cũng là cái may không giống trong truyện, nếu không hiện tại hai người đã đang lăn giường chứ sao anh còn toàn thây ra khỏi đây!
Cố Diệp đôi mắt đăm đăm nhìn Trường Thiên, vẻ mặt u oán nói không lên lời rồi thở dài, anh chống người đứng thẳng, lấy tay vỗ vỗ lên vai thư ký, bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi nhanh chóng lướt qua đi về phía cửa thang máy:
- Muốn sống tốt, lần sau... cấm tự ý làm bậy!
Trường Thiên nghe xong không hiểu ý Cố Diệp là muốn nói gì, khen cậu làm quá tốt vượt mong đợi hay là cảnh cáo lần sau phải để tự sếp ra tay không khiến ai giúp đỡ vậy? Trường Thiên nhanh chóng đuổi theo Cố Diệp phía trước, cố gắng tìm tòi ẩn ý sâu xa của anh nhưng chỉ thấy Cố Diệp cứ nhìn chằm chằm vào con số thang máy đang đi lên, chờ đợi xông vào hệt như chạy trốn, mọi cử chỉ đều vội vã, suốt ruột!
Tầng số 26 “Ting” cửa thang máy mở ra, không kịp suy nghĩ Cố Diệp theo bản năng lao nhanh vào thang máy mà không nhìn xem bên trong còn có người chưa ra! Một người lao ra - một người lao vào cùng lúc va vào nhau khiến Cố Diệp chao đảo suýt ngã, may được người đàn ông trong thang máy kéo tay giữ lại được thăng bằng! Cố Diệp không nhìn thẳng vội vã cúi đầu ríu rít nói lời xin lỗi rồi lùi lại 2 bước nhường cho người đó cùng một người khác phía sau trong thang máy ra trước! Hai người vừa bước ra, Cố Diệp kéo theo thư ký Trường lao nhanh vào bấm xuống tầm hầm khách sạn! Cửa thang máy vừa đóng lại, thư ký Trường phía sau lên tiếng oán trách:
- Cái tên Lưu Quan đó thật đáng ghét, lại theo chân đến tận đây để tìm người là cái chắc! Giờ An tiên sinh đã là người của sếp rồi hắn còn cố chày cối dây dưa đến bao giờ chứ? Đến xem tình nhân người ra ân ái với nhau à? Không thấy mất mặt hay sao?
Câu nói vừa dứt khiến cho trái tim Cố Diệp nhảy dựng lên, lắp bắp kinh sợ:
- Cậ… u… cậu nói cái gì? Lưu Quan?
- Sếp không thấy sao? Vừa chạm mặt nhau mà, hắn nãy còn lợi dụng nắm tay sếp đó! Nhìn mặt không đến nỗi nào mà cũng biết trêu hoa ghẹo nguyệt gớm, cứ tưởng là cây si chỉ có An Thiên Húc thôi chứ! Mà cũng khó trách... ai bảo sếp quá đẹp cơ! Ai gặp chẳng thích chứ?
Cố Diệp quay đầu nhìn Trường Thiên với vẻ mặt cạn lời “nắm tay cái rắm ấy... là đỡ tay, đỡ tay đó được chưa? Nếu không có hắn thì sếp của cậu đây đã ngã sấp mặt rồi có biết không hả?” Không muốn đáp lại Trường Thiên, ra khỏi thang máy anh giục Trường Thiên nhanh lấy xe đợi mình. Cố Diệp dừng chân chờ bên sảnh, trong lòng đang cố tự thôi miên bản thân nhanh chóng hồi tưởng lại cốt truyện trong giai đoạn này.
Trong nguyên tác, khi biết nguyên chủ và An Thiên Húc có buổi hẹn gặp bí mật, lúc đó đã chậm mất một ngày, Lưu Quan giận dữ tức tốc tìm đến khách sạn hai người thuê. Đến nơi, chứng kiến cảnh hai người ôm ấp nhau ngủ ngon lành trên giường khiến Lưu Quan tức điên! Trước đó, hắn mới cảm thấy có hứng thú với An Thiên Húc, cho người điều tra ra thân phận cậu nên càng quyết tâm muốn có được người này trong tay, như vậy sẽ thuận lợi cho gã càng lớn mạnh! Nhưng An Thiên Húc quá bướng bỉnh, rất thích chống đối hắn, hắn càng sủng nịnh lấy lòng, An Thiên Húc càng quá đáng, thà tìm người khác bao nuôi chứ không thèm nhìn Lưu Quan đến một lần! Nếu đã như vậy, hắn muốn hủy diệt tất cả những người có ý đồ với An Thiên Húc, nhất là tên "Cố Diệp" này đã làm vấy bẩn bảo bối của hắn! Sự việc phát sinh quan hệ của hai người khiến Lưu Quan hoàn toàn hắc hóa, bắt đầu theo đuổi một cách cực đoan nhất, càng không có được hắn càng muốn có, cùng lắm thì hủy diệt đi! Tất cả chúng ta cùng xuống địa ngục!
Rùng mình, Cố Diệp ôm ngực than thở trong lòng “Trời ơi, không làm bậy sẽ không chết, trót làm bậy rồi mà hối lỗi có được khoan dung hay không? Hiện tại anh chưa hề lăn giường với An Thiên Húc, Lưu Quan không thể hắc hóa, vẫn còn là một người bình thường, anh sẽ không qua lại với An Thiên Húc nữa, Lưu Quan không có lý do gì nhắm vào anh. Như vậy có lẽ nào sẽ không sao? Anh chỉ muốn làm một tổng tài tự do tự tại, không muốn tranh chấp giành giật ta chết ngươi cũng chết như nguyên tác đâu! Đúng… Đúng vậy… chỉ cần cưới vợ sinh con là rũ sạch được tất cả, yên tâm đi... sẽ không sao đâu!” Suy nghĩ xong hết thảy Cố Diệp đã bình tĩnh lại hơn rất nhiều, lúc này nhìn xuống mới để ý bản thân đang đi chân trần, quần hơi có nếp nhăn, áo sơ mi xốc xếch còn chưa cài hết 2 cúc áo trên cổ lại còn lệch hẳn một hàng! Đưa tay ôm mặt, chân bước vội chui tọt vào trong xe Trường Thiên mới lái ra, âm thầm ảo lão “Hảo mất mặt, đây đâu giống một tổng tài, giống như một tên bị người ta bắt gian vội vàng bỏ chốn thì đúng hơn…”