Sau khi ngất đi, Cố Diệp rơi vào giấc mộng sâu, trong mộng anh là một thực thể trong suốt đóng vai trò người đứng xem! Hình ảnh hiện ra là một nơi tối tăm, con hẻm bẩn thỉu sau chiếc thùng có 2 đứa bé đang ôm lấy nhau! Đứa lớn khoảng 10 tuổi, đứa bé khoảng 6 tuổi đang không ngừng run rẩy trong lòng anh trai! Anh trai đứa bé khẽ khàng vuốt ve trấn an em mình:
- Cố Diệp ngoan, anh trai sẽ bảo vệ em, sẽ không sao đâu! Ba mẹ sắp đến đón chúng ta rồi.
Anh trai Cố Diệp trong lòng thực bất an khi bước chân kẻ bắt cóc đang ngày một gần nơi ẩn nấp nhưng vẫn phải cố hết sức bình tĩnh để làm chỗ dựa cho em trai mình. Thời gian trôi đi từng giây từng phút mang theo áp lực nặng nề, cuối cùng cũng được buông tha, tên bắt cóc dường như không tìm thấy và bắt đầu mất kiên nhẫn quay qua hướng khác miệng vẫn lẩm bẩm “Mẹ kiếp, chúng nó chạy đi đằng nào rồi!”
Sau lần thoát nạn đó Cố Diệp hết sức ỷ lại vào anh trai, cũng mong muốn bù đắp cho anh mình! Anh trai Cố Diệp tên Cố Minh, lần bắt cóc đó là nhằm vào Cố Diệp, Cố Minh tan học ra sau đang đi đến gần chỗ em trai thì thấy một người đàn ông lôi Cố Diệp vào con hẻm nhỏ. Cố Minh sợ hãi rút điện thoại gọi điện cho ba mẹ rồi lén đuổi theo phía sau trước khi đợi ba mẹ gọi cảnh sát tới! Vì cứu Cố Diệp mà Cố Minh bị một nhát dao của tên bắt cóc ngay phần eo bụng để lại vết sẹo xấu xí khiến cho Cố Diệp mỗi khi nhớ lại đều đau lòng phát khóc!
Đau lòng hơn nữa là vì vụ việc đó, lúc ba mẹ tìm thấy hai anh em, Cố Minh chống chọi hết nổi chỉ nở một nụ cười yếu ớt mà ngất đi. Anh được đưa vào bênh viện cấp cứu, sau khi làm một loạt xét nghiệm vô tình biết được Cố Minh không phải con của ba Cố! Tình cảm hai vợ chồng dần dần rạn nứt sau 3 năm không chịu nổi nữa liền ly hôn rồi cắt đứt mọi liên lạc! Cố Minh theo mẹ rời đi biệt vô âm tín, Cố Diệp ở lại cùng ba! Kể từ đó anh luôn tự trách tại anh nên Cố Minh mới phải rời đi, mất đi vị trí đại thiếu gia nhà họ Cố! Anh còn chưa kịp trả ơn mà đã khiến anh trai tủi nhục đến như vậy! Lớn lên Cố Diệp có đi tìm mà không biết do ba Cố xóa mọi dấu vết hay mẹ Cố không muốn xuất hiện mà không có cách nào biết được nơi ở của Cố Minh.
Vô tình một ngày, Cố Diệp gặp An Thiên Húc, thiếu niên trong sáng như mặt trời luôn rực rỡ tươi mát, cậu ấy có ánh mắt lấp lánh giống như anh trai đã từng nhìn anh! Trái tim Cố Diệp thình thịch nhảy lên liên hồi, mừng rỡ xen lẫn lo âu! “Giới giải trí rất dễ bị vấy bẩn nếu không có người đứng sau, em ấy nên xứng đáng với những thứ tốt nhất, trước đây không thể giúp anh trai thì bây giờ mình cũng có thể giúp cho em ấy! Những người như vậy nên được bảo vệ!” Suy nghĩ ngây thơ của Cố Diệp đâu biết An Thiên Húc là con sói độn lốt cừu, cậu ta không bắt nạt người khác thì thôi chứ ai có gan dám vấy bẩn cậu!
Cứ thế mọi ký ức còn sót lại của nguyên chủ từ năm 6 tuổi đến nay là 26 tuổi dung hòa hết thẩy với Cố Diệp! Bỗng dưng Cố Diệp mở bừng mắt chằm chằm nhìn trần nhà lung linh ánh đèn với vẻ mặt bi ai “Trời! Mình xuyên rồi, thật cẩu huyết! Đây không phải sự thật, sao có chuyện vô lý như vậy… haha… haaha!” Cố cười to trong lòng mà không nổi, gương mặt Cố Diệp ỉu xìu như muốn phát khóc vì anh phát hiện ra cư nhiên anh đúng thật là đã xuyên sách, xuyên đúng cuốn “Sủng Thê” máu chó. Thổ tào hơn nữa, anh xuyên đúng vào vai chính công trong truyện.
Nguyên chủ rất áy láy với anh trai, trải qua thời gian vẫn không quên đi được, đó không phải là tình yêu trái luân thường đạo lý mà là thứ tình cảm vô hình nào đó rất mãnh liệt. Bởi vậy, khi gặp An Thiên Húc có đôi mắt giống anh trai, nguyên chủ đã muốn bảo vệ cậu bằng cách ký kết một bản hợp đồng bao nuôi vĩnh viễn, cung cấp hết thảy mọi thứ tốt nhất từ vật chất tới tài nguyên cho An Thiên Húc, nhưng không có bất kỳ rằng buộc nào. An Thiên Húc có thể tùy ý chấm dứt rời đi bất cứ khi nào nếu cậu muốn.
Trong truyện, sau khi hợp đồng được ký kết hai người đã sống với nhau như đôi tình nhân nhỏ, cùng lúc đó nguyên chủ cũng phải chống lại sự cạnh tranh nhằm vào công ty có mục đích của Lưu Quan! Lưu Quan là boss phản diện lớn nhất, ban đầu theo đuổi An Thiên Húc vì quyền lực giữa hai gia tộc nhưng sau đó càng ngày càng bị An Thiên Húc hấp dẫn, tình cảm dần cuốn sâu biến thành chấp niệm mà yêu điên cuồng. Ai tiếp cận y hắn đều nhắm vào cho đối thủ thân bại danh liệt! Tính cách bá đạo quá cường thế của Lưu Quan khiến An Thiên Húc ngột ngạt, càng thúc đẩy nguyên chủ đối đầu với Lưu Quan! Kết quả nguyên chủ thua thảm hại, Lưu Quan cũng tổn hại không ít! Cứ thế hai nhân vật đấu nhau người sống ta chết. Mãi sau này, An Thiên Húc mới thật sự yêu nguyên chủ, ra tay hợp tác toàn tâm toàn ý giúp đỡ nguyên chủ vực dậy loại bỏ boss!
Ba Cố cực kỳ tức giận khi con trai có quan hệ phức tạp với hai gia tộc không thể chọc vào, yêu cầu nguyên chủ tránh xa người An gia, không được đối đầu với Lưu gia, ép nguyên chủ quay về đính hôn với vị hôn thê Tuyết Đình Lan! Cẩu huyết nữa là vị hôn thê này mới vừa tròn 18 đang tuổi đu idol cực kỳ thích An Thiên Húc, nhờ nguyên chủ mà Tuyết Đình Lan có cơ hội tiếp xúc với Ca Vương trong mộng, yêu say đắm, theo đuổi cuồng say như kẻ mất trí!
Hazzzjjj Cái câu chuyện rách nát gì đây không biết, chỉ vì cô bạn thân chết tiệt tặng anh cuốn tiểu thuyết này, không thể phụ lòng bạn bè mà phải gắng gượng đọc hết nó, ai ngờ giờ thì hay rồi. Anh thích tôi nhưng tôi không thích anh, người anh thích lại đi thích người khác. Ba tình địch lao vào tranh giành với nhau chỉ vì một tên mặt trắng An Thiên Húc! Nếu theo cốt truyện thì trăm cay nghàn đắng nhân vật chính công như anh mới lấy được trái tim của An Thiên Húc, được An gia giúp đỡ mới có cơ hội lật đổ được Boss! Cơ mà sao anh phải đi đối đầu Lưu Quan chứ? Tự dưng bán rẻ thân xác làm cái gì, anh tránh xa An Thiên Húc là được rồi không phải sao? Nhưng khốn nạn, cốt truyện diễn ra được 1/4 rồi còn đâu, An Thiên Húc giờ đã là tình nhân của anh. Cố Diệp bi ai, đối với đoạn tụ anh cũng không hứng thú. Suy đi tính lại, Cố Diệp nghĩ đến hôn thê Tuyết Đình Lan của mình, thời gian này cô ấy vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp với An Thiên Húc, anh có thể cứu vớt cô rơi vào lưới tình mù quáng và cũng là con át chủ bài lấy cớ rời xa An Thiên Húc, dâng cả hai tay lên cho đại Boss tránh kiếp tu la tràng về sau!
Cố Diệp ngồi bật dậy tay chống lên trán thầm than “Số kiếp anh quá nhọ mà, nếu xuyên sao không xuyên trước lúc nảy sinh cái ý đồ bao nuôi này đi, để cho bản thân rơi vào cục diện rối rắm đắc tội hai tên không ai dám động này chứ, bởi là nhân vật chính nên chuyện lên voi xuống chó hết sức bình thường, càng thảm càng tôn lên nghị lực nhân vật chính… trời đất! Không thể tưởng tượng được.”
Đang suy nghĩ quá nhập tâm Cố Diệp dường như quên luôn bên mình còn có một người, An Thiên Húc nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy eo Cố Diệp từ phía sau, dụi dụi cằm lên vai anh nũng nịu:
- Anh sao vậy, đã tỉnh toán hơn chút nào chưa?
Cố Diệp thân thể cứng đờ, vội vã hất tay An Thiên Húc xoay người lui về phía sau, sợ hãi nhảy xuống gường! Động tác quá nhanh khiến anh ngã ngồi trên đất vẻ mặt hoảng loạn với chiếc áo vứt dưới đất mặc vội vàng, tay run rẩy cài cúc áo mãi không vào, chân liên tục đi đến phía cửa miệng run run gọi:
- Trường Thiên… thư ký Trường… mau… uuu… mau đưa tôi về lại biệt thự!
Dường như thấy bản thân quá thất thố Cố Diệp cố trấn tĩnh lại nói với An Thiên Húc:
- Xin lỗi em, hôm khác anh hẹn lại em sau, hôm nay anh hơi mệt, có việc phải đi trước!
Nói xong vội vội vàng vàng mở cửa, cúc áo chưa cài hết chân trần không có mang giày cứ thế mà đi theo thứ ký bên ngoài cửa! Vẻ mặt này, có gì đó không đúng nhưng lại chọc tâm can An Thiên Húc ngứa ngáy! Đôi mắt khẽ híp lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa Cố Diệp mới đóng lại!