"Tôi học vật lý không tốt, cho dù là phiên dịch cũng không hiểu." Bạch Du giơ ngón tay mảnh khảnh lên, đếm một chút, "Cái gì mà cơ học lượng tử, định luật Lenz, các phương trình của Einstein, tôi đều chỉ biết nửa vời, anh đừng có chê cười tôi đấy."
Lưu Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn linh động của Bạch Du, càng thêm vui vẻ: "Nếu như em có hứng thú với vật lý, có thể tới trường Nam Quốc Ngữ nghe giảng bài, ở đó anh còn đảm nhiệm chức vụ giáo sư."
Mặc dù không hề hứng thú với vật lý, Bạch Du vẫn không thể nào mở miệng cự tuyệt. Lưu Ngọc là đại lão trong giới học thuật, và là một nhà nghiên cứu có nhiều đóng góp cho đất nước, những trí thức cao cấp như vậy đáng được kính trọng.
Rốt cuộc, Bạch Cảnh Hạo sau mấy phen trắc trở cũng hẹn được Cố Bắc Mộ, và cả nhóm sẽ đến Seton Winery vào ngày mai.
Nhà máy rượu Seton nằm ở dưới chân núi, đất rộng hàng nghìn mẫu, trồng một số lượng lớn nho tím, không khí thơm mát dễ chịu, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Cố Bắc Mộ có việc nên đến muộn, Bạch Du và anh trai còn có Lưu Ngọc, lái xe tới Seton Winery trước.
Trên những cành dây leo xanh mướt của cánh đồng nho là những chùm nho tím biếc như những viên ngọc trai tím căng mọng.
Buổi trưa mặt trời chói chang, Bạch Cảnh Hạo đội một chiếc mũ rơm tròn, hái một chùm nho, đung đưa trước mặt Bạch Du, khoe những chùm nho lớn như thế nào.
Bạch Du lột vỏ nhỏ, kín đáo đưa vào trong miệng anh trai, để cho hắn ăn no rồi câm miệng.
Mà lúc này, Lưu Ngọc ngồi xổm bên cạnh mương nước, nói chuyện phiếm cùng một người nông dân. Bạch Du mơ hồ nghe được các loại từ ngữ "Kinh vĩ" "Độ nóng" "Cường độ ánh sáng", tựa hồ đang thảo luận về điều kiện gieo trồng nho thích hợp nhất.
Bác nông dân giơ ngón tay cái lên tán thưởng: "Người trẻ tuổi không tệ lắm, còn hiểu biết nhiều hơn so với ta."
Lưu Ngọc lắc đầu mỉm cười: "Những gì cháu đang nói là lý thuyết, thực tế sẽ chưa chắc có tác dụng."
Bạch Cảnh Hạo đi qua, trêu đùa: "Lưu giáo sư còn biết trồng nho sao?"
"Từ nhỏ tôi đã thích trồng hoa trồng cỏ, trên mái nhà mình cũng trồng một cây nho. Nếu vợ tương lai đồng ý, sau khi về già nghỉ hưu, mua vài mẫu ruộng ở nông thôn, hái hoa cúc với cô ấy dưới hàng rào. Thảnh thơi ngắm núi Nam. "
Lưu Ngọc dường như đang tưởng tượng ra cảnh tượng này, trong mắt lóe lên tia hi vọng, ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Bạch Du, hắn mở to hai mắt không được tự nhiên.
Bạch Cảnh Hạo lấy cùi chỏ chọc chọc Bạch Du, lông mày nhướng lên cười cười: "Em có thích loại cuộc sống này không?"
Thực vô sỉ.
Bạch Du rất muốn đánh hắn một trận, nhưng phát tác trước mặt Lưu Ngọc thì không tốt, từ phía sau vụиɠ ŧяộʍ bấm eo của hắn, Bạch Cảnh Hạo cố ý khoa trương mà kêu ra tiếng, đến Lưu Ngọc cũng nhịn không được nở nụ cười.
Tiếng nói cười vang mãi đến tận trưa .
Tới gần chạng vạng, Cố Bắc Mộ lái chiếc xe thể thao màu đỏ, khoan thai đến chậm, một thân váy dài màu đen hòa hợp tiến vòa trong bóng đêm, sóng tóc đen phiêu lãng theo gió, giống như ma nữ áo giáng xuống tòa trang viên này.
Cố Bắc Mộ đi vào trang viên, Bạch Cảnh Hạo đã biết được tin tức từ cấp dưới của mình và đưa em gái ra tiếp đón.
Bạch Cảnh Hạo nóng bỏng mời Cố Bắc Mộ vào nhà, bật nắp rượu nho: "Buổi tối uống vài chén, như thế nào?"
"Có thể." Cố Bắc Mộ miễn cưỡng ngồi trên ghế sô pha, nửa tựa ở bên người Bạch Du, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuôi mặt của cô, "Chỉ là cô cũng phải uống cùng tôi."
Bạch Du lắc đầu: "Tôi không biết uống rượu..."
Cố Bắc Mộ nâng chén rượu rực đỏ lên, cặp môi đỏ mọng khẽ cắn miệng chén: "Rượu vang đỏ mà thôi, sợ cái gì, cô không uống tôi bón cho đấy."
Cố Bắc Mộ rất thích đùa giỡn mình, Bạch Du thường xuyên bị cô ấy trêu chọc đến mức tim đập rộn lên, vừa nghĩ cô ấy là con gái, vẫn luôn không để vào trong lòng, ở trước mặt người khác, Cố Bắc Mộ còn không kiêng nể gì cả như vậy, anh trai có tức giận hay không đây.
Đáng tiếc, Bạch Cảnh Hạo hoàn toàn không nghĩ như vậy, thậm chí tưởng tượng Cố Bắc Mộ bón cho mình, nhìn cô ấy cắn lên cặp môi đỏ mọng, quả thật là báu vật nhân gian.
Lúc này, cửa mở, Lưu Ngọc xách một rổ nho đi tới, quần dính lấm tấm vết bùn, chắc là đi hái nho với người trồng, vô ý bị bắn lên người.
Lưu Ngọc vừa vào nhà, trông thấy Cố Bắc Mộ dựa vào Bạch Du, ánh mắt hai người đυ.ng vào nhau như tốc độ ánh sáng.
Mí mắt Lưu Ngọc căng ra, nhìn kỹ ngũ quan Cố Bắc Mộ, hình như có ý muốn tìm tòi nghiên cứu.
Cố Bắc Mộ nâng cằm, khóe môi vẽ ra nụ cười yếu ớt: "Là giáo sư Lưu Ngọc phải không?"
Lưu Ngọc thấy rõ cái cổ thon dài của Cố Bắc Mộ, phục hồi tinh thần trở lại bình thường, gật gật đầu: "Là ta."
Cố Bắc Mộ ngồi thẳng người, càng vui vẻ nhộn nhạo: "Ngưỡng mộ đã lâu rồi, tôi vẫn luôn rất thích luận văn anh phát biểu tại《 Nature 》, có thể gặp được anh thật sự là may mắn."
Bạch Cảnh Hạo nâng chén rượu về phía Lưu Ngọc: "Tới đây uống một chén."
Lưu Ngọc đặt rổ ở trên bàn, rời đi: "Tôi còn có luận văn phải làm, mọi người uống đi."
Lưu Ngọc vừa đi, chỉ còn bọn ba người uống rượu, gọi một bàn cơm Tây điểm tâm ngọt, kèm thêm mấy chén rượu nho, trò chuyện không ít kiến thức về Bắc Quốc.
Nhưng Bạch Du không biết uống rượu, cứ uống rượu vào là say, uống nửa bình đã mơ mơ màng màng.
Cố Bắc Mộ dìu Bạch Du, đỡ cô vào phòng. Bạch Cảnh Hạo đi theo ở phía sau, trên mặt cũng có chút men say.
Nửa đường, Bạch Du nôn ra, nôn ra dính vào cái váy màu vàng nhạt, thật sự là rất khó coi.
Bạch Cảnh Hạo bụm mặt, không đành lòng nhìn bộ dạng em gái: "Nếu không, cô chiếu cố con bé một chút nhé, thuận tiện giúp con bé thay quần áo, rương hành lý của con bé đã ở trong phòng."
Cố Bắc Mộ cười cười với hắn: "Anh cứ như vậy yên tâm giao cô ấy cho tôi?"
Bạch Cảnh Hạo đứng đắn nói: "Hai người đều là con gái, chăm sóc được lẫn nhau, tôi là một người đàn ông muốn giúp cũng không giúp được."
Đi đến trong phòng ngủ, Cố Bắc Mộ nâng Bạch Du lên giường, ngồi vào đầu giường, đuôi lông mày nhướng cao: "Được rồi, anh trở về đi, đêm nay cô ấy thuộc về tôi."
Trái tim Bạch Cảnh Hạo đập mạnh một cái, thầm nghĩ đến nhất cử nhất động của Cố Bắc Mộ, dù sao vẫn thích chọc người như vậy, nhất là đối với Bạch Du, cử chỉ tựa hồ hơi cợt nhả một chút, chỉ là hai người đều là con gái, thân mật một chút cũng rất bình thường.
Bạch Cảnh Hạo chúc ngủ ngon, ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa phòng, liếc qua khe hở nhìn về Cố Bắc Mộ đang chìm trong ánh sáng mờ ảo, lẳng lặng nhìn chăm chú Bạch Du, ánh mắt như xoáy vào bóng tối.
Sau khi đóng cửa, là thế giới của hai người.
Cố Bắc Mộ cúi người, đẩy sợi tóc ẩm ướt trên hai gò má của cô ấy, vẻ thương tiếc: "Tửu lượng quá kém."
"Hửm..." Bạch Du lẩm bẩm nhớp nháp, khuôn mặt nóng bỏng cọ vào mu bàn tay mát lạnh của anh, giống như một con mèo con lấy lòng chủ nhân..
"Cần tôi giúp cô thay quần áo không?" Cố Bắc Mộ ôn nhu an ủi, và sau khi nghe thấy tiếng ngâm nga bối rối của cô, anh từ từ xuyên vào trong quần áo của cô.
--