Mật Chiến

Chương 11: Lạnh

Bạch Cảnh Hạo cả người đầy mùi rượu, lung la lung lay đi trên hành lang, gặp được Lưu Ngọc một mình hóng mát trong sân.

"Ài, viết xong luận văn rồi?" Bạch Cảnh Hạo vỗ vỗ bả vai Lưu Ngọc. Tuy nói mới quen biết Lưu Ngọc không bao lâu, với tính tình của Bạch Cảnh Hạo từ trước đến nay, hắn đã sớm coi Lưu Ngọc là bạn thân của mình rồi.

"Không có linh cảm, đi ra hít thở không khí." Lưu Ngọc liếc ngang liếc dọc, "Em gái của anh đâu rồi?"

Hai chân Bạch Cảnh Hạo duỗi ra, tùy tiện giạng chân ở bên cạnh Lưu Ngọc: "Cố Bắc Mộ chăm sóc rồi."

Lưu Ngọc nhíu chặt lông mày, mím môi thật chặt, ngẫm nghĩ, cuối cùng nói ra suy nghĩ giấu ở trong lòng: "Cố Bắc Mộ kia, có chút kỳ quái..."

Bạch Cảnh Hạo kinh ngạc nhìn về phía Lưu Ngọc: "Kỳ quái ở đâu chứ, có phải là quá đẹp hay không, ha ha ha."

"Tôi đang nói về tướng mạo cô ta." Lưu Ngọc khoa tay múa chân dưới xương gò má bản thân, nghiêm túc giống như đang giảng bài cho đệ tử, “Xương nam tính hơn, xương gò má rõ ràng hơn, và xương đỉnh đầu góc cạnh hơn, mặc dù trang điểm có thể che được điểm đặc thù này, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể tìm thấy manh mối. "

Bạch Cảnh Hạo nhớ lại khuôn mặt Cố Bắc Mộ, nhếch môi cười cười: "Cô ấy xác thực khá năm tính, tục xưng Nữ Hoàng Phạm**, Có khá nhiều phụ nữ có đặc điểm này, nhưng không có nhiều người đẹp như cô ấy."

**Nữ Hoàng Phạm: Nữ hoàng nghìn khuôn mặt"

Lưu Ngọc xoa xoa đỉnh đầu, tự giễu cười: "Có thể là tôi quá nhạy cảm, cho dù là giả gái, yết hầu và thanh âm đặc thù không thể che giấu hết được, trừ phi làm tiểu phẫu."

"Nếu Cố Bắc Mộ là nam, ta chẳng phải là bị bẻ cong sao." Bạch Cảnh Hạo dùng sức kéo Lưu Ngọc, đẩy vào phòng khách, "Mọt sách, đi uống vài chén cùng tôi!"

Đêm khuya, dây leo xanh lục bò lên trên song cửa, giống như tại nhìn lén xuân sắc trong phòng ngủ.

Bạch Du nửa tỉnh nửa mê, người chìm trong đệm chăn mềm mại, cảm thấy một đôi tay chậm rãi, cởi bỏ từng nút áo bản thân, da thịt nóng lên bại lộ trong không khí hơi lạnh, bởi vì từng trận lạnh lẽo, hai tay vô ý thức bảo vệ bầu ngực.

"Rất lạnh sao?" Không biết là người nào, một tay ôn nhu ôm cô vào trong ngực, tay kia cởi váy cô ra.

Sau khi Bạch Du say rượu, ý nghĩ luôn mơ màng, dường như người đang chết chìm theo bản năng bắt lấy bè gỗ, hai tay dây dưa ở thân thể cực nóng kia, mềm mại giống như đứa bé mới sinh, ngọt ngào ôm lấy người nọ.

Cố Bắc Mộ hoàn toàn không tạp niệm giúp cô cởϊ qυầи áo, bị cô thoáng cái ôm lấy, hai vυ' mềm mại sung mãn chống lên trước ngực, xúc cảm thập phần rõ ràng, ngón tay đυ.ng vào da thịt trơn mịn như tơ lụa, giống như dính phải mật không nỡ buông ra.

Bạch Du dường như đang suy nghĩ, môi giống như anh đào đỏ mọng thơm ngát, thanh âm tràn ra mê người: "Muốn ôm một cái..."

Bất luận là người đàn ông nào có nhu cầu sinh lý, bị thiếu nữ trần trụi toả ra hương thơm, da thịt dán sát ôm vào trong ngực, đều kiềm chế không được hóa thân thành thú.

Mà hắn, là một người đàn ông bình thường.

Con mắt Cố Bắc Mộ càng ngày càng tối, giống như mạch nước ngầm trôi nổi trên mặt biển, phản chiếu khuôn mặt thuần mỹ nhỏ nhắn của Bạch Du, theo mắt hắn nhìn xuống, đầṳ ѵú tròn tròn màu hồng phấn, giống như sủng vật nhỏ ưỡn lên tựa vào ngực của hắn, từ da thịt truyền đến xúc cảm đầy đặn.

Hắn duỗi hai tay ra, bao lấy bầu ngực rất tròn, sự đàn hồi mềm mại bùng nổ trong lòng bàn tay, dùng sức nhẹ nhàng mà nắm lấy hai bầu vυ' dưới lòng bàn tay, bầu ngực trắng nõn tràn ra theo kẽ tay .

"A... Ưm a..." Đồng tử Bạch Du buông lỏng, cúi xuống nhìn về phía hai vυ' bị khinh nhờn, cảm thụ bầu ngực được bàn tay thô ráp dùng sức vuốt ve, cảm giác ngứa ngáy tê rần tiến vào da thịt của cô.

Hỏng mất... Thật thoải mái... Mạnh thêm một chút...

--