Bạch Du nghe ra người sau lưng là ai, trong nháy mắt, thân thể căng cứng trở nên thả lỏng, cả trái tim đều an tĩnh lại, lẩm bẩm trong miệng: "Sao lại gọi tôi là kẻ lừa đảo?"
Cố Bắc Mộ ôm lấy Bạch Du từ phía sau, cằm gối lên bả vai mượt mà, tươi cười ở bên môi: "Cô cho tôi leo cây, chẳng lẽ không phải là kẻ lừa đảo?"
Bạch Du bị cô ấy nói như vậy liền tức giận, hơi thở phả vào tai càng thêm ngứa ngáy, rụt cổ: "Nào có? Tôi đi ăn cơm với anh trai, một người khác là bạn của anh trai tôi."
Cố Bắc Mộ vuốt vuốt mái tóc của cô, đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm vào một bên mặt cô: "A? Hai người kia một người là anh trai cô, một người là bạn của hắn?"
Bạch Du giải thích tiếp: "Anh trai tôi là Bạch Cảnh Hạo trở về từ quân đội trước thời hạn, bạn của anh ấy là một giáo sư vật lý."
Cố Bắc Mộ buông cô ra, nhàn nhạt à một tiếng.
Bạch Du nhìn về phía Cố Bắc Mộ, trong lỏng nảy ra một ít nghi vấn, Cố Bắc Mộ sao lại cũng ở khách sạn này, trong tin nhắn của cô, cũng không nói rõ bản thân muốn đi đâu, tuy nói phòng tập múa cách nơi này rất gần, nhưng chuyện này cũng không tránh khỏi quá trùng hợp rồi
"Ngư Ngư." Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Bạch Cảnh Hạo, có lẽ Bạch Du trì hoãn quá lâu, đi tìm người rồi.
Bạch Du nuốt nghi vấn vào bụng, vội vàng đáp lại: "Anh, em ở đây."
"Em trốn ở đây làm gì vậy?" Bạch Cảnh Hạo mở cửa phòng, đuôi mắt nhìn đến một thân váy đỏ rực rỡ, nhẹ nhàng ở cửa sổ, như một vòng ráng chiều trải xuống, xinh đẹp không gì sánh được.
Cô gái váy đỏ ngước mắt, mày dài nhíu chặt, vô cùng lạnh lùng, lơ đãng mà nghiêng người liếc mắt nhìn hắn, giống như mũi tên nhọn đâm thủng lòng của hắn.
Bạch Cảnh Hạo nghe được cổ họng bản thân khô khốc chuyển động: "Ngư Ngư, cô ta là ai?"
Bạch Du không biết làm sao giới thiệu Cố Bắc Mộ, muốn nói đối phương là bạn của mình, hai người mới quen biết không bao lâu, thế nhưng là chút không nhận ra, mình bị Cố Bắc Mộ hấp dẫn, muốn trở thành bạn thân với cô ấy, cuối cùng giới thiệu một cách ngắn gọn: "Cô ấy là Cố Bắc Mộ."
"Cố Bắc Mộ." Có thể vì lý do quân nhân, vừa nghe đến từ "Bắc" này, trong nội tâm Bạch Cảnh Hạo có một chút không thoải mái, có thể vừa thấy được bên mặt Cố Bắc Mộ, nhiệt tình trong cơ thể bị kích động vọt lên.
Đối phương chẳng qua là một cô gái trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp, mặc dù mình hạ lệnh cấm ở dưới lầu, không cho phép bất luận kẻ nào lên lầu, nhân viên khách sạn cũng chưa chắc tuân thủ, thả nhầm Cố Bắc Mộ lên lầu, không cần phải đề phòng đối với cô ấy.
Bạch Cảnh Hạo cười cười với Cố Bắc Mộ: "Cô là bạn của em gái tôi sao, ăn cơm chưa, có muốn ăn cùng hay không?"
"Không được, đã ăn rồi, tôi chỉ là đến nhìn cô ấy một cái." Cố Bắc Mộ lãnh đạm trả lời, nhấc chân vượt qua Bạch Cảnh Hạo muốn rời đi, cười dịu dàng với Bạch Du, "Hẹn lại lần sau nhé."
Bạch Cảnh Hạo không một cái nháy mắt nhìn Cố Bắc Mộ rời đi, ôm lấy tay áo Bạch Du, nhỏ giọng nói: "Cô ấy là bạn của em, sao anh chưa thấy qua, có vẻ còn xinh đẹp hơn em một chút."
Bạch Du nhẹ nhàng đập dưới ngực ca ca: "Anh, có phải gặp sắc nảy lòng tham hay không?"
Bạch Cảnh Hạo vỗ ngực một cái, mặt mày hớn hở nói: "Anh là quân nhân đứng đắn đấy nha, đương nhiên không gần nữ sắc á..., em gái bạn của em, anh sẽ tương đối để ở trong lòng."
Bạch Du liếc xéo hắn một cái, chịu không nổi quay mặt: "Thôi đi!"
Bạch Cảnh Hạo tiến đến bên tai em gái: "Lại nói, anh phát hiện Lưu Ngọc vẫn cứ vụиɠ ŧяộʍ nhìn em, khẳng định hắn có hứng thú đối với em."
"Làm sao có thể..." Bạch Du bác bỏ, Lưu Ngọc cũng không nói với cô cái gì, đều là cô chủ động tìm hắn nói chuyện phiếm đấy, có đôi khi hắn còn không nhìn thẳng vào cô.
Bạch Cảnh Hạo nắm vai em gái, đi vào chỗ cửa sổ, chuyển thành thần sắc cực kỳ rất nghiêm túc: "Tiết lộ cho em một bí mật, ngàn vạn đừng nói cho những người khác. Tiến sĩ Lưu Ngọc đang vì quốc gia chịu trách nhiệm công trình bí mật hạng nhất, bây giờ là nhân viên nghiên cứu khoa học quan trọng được bảo hộ, khoảng thời gian này là ngày nghỉ của hắn, mà anh phụng mệnh bảo hộ hắn, phía trên muốn tìm đối tượng cho hắn, em có hứng thú hay không?"
Bạch Du thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, dở khóc dở cười nói: "Quên, đừng điểm loạn uyên ương quá mức."
Bạch Cảnh Hạo vỗ vỗ vai của cô: "Anh rất là nghiêm túc, tuy nói em có hôn ước với Chu Truyện Diệu, nhưng không thành vấn đề. Lưu Ngọc ba mươi tuổi rồi, lớn hơn em chín tuổi, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, còn là người đàn ông độc thân hoàng kim, gia cảnh tuy rằng kém một ít so với Chu Truyện Diệu, nhưng điều kiện bản thân tốt hơn nhiều, cân nhắc một chút chứ."
Bạch Du không tiếp lời, căn bản không để ở trong lòng, vả lại cũng không cảm thấy Lưu Ngọc sẽ thích mình.
Trở lại nhà hàng, Lưu Ngọc trông thấy Bạch Du trở về, ánh mắt hơi hơi chớp động, rất nhanh quay đầu hỏi Bạch Cảnh Hạo: "Sao đi lâu như vậy, có chuyện gì trì hoãn sao?"
Bạch Cảnh Hạo cười nói: "Đυ.ng phải người quen của Ngư Như, nói chuyện phiếm một chút, cơm nước xong xuôi muốn đi nơi nào?"
Lưu Ngọc suy tư: "Thư viện quốc gia có một vài sách cũ, chỗ khác không có, tôi muốn đi xem."
Bạch Cảnh Hạo đẩy muội muội một chút: "Ngư Ngư cũng thích xem sách, cùng đi đi."
“Ôi chao!" Da đầu Bạch Du run lên, cảm thấy sắp bị anh trai bán mất, trong nội tâm nhịn không được gọi hắn một tiếng "Bà mai”.
"Bà mai" hết lần này tới lần khác hứng thú dắt dây tơ hồng cho mình, đã đến thư viện, nói bóng nói gió hỏi Bạch Du, có thể hẹn Cố Bắc Mộ đi ra hay không.
Bạch Du trợn mắt liếc nhìn ca ca: "Cô ấy chắc có lẽ không đến thư viện đâu."
Lưu Ngọc trông thấy Bạch Du trợn mắt, cười đến cong lên khóe miệng.
Bạch Du liếc nhìn lại Lưu Ngọc, nhìn thấy đồng tử hổ phách sau mắt kính của hắn, đang sâu sắc tập trung nhìn mình cằm chằm, phát hiện ánh mắt của cô, hắn phút chốc quay đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ xa cách.
Nhớ tới lời nói lúc trước của anh trai, nội tâm Bạch Du sinh ra một cảm xúc khác thường.
Cuối cùng, Bạch Du vẫn chịu không nổi anh trai lải nhải không ngừng, nhắn tin cho Cố Bắc Mộ, hỏi đối phương bây giờ đang làm gì vậy.
Ting.., nửa phút đồng hồ sau, một tin nhắn trả lời: "Hiện tại đang chuẩn bị về nhà."
"Có muốn tới thư viện không, nơi này có thật nhiều sách." Bạch Du nhịn không được muốn xóa tin nhắn, cảm thấy đoạn văn này giống như một kẻ xấu lừa gạt tiểu loli trong nhà có kẹo.
Cố Bắc Mộ nhắn lại rất nhanh: "Buổi chiều có chuyện khác."
Bạch Du không khỏi có chút thất vọng, không phải là bởi vì giật dây cho anh trai thất bại, mà là một loại tâm tình khác bản thân cũng không hiểu rõ, cô cũng muốn gặp Cố Bắc Mộ, nghe đối phương giận trách mắng mình là kẻ lừa đảo.
Bạch Cảnh Hạo xem hết tin nhắn, vội vàng nói: "Cô ấy cự tuyệt này, vậy ngày mai mời cô ấy đến Seton Manor uống rượu nho."
"Lát nữa hỏi lại đi." Bạch Du tắt máy, cự tuyệt lại gửi nhắn tin thay Bạch Cảnh Hạo. Bạch Cảnh Hạo cọ xát sau nửa ngày, không có biện pháp với em gái, lại không thích bầu không khí yên tĩnh của thư viện, buồn bực đi dạo ở bên ngoài, lưu lại mấy người canh giữ ở bên trong.
"Em thích đọc sách gì?" Thanh âm Lưu Ngọc ôn nhu, tác động đến mạch suy nghĩ của Bạch Du.
Bạch Du ngẩng đầu nhìn Lưu Ngọc, phát hiện vài cuốn sách đểtrước bàn hắn, mặt bìa chí chít chữ tiếng Đức, xem ra hẳn là sách về vật lý.
Bạch Du rất ngạc nhiên, nhìn mấy cuốn sách kia nói: "Bên trong đều là tiếng Đức sao?"
Cô lơ đãng kề sát ngón tay Lưu Ngọc, da thịt chạm nhau, Lưu Ngọc giống như bị điện giật rút tay về, hô hấp trầm trầm, nhẹ nhàng để toàn bộ sách lên trước mặt cô: "Ừ, tất cả đều là tiếng Đức."
Bạch Du cười cười, đẩy sách trở về: "Tôi xem không hiểu á."
Lưu Ngọc mỉm cười nhìn Bạch Du, lần đầu lưu lại thời gian dài thời gian ở trên mặt cô, vành tai trắng nõn nổi lên một vòng màu đỏ: "Nếu em có hứng thú, anh có thể phiên dịch cho em."
--