Mật Chiến

Chương 8: Kẻ lừa đảo

Hôm sau, Bạch Du đi ra ngoài từ sớm, vốn là muốn vào phòng tập, ai biết, Bạch Cảnh Hạo anh của cô đã trở về từ quân đội trước thời hạn, lái chiếc xe việt dã dừng lại ở nửa đường.

Bạch Cảnh Hạo mặc quân trang màu nâu đậm, ngực treo đầy quân hiệu, nhảy xuống từ trên xe việt dã.

Bạch Du nhìn thấy ca ca lòng tràn đầy vui mừng, nhẹ nhàng bổ nhào về phía hắn: "Anh!"

"Ngư Ngư!"Hai tay Bạch Cảnh Hạo ôm lấy em gái, khuôn mặt tuấn vô cùng vui vẻ, lúm đồng tiền nhỏ thập phần chói mắt.

Bạch Du được ca ca ôm vào trong ngực, dụi dụi, mặt chạm phải quân hiệu cứng rắn, buồn buồn nói: "Đau..đau..đau!"

Bạch Cảnh Hạo vội vàng buông em gái ra, hất khuôn mặt bị chà đỏ của cô, chán ghét nói: "Vẫn là miếng đậu hũ mềm, ngay cả quân huy của anh trai cũng làm bị thương em."

Bạch Du nhìn chung quanh: "Cha trở về rồi sao?"

"Lão nhân gia có chuyện quan trọng, qua mấy ngày nữa mới trở về." Bạch Cảnh Hạo nhếch cái cằm lên, nhìn về phía xe việt dã, "Một người bạn trở về cùng anh, tiến sĩ Lưu Ngọc."

Ngồi ở ghế sau xe việt dã, bên kia cửa sổ chống đạn đầy sương mù, một người đàn ông hiền lành đeo kính gọng đen, khuôn mặt tuấn tú, bẽn lẽn mỉm cười với họ.

Bạch Cảnh Hạo nheo mắt, nhỏ giọng nói: "Bây giờ hắn là người quan trọng nhất cả nước."

Bạch Du cảm thấy ca ca là người hay nói giỡn, nhưng xem chung quanh ngoại trừ xe việt dã ra, còn có hai chiếc xe con đi theo ở phía sau, đồng thời nhiều người đàn ông mặc trang phục ngụy trang, quan sát chiếc xe việt dã kia, biểu cảm đề phòng.

Bạch Cảnh Hạo nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ cơm rồi, cùng anh tới khách sạn kinh đô ăn cơm."

Bạch Du nhớ tới ước hẹn cùng Cố Bắc Mộ: "Không được, em đã hẹn với bạn ở..."

Bạch Cảnh Hạo không nói gì, đẩy em gái lên xe việt dã: "Anh khó có được một lần trở về gặp em, ăn một bữa cơm cũng không được? Bảo bạn em hẹn ngày khác đi."

Bạch Du bị nhét vào chỗ ngồi phía sau, đối mặt với Lưu Ngọc.

"Xin chào." Lưu Ngọc dời người nhường chỗ cho Bạch Du, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Bạch Du mỉm cười đáp lại: "Xin chào, anh là tiến sĩ Lưu Ngọc sao, em là Bạch Du, em gái của Bạch Cảnh Hạo."

Lưu Ngọc thấy rõ khuôn mặt ôn nhu của Bạch Du, biểu tình hơi hơi sửng sốt, lập tức quay sang, hàm hồ ừ một tiếng.

Bạch Cảnh Hạo ở ghế lái phụ, quay đầu nhìn về phía Lưu Ngọc, tay chống lên chỗ ngồi, mang trên mặt nụ cười chế nhạo: "Em gái tôi như thế nào?"

Sau khi hắn hỏi câu này, lỗ tai Lưu Ngọc đỏ bừng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc hồi lâu.

Bạch Du oán trách: "Anh!"

Bạch Cảnh Hạo quay người lại, an an ổn ổn ngồi tại chỗ, trong miệng nghẹn cười.

Không thể tưởng được anh chàng kỹ sư có IQ cao, ở trước mặt con gái chỉ số thông minh lại là số âm, thật sự quá thú vị. Nếu như được, hắn muốn hai người bọn họ trở thành một đôi.

Trên đường đi, Bạch Cảnh Hạo khoa trương nói hết điểm tốt của Lưu Ngọc, một tiến sĩ thập toàn thập mỹ, nhân vật dẫn đầu giới học thuật, nhà khoa học đứng đầu quốc gia, còn là bà con xa của Bạch gia.

Bạch Du nhớ tới Lưu Ngọc là ai, trước kia có nghe đến hắn. Lưu Ngọc là thân thích xa bên gia đình mẹ, nổi danh thông minh từ nhỏ, chính là người không thế nào nói chuyện tình yêu, tính tình yên tĩnh nội liễm.

Đã đến khách sạn, Bạch Du nhìn một bàn đồ ăn, nhớ tới cho Cố Bắc Mộ leo cây, nội tâm tràn đầy áy náy. Tuy rằng nhắn tin cho Cố Bắc Mộ, báo cho cô ấy biết nguyên do mình không tới được, nhưng cũng khó đảm bảo đối phương sẽ không tức giận.

Lưu Ngọc vẫn luôn không chủ động nói chuyện nhiều, Bạch Du ngược lại bắt chuyện với Lưu Ngọc, mặt mỉm cười: "Lưu tiến sĩ học ngành nào?"

Bạch Cảnh Hạo nháy mắt ra dấu với Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc lập tức hiểu ý, ngắn gọn trả lời: "Vật lý."

Chỉ trả lời về vật lý quá chung chung, làm sao lại giữ bí mật thế này, Bạch Du thầm than trong lòng, chẳng lẽ gần đây anh trai cô làm chuyện gì không thể để cho người khác biết hay sao.

Bạch Du đứng dậy đi một chuyến vào buồng vệ sinh, phát hiện ngoài cửa phòng, người đàn ông ngụy trang đang đứng canh giữ ở ngoài cửa, trong tay áo rộng thùng thình của mỗi người tựa hồ đang cất giấu cái gì.

Lầu hai thế mà không có một bóng người, chẳng lẽ anh trai còn bao hết cả tầng?

Thần thần bí bí.

Bạch Du một mình đi trên trống trải hành lang, đột nhiên thắt lưng truyền đến cảm giác bị cánh tay nắm chặt, bàn tay che miệng của cô từ phía sau, dễ dàng kéo cô tới một căn phòng nhỏ.

"A... A......" Bạch Du giật mình hoảng laonj, lông mao toàn thân dựng đứng, giày cao gót mãnh liệt đạp về phía người đứng sau.

"Á ..." Người nọ phun ra tiếng rêи ɾỉ, gợi cảm đến mức ma sát màng nhĩ,, "Không thể tưởng được cô rất mãnh liệt nha, kẻ lừa đảo."

--