Đèn đường mờ mờ ảo ảo, bóng dáng Cố Bắc Mộ bị đổ ra thành cái bóng dài xiêu vẹo, bao phủ Bạch Du trong cái bóng của chính mình.
Bạch Du bị đặt ở trên vách tường, thân thể không thể động đậy, hơi thở đan xen với hô hấp của Cố Bắc Mộ, chỉ còn cách một chút thôi sẽ hôn lên trên môi.
Cố Bắc Mộ dưới ánh sáng mờ ảo, tóc đuôi ngựa gọn gàng, cằm được ánh sáng cắt thành góc cạnh, khí khái mười phần hào hùng. Ánh mắt Bạch Du mông lung, lại sinh ra một loại ảo giác Cố Bắc Mộ là đàn ông.
Nếu như Cố Bắc Mộ là đàn ông, sẽ là bộ dáng gì?
Một ánh đèn xe vυ't qua từ miệng ngõ hẻm, lóe sáng khiến Bạch Du nheo mắt lại, đột nhiên, một vật thể mềm mại ấm áp dán lên môi của cô, tách ra rất nhanh.
Nụ hôn phớt qua, giống như dòng điện mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh, Bạch Du tựa như say rượu toàn thân tê liệt, trong chớp mắt đại não trống rỗng.
Bạch Du căng mí mắt ra, phát hiện Cố Bắc Mộ đã buông mình ra, đứng cách xa vài bước, khóe môi mỉm cười ngóng nhìn cô.
Bạch Du hoảng hốt nhìn chằm chằm Cố Bắc Mộ, hơi ấm vẫn còn sót lại trên bờ môi, dường như có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Cố Bắc Mộ cười cười với cô: "Thất thần cái gì vậy?"
"Cô..." Lời Bạch Du để bên miệng, lại nuốt trở về. Đột nhiên hoài nghi nụ hôn vừa rồi, là ảo giác, hoặc là Cố Bắc Mộ hạ "Mê hồn dược" cho cô .
"Đi thôi, tôi tiễn cô về nhà." Cố Bắc Mộ đưa tay ra, giống như thân sĩ nước Anh, chủ động đi bên trái Bạch Du, giữ khoảng cách phía trước nửa bước.
Bạch Du nhớ tới mẹ đã từng nói qua, lúc quân nhân và phu nhân song song đồng hành, sẽ đi trước phu nhân một chút, để bảo hộ đối phương trong tình huống bất ngờ. Cố Bắc Mộ là một cô gái, tại sao có thể có loại thói quen này.
Bởi vì xe đậu ở chỗ khá xa, Cố Bắc Mộ trực tiếp gọi tắc xi. Lái xe là một người trung niên gần năm mươi tuổi, bao giờ cũng vừa nghe tin tức vừa lái xe.
Bản tin đang thông báo thời sự đất nước gần đây, vấn đề biên giới hai nước Nam Bắc càng ngày càng căng thẳng, mấy năm gần đây tuy rằng không xảy ra chiến sự, nhưng vẫn luôn ở trong thế chiến tranh lạnh ngươi tranh ta đấu.
Lái xe xùy một tiếng: "Bài học ba mươi năm trước, đám người phía Bắc còn chưa ăn đủ, xem ra phải đánh một trận chiến nữa, nguyên soái Bạch Lục Sơn vẫn còn chưa già đâu."
Bạch Du nghe được tên cha, trong lòng khẽ động: "Hiện tại kinh tế đình trệ, chiến tranh cũng không phải là chuyện tốt đối với bất cứ quốc gia nào."
Cố Bắc Mộ lạnh lùng xen vào một câu: "Kinh tế không tốt, là vì thuế suất tăng vọt. Quốc gia muốn phát triển mạnh quân sự, đương nhiên sẽ tăng thêm sưu cao thuế nặng."
Lái xe thần thần bí bí nói: "Các ngươi đã từng nghe nói chưa, nước chúng ta đang bí mật làm đạn hạt nhân. Đạn hạt nhân cái đồ chơi này lợi hại lắm, năm đó nước Mĩ ném một quả bom nguyên tử, là có thể nghiền quốc đảo Nhật Bản rồi. Nếu nếu có nhanh chóng nghiên cứu ra thì tốt rồi, tiêu diệt toàn bộ người Bắc Quốc thành tro bụi."
Bạch Du nghe lời này, trong nội tâm không quá thoải mái: "Chỉ là nghe đồn mà nói, không nhất định là sự thật."
Lái xe hặc hặc cười cười: "Mặc kệ là thật hay là giả, cũng đủ hù chết đám nhóc con của Bắc Quốc."
Bên cạnh Cố Bắc Mộ không lên tiếng, bầu không khí không hiểu sao trở nên nặng nề.
Bạch Du quay đầu nhìn về phía bên cạnh, mặt Cố Bắc Mộ hướng ngoài cửa sổ, không thấy được chính diện, cửa sổ thủy tinh tối tăm mờ mịt lại có thể chiếu ra khuôn mặt thon dài của Cố Bắc Mộ, dưới ngọn đèn sáng như bạc, lướt qua một ánh sáng lạnh lẽo.
Sau khi về đến nhà, Cố Bắc Mộ tiễn Bạch Du xuống xe.
Bạch Du móc trong túi ra một tấm vé: "Tuần sau, tôi có có trận múa ba-lê ở Nhà hát lớn, trong khoảng thời gian này đều bận rộn luyện tập, không biết ngày đó cô có thời gian tới xem không?"
Cố Bắc Mộ cự tuyệt tấm vé trong tay Bạch Du: "Không cần."
Bạch Du ngẩn người, ngượng ngùng rút tay về: "Là tôi quấy rầy rồi."
"Tôi có vé rồi, tôi đã mua của bọn đầu cơ với giá cao." Cố Bắc Mộ nhướng lông mày, lấy ra một tấm vé y hệt, "Làm sao tôi có thể bỏ lỡ buổi biểu diễn của cô được."
Bạch Du nhíu mày, cong khóe miệng lên cười: "Cần gì phải tốn số tiền kia."
Cố Bắc Mộ dán sát vào, nhẹ nhàng cọ sát vai của cô: "Vậy cô đền bù tổn thất của tôi đi. Tôi không chỉ muốn nhìn cô khiêu vũ trên khán đài, còn muốn nhìn bộ dạng cô luyện tập."
"Lúc tôi luyện tập không dễ nhìn." Bạch Du tựa như né tránh, quay người đi về cổng nhà, đi được vài bước, lại cười cười nhìn về phía Cố Bắc Mộ, "Nếu không chê, ngày mai cô đến phòng tập của tôi đi."
Cố Bắc Mộ ừ một tiếng, mỉm cười đưa mắt nhìn cô rời đi.
"Hai ngươi sao nhìn giống như một đôi nam nữ?" Lái xe còn chưa rời đi, đợi Cố Bắc Mộ lên xe chở thêm chuyến nữa, vừa trầm trồ khen ngợi hai mỹ nhân với phong cách rất khác nhau..
Với tư cách một lái xe lâu năm, nhìn cách hai người ở chung, ngửi ra một tia ngọt ngào, trong nội tâm cảm thấy có chút buồn cười lại thú vị.
Cố Bắc Mộ móc thuốc lá ra, cúi đầu đốt, khói đêm mù mịt quấn quanh đầu ngón tay, cúi mặt, ánh mắt sắc bén như dao, lộ ra cảm xúc lạnh lẽo.
Lái xe thấy Cố Bắc Mộ hút thuốc, nhíu mày nhỏ giọng lải nhải: "Xùy, như đàn ông vậy."
Lái xe thấy Cố Bắc Mộ không có ý định lên xe, chuẩn bị điều khiển xe rời đi, đuôi mắt thoảng qua một bóng màu đen, một tay với vào cửa sổ xe, nắm chặt tóc lái xe, kéo mặt hắn đập mạnh vào cửa sổ xe.
"A..." Lái xe ngã vào trên ghế lái, cái mũi đυ.ng phải chảy máu, hôn mê trong nháy mắt.
"Nói quá nhiều." Cố Bắc Mộ diệt tàn thuốc, tiêu sái rời khỏi hiện trường.
Đêm nay, hắn còn có chuyện quan trọng khác phải làm, không cần đả thương một dân thường, nhưng lời nói và việc làm của đối phương, thoáng cái đốt lên thuốc nổ chôn sâu trong nội tâm hắn.
Bắt buộc trong thời gian ngắn, bằng mọi giá, điều tra triệt để bí mật quân sự của miền Nam.
--